Vốn dĩ tôi muốn phàn nàn về Thần Núi, nhưng Liễu Long Đình lại đột nhiên nói một câu như thế này với tôi, khiến tôi sững sờ một lúc, tôi không biết trả lời câu hỏi của anh ta như thế nào, nhưng cũng không tiếp tục nói về Thần Núi.
Tôi lập tức im miệng.
Suốt dọc đường đi về phía nam, nghe có vẻ vô lý, nhưng ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được rằng liệu trực giác của chính mình có thực sự chính xác đến vậy hay không, mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, nhưng lại giống như đã lên kế hoạch
từ trước.
Đúng theo kế hoạch, vào khoảng mười giờ sáng, chúng tôi gặp lại Hoàng Tam Nương – một người bạn đã lâu không gặp, cô ấy lái xe thắng đến tầng dưới của khách sạn chúng tôi, khi cô ấy gõ cửa, tôi thấy rằng cô ấy trẻ hơn trước, và cô ấy ăn mặc đẹp hơn, ăn mặc theo phong cách phương tây.
Cô ấy mang một cặp kính râm đen, đội một chiếc mũ màu cam, đôi môi đỏ rực nhưng lại một chiếc váy màu xanh hải quân giản dị, cô ấy trông giống như một phụ nữ hai mươi ba tuổi thành đạt, nếu không có Liễu Long Đình và mẹ cô đi cùng, tôi thậm chí không thể nhận ra cô ấy.
Khi Hoàng Tam Nương nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình, cô ấy tháo kính rầm ra khỏi mắt, khẽ gật đầu với Liễu Long Đình, sau đó mỉm cười với Liễu Long Đình và nói: "Sư phụ, mọi thứ đã sẵn sàng."
Liễu Long Đình liếc nhìn Hoàng Tam Nương, gật đầu, bảo cô ấy sau này đừng gọi anh ấy là sư phụ, tốt hơn là nên gọi anh ấy là cậu Ba, rồi anh ấy kéo tôi ra khỏi cửa.
Hoàng Tam Nương đi vào và lấy thẻ phòng của chúng tôi để đi trả phòng.
Trên đường đi về phía nam, Hoàng Tam Nương hỏi tôi muốn đến thành phố nào.
Tôi cũng đưa ra ý kiến vô nghĩa dựa trên cảm xúc của mình.
Nói xong, trái tim tôi vẫn cảm thấy hoang mang.
Dù sao kế hoạch của Liễu Long Đình và Thần Núi cũng không biết có thể giấu những vị thần đó trong bao lâu, tốt hơn hết là nên giữ được thật lâu.
Nếu nhanh chóng bị phát hiện thì đến khi đó không chỉ tôi mà cả gia tộc họ Liễu cũng gặp tai họa.
Liễu Long Đình bỏ mặc cả gia đình anh ấy để cứu tôi, tôi lo lắng cho gia đình anh ấy, nhưng nhìn dáng vẻ của Liễu Long Đình tôi lại cảm thấy bình tĩnh không còn quá lo lắng như trước nữa, anh ấy giống như đưa tôi đi du lịch vậy.
Tôi rất muốn hỏi anh ấy rằng liệu anh ấy có lo lắng về sự thất bại của kế hoạch chút nào không?
Nhưng bản thân anh ấy rất bình tĩnh, nên tôi cũng không hỏi quá nhiều.
Chúng tôi lái xe ô tô chạy liên tục về hướng Nam, về hưởng tôi muốn đi.
Dù mệt mỏi, nhưng tôi vẫn đang ngắm nhìn những ngọn núi và dòng sông quen thuộc trên đường đi.
Đây là một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, và khi tôi nhìn những con sông lớn này và các vùng đất khác nhau trên thế giới, ngoài việc ngạc nhiên trước sự kỷ diệu của Đấng Tạo Hóa, không hiểu sao tôi lại nhớ đến thế giới trong kiếp trước của mình.
Lúc trước bọn họ đều nói là vi muốn xem thế giới do thân Nữ Oa tạo ra sẽ như thế nào, cho nên bọn họ mới đến thế giới, bởi vì tôi rời khỏi Cửu Thiên, nên nơi đó vì mất đi sự trấn áp của tôi khiến cho những yêu thủ đã chết có cơ hội sống lại.
