Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


Có lẽ là đám cương thi trước mặt tôi cũng có tư tưởng, thấy tôi có thể dễ dàng giết chết đồng loại của chúng, chúng đều lộ vẻ kinh ngạc.

Song cái chết của con cương thi kia không hề ngăn cản quyết tâm muốn uống máu tôi của chúng.

Khi tôi vừa đứng vững lại thì bầy cương thi tức khắc bao vây chung quanh tôi, giơ tay rít gào nhào về phía tôi.

Trước kia tôi sẽ sợ hãi, nhưng bây giờ thì khác.

Trong đầu tôi chỉ toàn là tăng cường thực lực của mình.

Khi bầy cương thì hung ác xông tưới, tôi bắt lấy vai hai con cương thi, đẻ mạnh lên người chúng, vận dụng pháp lực trong người bay lên cao, nhoài người cúi đầu xuống đất, đồng thời đặt tay lên đầu chúng, hai tay dùng sức, khỏi trắng từ trên đầu chúng bay vào tay tôi, hơn nữa khi hút linh khí của hai con cương thi này, tôi dùng một luồng linh khí mạnh hơn bao vây hết cả bầy cương thi chung quanh, sau đó cùng nhau hút hết linh khí của chúng vào người mình.

Tôi sống bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ cảm nhận được có chuyện gì sảng khoái hơn là hút linh khí của mười mấy con tinh quái như thể này.

Tinh khí như từng dòng suối mát lành chảy trong tim phổi, xuyên qua cả người tôi, khiến tôi thoải mái vô cùng.

Bầy cương thi vừa rồi còn diễu võ giương oai với tôi, bây giờ đều bị tôi hút hết tinh khí, thoáng chốc biến thành từng luồng khỏi đen sĩ biến mất trước mặt tôi.

Nơi này còn sót lại con tinh quái cuối cùng, chính là người đàn ông đầu tiên ngoi lên mặt nước.

Sau khi bầy cương thi kia chết hết, anh ta nấp ở cuối cùng trong đám cương thi nên tránh thoát công kích của tôi.

Nhưng lúc trước khi hút hết tinh khí của bầy cương thi này, đối phó với một con cương thi như vậy hoàn toàn là chuyện nhỏ, huống chi bây giờ tôi còn dung hợp tinh khí của một đám cương thi, giết con cương thi này dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua khi tôi giơ tay suy nghĩ muốn giết người này như thế nào thì anh ta lại mở miệng nói tiếng Anh với tôi.

Đối với một người chưa bao giờ rời khỏi châu Á như tôi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Anh, tôi nhất thời điếng người.

Cũng may hồi đi học tiếng Anh của tôi cũng tạm ổn, hiểu được người đàn ông này nói gì.

Anh ta kêu tôi tha cho anh ta, anh ta cũng vô tình mới làm tổn thương tôi, lại thêm nhìn gương mặt thâm thủy góc cạnh của anh ta, trông rất giống người nước ngoài.

Tôi biết ngay, loại sinh vật vừa hút máu người lại vừa hoạt động được như người bình thường thì sao có thể là cương thi.

Hơn nữa Quy Khư năm dưới đáy Nam Hải, rộng lớn vô bờ bến, tất cả những thứ phạm sai lầm, hoặc không thể sinh tồn trong tam giới đều có thể tới nơi này.

Cho nên người đàn ông này đến từ nước ngoài cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.

Tôi đã hút tinh khí cũng đủ rồi, cho nên không quá khát vọng tinh khí của người đàn ông này.

Nhưng tôi không muốn tha cho anh ta.

Bao lâu nay tôi đã hiểu được một điều, cường giả thì không cần nhân nhượng kẻ yếu.

Thế là tôi trực tiếp dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình nói: "Vậy anh muốn tôi tha cho anh thì cũng phải trả lời câu hỏi của tôi mới được.

Tôi hỏi anh, tòa nhà này đã là Liễu Phủ, trên cổng cũng treo biển Liễu Phủ, tại sao các anh còn có thể tiến vào?
Lúc Liễu Long Đình mới mang tôi tới nơi này, chúng tôi lấy tấm biển viết chữ Liễu Phủ từ chỗ chưởng quầy, thực tế tác dụng của tấm biển đó cũng tương tự như chìa khóa ở trần gian.

Tại Quy Khư, không có một cánh cửa hay cửa sổ nào có thể chặn bước chân của đảm yêu quái, nhưng nơi nào tồn tại lâu trên thế giới này chắc chắn sẽ có quy tắc mà mọi người đều phải tuân thủ.

Quy tắc của nơi này chính là một khi những tòa nhà đã bị mua rồi thì đều thuộc quyền sở hữu cá nhân, người khác không thể bước vào.

Tấm biển mà Liễu Long Đình mua giống như ổ khóa phòng trộm, những thứ bên ngoài sẽ không được bước vào nhà nếu không được sự cho phép của chủ nhà.

Liễu Long Đình không có khả năng cho những thứ này vào nhà, cho nên tôi nghi ngờ những thứ này đã lén lút vào nhà bằng cách nào.

Chẳng qua tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi thử, anh ta không trả lời cũng không sao.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là tôi vừa hỏi xong thì người đàn ông đang quỳ đó bỗng biến thành một người đàn ông cổ đại mặc áo dài, tóc vẫn lên đỉnh đầu bằng cây trâm bạc, ngay cả gương mặt cũng biến thành người da vàng.