Nhìn từ bên ngoài thì để xảy ra việc như vậy đều là lỗi của tôi.
Nhưng nói gì thì kiếp trước tôi cũng chính là một vị thần đã sống hàng ngàn năm.
Tôi không thể không biết rằng mình có nghĩa vụ trấn áp rất nhiều linh hồn ma thú.
Tuy nhiên, Tôi lại bỏ mặc tất cả để đến thế giới phàm trần chỉ để xem thế giới loài người.
Dựa trên những điều mà Phượng Tổ Thiên và chúng tôi đã trải qua trước đây, những con quái vật đó không phải sống lại do tôi rời đi.
Bọn chúng lần lượt sống lại, thậm chí một phần lớn trong số đó là sống lại sau khi tôi đầu thai, chuyện này rất kỳ quái, chẳng lẽ khi tôi còn là Thiên Đế trên trời, khi nhìn thấy yêu thủ sống lại, tôi lại không thèm đếm xỉa đến sao? Cứ phải sống chết ở lại trần gian, cho đến khi bị sát hại rồi chết và giao lại nhiệm vụ thu phục lũ quái vật này cho thân thể yếu đuối ở kiếp sau.
Tôi nghĩ có phải hồi đó tôi còn phải có chuyện gì quan trọng hơn cần làm không, cho nên mới có thể nhất định phải ở lại thế giới này mặc kệ đảm ma thủ
Nhưng có lẽ kiếp trước mình cũng không nghĩ tới, kiếp này mình sẽ đối phó với lũ quái vật đó chỉ để sống sót.
Có quá nhiều nghi vấn, còn nhiều điều khiến tôi không rõ ràng.
Rốt cuộc, trong thế giới này tôi cũng chỉ là một con người nhỏ bé.
So với cuộc sống hàng vạn năm trong kiếp trước thì kiếp này của tôi chẳng là gì.
Hơn nữa những người ở xung quanh tôi đều là những người đã trải qua rất nhiều chuyện, có nhiều kinh nghiệm nhưng ngay cả bọn họ cũng không hiểu được thì làm sao một người như tôi có thể hiểu được.
Thảo nào lần này Liễu Long Đình muốn đưa tôi ra ngoài, hy vọng có thể giúp tôi nhớ lại những điều ở kiếp trước.
Nhưng kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, thân phận khác nhau, thân phận cũng kí ức của kiếp trước đã biến mất.
Kiếp này mới là chính mình.
Sau khi ta đi về phương nam hơn một tháng, chúng tôi gặp rất nhiều ma và xử lý bọn chúng rất nhiều lần.
có một số nơi ở đây gợi lên cho tôi cảm giác quen thuộc thế nhưng tôi vẫn không thể nhớ lại chút gì về kiếp trước của mình.
Trên núi Trường Bạch cũng có tin tức, Thần Núi không trực tiếp đưa nhà họ Liễu lên trời sinh sống, mà anh ta trực tiếp ở lại núi Trường Bạch, chỉ trong một tháng, anh ta không chỉ có toàn quyền quản lý tất cả gia đình thần tiên trên mặt đất.
Mà ở trong thế giới phàm trần, anh ta có thể xây dựng ngôi đền của riêng mình để mọi người thờ phụng.
Thương vụ hoán đổi thân phận giữa Liễu Long Đình và Thần Núi lần này có thể nói người được lợi nhiều nhất là Thần Núi, nên không có gì là lạ khi anh ta chủ động đi tìm Liễu Long Đình và bàn bạc với anh ấy để triển khai kế hoạch này.
Tuy nhiên, Thần Núi thực sự có năng lực, chỉ trong một tháng mà đã giành được quyền hành lớn như vậy cho mình, tôi đã từng nghĩ rằng anh ta chỉ là một vị Thần Núi sẽ sớm biến trở lại thành yêu quái nếu mất hết niềm tin, nhưng việc lần này anh ta hoán đổi thân phận với Liễu Long Đình cũng những gì anh ta làm trong một tháng nay đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ.
Vốn dĩ ta còn muốn ở trước mặt Liễu Long Đình nói những chuyện mà Thần Núi đã làm được để khinh bỉ anh ấy một phen, hỏi xem vì sao khi còn là Tam Lang giáo chủ tại sao anh ấy lại không làm được như vậy.
nhưng vì trước đó Liễu Long Đình đã cảnh cáo tôi không được nhạc đến người đàn ông khác trước mặt anh ấy, vì vậy tôi không nói về nó nữa.
Nhưng ngay cả khi tôi không đề cập đến, thì những việc Thần Núi làm được cũng khiến người ngoài kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi mà ngay cả Hoàng Tam Nương cũng không nhịn được mà nói đến chuyện này.
Khi chúng tôi đi vào địa phận An Chiết, khi Hoàng Tam Nương lái xe ngang qua một ngôi đền thờ phụng Tam lang đang được xây dựng, cuối cùng cô ấy cũng không thể không hỏi Liễu Long Đình: "Tam gia, người thực sự định nhường vị trí này lại cho Thần Núi? Nếu để anh ta phát triển quá mức, sẽ rất dễ dàng để lộ danh tính
Liễu Long Đình đang nhìn một đảm công nhân đang xây ngôi chùa này.
Bọn họ làm việc còn vui vẻ hơn xây chính ngôi nhà của mình.
Tuy rằng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, trong mắt vẫn là lộ ra một tia lo lắng, nhưng lo lắng này cũng nhanh chóng bị anh ấy trấn áp không ít.
Anh ấy đối mặt với Hoàng Tam Nương và nói: "Tôi không lo lắng về điều này.
Dù anh ta có phát triển nhanh như thế nào, anh ta cũng không thể nhanh chóng đấu lại với trời.
Nếu bị phát hiện ra sớm đối với anh ta mà nói cũng không có lợi.
Thoạt nhìn bề ngoài anh ta thư sinh như vậy nhưng lại là người có sức lực, cũng không ngu dốt hơn ta.
Nói không chừng sau nay chúng ta còn phải dựa vào anh ta.
Trên đời không có tình bạn vĩnh viên, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, nếu giữa hai kẻ thù cùng xuất hiện một kẻ thù chung thì họ vẫn có thể kết thành đồng minh.
Nếu Thần Núi có thể tăng cường được sức mạnh, đến lúc bị phát hiện, không chừng chúng tôi còn có thể dựa vào anh ta để đảm bảo an toàn.
Chúng tôi quan sát một lúc trước đền thờ Tam Lang, Sau đó Hoàng Tam Nương mới có ý định lái xe rời đi.
Sau khi đến đây, tôi cảm thấy không khí nơi này rất quen thuộc, nhưng không đợi tôi nói chuyện này với Hoàng Tam Nương và Liễu Long Đình.
Thì đột nhiên một người phụ nữ nhảy ra phía trước xe của chúng tôi với một chiếc bao tải trên đầu, cô ấy bị một nhóm người xô đẩy về phía thờ Tam lang đang được xây dựng.
Phía sau nhóm người xô đẩy, còn khiêng theo một đàn tế, trên đỉnh đàn tế là một con gà trống to lông sặc sỡ.
Những người này trực tiếp trùm bao tải lên người của người phụ nữ rồi khiêng cô ta đến trước đền thờ đang được xây dựng.
Hình như bọn họ đang giận giữ một điều gì đó.
Điều này thật thú vị, đến thờ Tam Lang vẫn chưa được xây dựng xong vậy bọn họ đến đây để làm gì?
Liễu Long Đình cũng thấy điều này thú vị nên đã bảo Hoàng Tam Nương dừng xe lại, nhưng trước khi chúng tôi xuống xe, người phụ nữ này bị buộc phải quỳ trước đến Tam lang.
Cô ấy đã bị một trong những người đàn ông cường tráng dùng vũ lực tấn công.
búa sắt đập trực tiếp vào đầu người phụ nữ, giết chết người phụ nữ.
Với con gà, bọn họ cũng dùng phương pháp tương tự, cũng trực tiếp dùng búa đập chết.
Sau khi dùng búa giết chết, một người đàn ông mạnh mẽ quỳ gối trước Tam Lang, lắc img