"Nước trong hồ sen của Liễu Phủ này thông với con sông ở ngoại ô, chúng tôi ngửi thấy mùi của cô từ con sông đó nên mới tìm lại đây.

Không chỉ ngoại hình thay đổi mà ngay cả ngôn ngữ của anh ta cũng thay đổi.

Tôi bỗng cảm thấy thú vị, đồng thời cũng rất khó tin.

Người đàn ông này thấy tôi có hứng thú với ngoại hình của mình thì giải thích: "Tôi họ Thuần, tên Vu Phiền, là tiên sinh tư thục thời nhà Lý, bởi vì nửa đêm mơ thấy có mỹ nhân tắm rửa ởsau núi, bèn men theo tiếng cười của mỹ nhân lên núi tìm kiếm, lại vô tình rơi xuống núi bỏ mình, cho rằng dương thọ chưa hết, lại chết vào tại nạn, không có người thân phúng viếng, siêu độ cho tôi âu thai, cho nên tôi cứ phiêu bạt trên trần gian, say này tôi tới phía nam Nam Hải thì thấy trong biển sóng gió ngập trời, một cánh cổng lớn từ trong biển bay thẳng lên trời, tôi thấy nó hùng vĩ bao la, bèn bước chân vào, sau này mới biết nơi này tên là Quy Khư."
Quả nhiên trên đầu chữ sắc có cây dao, nhìn ông thầy tư thục diện mạo không tôi, lại chết vì nữ sắc này, tôi nhất thời vừa bực mình vừa buôn cười.

Dù sao bây giờ Liễu Long Đình còn chưa về, tôi cũng không có người trò chuyện, bèn hỏi: "Thuần Vu Phiên, vậy sau khi anh tới Quy Khư thì sao lại biến thành quỷ hút máu, trà trộn chung với bấy quỷ quái đó?”
Nghe tôi hỏi vậy, Thuần Vu Phiền lập tức đứng dậy nói: "Quy Khư này có lực lượng rất mạnh, tôi ở đây lâu thì tự có thân thể của mình.

Tôi đến đây không người thân không bạn bè, mấy năm trước một đám người nước ngoài bỏ trốn tới đây, để tăng cường hữu nghị giữa triều đình với ngoại bang, tôi đã biến thành hình dạng như họ, tuyên truyền sự hùng mạnh của nhà Lý.

Thấy Thuần Vu Phiên bắt đầu chém gió, tôi lười phản ứng anh ta.

Nhưng thấy miệng anh ta không có răng nanh, tôi nghĩ anh ta cũng không gây tổn thương gì cho tôi nên nói: “Anh đi đi, sau này đừng tới đây nữa.

May mà gặp tôi, nếu gặp Liễu Long Đình thì anh đã xong đời rồi.”
Tôi nói rất nặng lời, nhưng cũng đúng là sự thật.

Nếu Liễu Long Đình biết có ma quỷ tới nhà mình thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nhưng nghe tôi nói xong, Thuần Vu Phiền chẳng những không đi mà còn nói: "Tôi nấp dưới hồ sen, thấy tiểu nương tử đã rất lâu, tại sao tiểu nương tử lại buồn bã, lại vì chuyện gì mà phiền lòng, tôi đều biết rõ ràng thầu đảo.

Lúc nãy tôi thấy cô hút tinh khí của đám người nước ngoài kia thì biết tiểu nương tử cần tinh khí, nếu cô muốn thì tôi cũng sẵn lòng cung cấp tinh khí cho cô, chỉ cần sau này tiểu nương tử rời khỏi Quy Khư, có thể dẫn theo tôi đi cùng là được.

Đúng là tôi cần tinh khí, nhưng Liễu Long Đình canh chừng tôi rất nghiêm ngặt.

Trừ lần này đảm ma quỷ kia tự xông vào, không thì Quy Khư này trời đất bao la, ma quái động đúc, tôi cũng không có cách nào hút tinh khí của chúng.

Lời nói của Thuận Vu Phiền vừa lúc đúng ý tôi, tôi hỏi ngay: “Anh muốn cung cấp tinh khí cho tôi như thế nào?"
"Chỉ cần tiểu nương tử hằng ngày ngồi bên hồ sen, xúi nam chủ nhân của nhà họ Liêu rời đi thì tôi có thể dụ dỗ yêu quái không ngừng xuất hiện trước mặt tiểu nương tử.

Tuy nhiên khi đó phải xem bản lĩnh của tiểu nương tử thế nào.

Nếu chết dưới tay yêu ma thì tôi cũng bất lực.

Hơn nữa có vẻ nam chủ nhân của Liễu Phủ cũng không muốn cho tiểu nương tử rời khỏi Quy Khư.

Nếu việc này bị phát hiện, chắc chắn tôi sẽ lại chiết thêm lần nữa, tiểu nương tử cũng sẽ bị liên lụy.

Nguy hiểm như vậy, tiểu nương tử còn muốn thử không?"
“Nếu anh không sợ chết thì tôi có gì phải sợ? Tôi đồng ý, chỉ cần anh có the cung cấp tinh khí cho tôi thì sau này công lực của tôi tăng vọt, có thể đánh thắng Liễu Long Đình, chắc chắn tôi sẽ mang anh ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui