Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


Nhà họ Liễu đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhanh chóng đi vào cổng nhà, sân vườn trong nhà cũng ngổn ngang thi thể của tiên gia, hơn nữa còn có dấu vết đánh nhau rất rõ ràng, bồn hoa cây cối đều bị hủy hoại, khác hẳn với nhà họ Liễu trước kia được dọn dẹp ngay ngắn chỉnh tề.

Lúc này tôi không có dư thời gian khổ sở vì nhà họ Liễu, chết bao nhiêu người thế này, chị gái nhà họ Liễu đâu? Kiều Nhi với Long Đằng đâu? “Chị hai, Kiều Nhi, Long Đằng…!” Tôi kêu tên họ Liễu Long Đình thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, đây là căn nhà anh ấy lớn lên từ nhỏ tới lớn, chắc là còn chút ký ức về nơi này, vì thế anh ấy nhanh chóng đi vào nhà, mở mấy cánh cửa, bên trong rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì.

Sau đó Thần Núi cũng chạy tới.

Thần Núi vừa vào cửa thì nhìn chung quanh, bước chân bình tĩnh đi về phía tôi, nói: “Mãng Ngân Hoa vừa tới nơi này.”
Nghe anh ta nhắc nhở, tôi mới ngửi thật kỹ không khí, Cô Hoạch cũng ngửi, nói với tôi: “Đúng thế, con đàn bà thối đó từng tới nơi này.”
Mặc dù Mãng Ngân Hoa đã bị Thần Núi móc một con mắt, nhưng pháp lực của cô ta không hề bị giảm bớt.

Mặc dù Liễu Liệt Vân đã tu hành ngàn năm, nhưng vẫn không đánh thắng được Mãng Ngân Hoa chuyên hút tinh khí tăng lên đạo hạnh.

Nhưng Mãng Ngân Hoa có thù thì cũng là thù hận với Thần Núi, bây giờ Liễu Long Đình đã biến thành kẻ ngốc, không oán không thù với cô ta, sao cô ta lại bỗng dưng làm tổn thương người nhà của Liễu Long Đình? “Họ đang ở thần phủ” Thần Núi bỗng nói với tôi một câu.

Nơi duy nhất mà Mãng Ngân Hoa có chỗ dựa là thần phủ, dù gì bây giờ cô ta cũng là phu nhân giáo chủ.

“Liễu Liệt Vân với Kiều Nhi, Long Đằng có đó không?” Tôi hỏi Thần Núi.

“Nếu không nằm ngoài dự kiến thì cũng ở đó” Cô Hoạch giành đáp trước, nhưng sợ tôi không tin nên lại nói thêm: “Thần Núi nghĩ như vậy đấy” Thần Núi cũng không giận vì bị Cô Hoạch giành lời, xoay người đi ra ngoài.

Tôi biết anh ta muốn đi tìm Mãng Ngân Hoa nên nhanh chóng đi theo, hỏi anh ta tại sao Mãng Ngân Hoa lại đối phó với người nhà họ Liễu? Bước chân của Thần Núi rất nhanh, nhưng không rối loạn, vừa đi vừa trả lời tôi: “Bởi vì cô ta muốn bắt người nhà họ Liễu làm con tin trao đổi con mắt với chúng ta.”
“Nhưng Liễu Liệt Vân không hề liên quan tới chuyện này, chuyện này là hai chúng ta hợp tác làm ra, cô ta bắt người nhà họ Liễu làm con tin, chẳng lẽ không biết Liễu Long Đình đã bị ngốc rồi sao? Cho dù cô ta giết Liễu Liệt Vân thì Liễu Long Đình cũng không có khả năng lấy con mắt từ chỗ anh đưa cho cô ta.

Cô ta không sợ kế hoạch thất bại à?”.

Tôi cảm thấy rất buồn cười.

Cho dù Mãng Ngân Hoa bắt cóc cha mẹ tôi thì còn đáng tin hơn là bắt cóc người nhà của Liễu Long Đình.

“Đương nhiên cô ta không sợ.

Liễu Long Đình bị ngốc, nhưng cô còn chưa ngốc.”
Lời nói của Thần Núi như đang dang dở, hoặc là có ẩn ý.

Chẳng lẽ Mãng Ngân Hoa biết tôi yêu Liễu Long Đình nên mới bắt cóc người nhà của Liễu Long Đình, tương đương với bắt cóc người nhà của tôi? Những con mắt lại không nằm trong tay tôi, mà là trên mọi người Thần Núi.

Bây giờ thực lực của tôi đối phó với Mãng Ngân Hoa cũng chẳng khó khăn, nhưng chỉ sợ Mãng Ngân Hoa chơi mưu mẹo, lúc đó giải quyết bằng vũ lực thì cũng vô ích.

Lúc chúng tôi tới trước cửa thần phủ, một canh gác thấy Thần Núi thì như thấy cứu tinh, lập tức quỳ xuống nói cuối cùng anh ta cũng trở lại.

Sau khi trở về, Mãng Ngân Hoa đã giết rất nhiều tiên gia, bắt cóc nhị nương tử cùng mấy đứa nhỏ nhà họ Liễu về phủ, hy vọng giáo chủ cứu nhà họ Liễu.

Nhà họ người chết người bị ngốc, nếu giờ mà chết hết thì xong đời.

Xem ra tiên gia trên núi cũng không phải ai cũng máu lạnh, lúc nhà họ Liễu gặp rủi ro còn biết nói đỡ cho họ.

“Vậy anh biết lúc này họ đang ở đâu không?” Tôi hỏi canh cửa.

“Bị Mãng Ngân Hoa nhốt dưới địa lao, Bạch Tô, bây giờ nhà họ Liễu cửa nát nhà tan đều là cô làm hại, nếu cô muốn bù đắp thiệt thòi cho nhà họ thì lần này nhất định phải cứu nhị nương tử nhà họ Liễu!” Tôi chỉ muốn tìm hiểu tình huống, nhưng gác cửa nói vậy nhất thời khiến tôi chạnh lòng.

Nhìn Liễu Long Đình chỉ biết ngây ngốc bên cạnh mình, đều tại tôi nên mới làm hại nhà họ Liễu sao? Vì tôi nên nhà họ người lớn chết người bị ngốc, không một ai có kết cục tốt.

Nghe gác cửa nói vậy, Cô Hoạch lập tức bay tới mổ lên mặt gác cửa, mắng anh ta nói lung tung.

Thần Núi đứng trước mặt tôi, thấy tôi buồn bã thì quay sang cúi đầu nói với tôi: “Có những việc không phải là lỗi do cô, chính cô không làm chuyện gì có thể quyết định vận mệnh của họ, đừng ôm hết trách nhiệm vào mình.

Cô còn chưa vĩ đại tới mức đó đâu” Nói xong, anh ta nắm cổ tay tôi bay vào thần phủ, một tia sáng mặt trời chiếu xuống, soi lên gương mặt như điêu khắc cùng mái tóc đen tung bay của anh ta, thoáng chốc tôi phát hiện anh ta không xấu xa như tôi nghĩ, chẳng qua tôi nghĩ nếu chúng tôi không thể đối phó với Mãng Ngân Hoa, chỉ có thể trao đổi bằng con mắt thì Thần Núi có thể lấy con mắt của tôi ra để trao đổi chị hai cùng Kiều Nhi Long Đằng hay không? Dù sao những cô người đó chẳng có quan hệ gì với anh ta.

Chúng tôi vừa vào thần phủ thì thấy Mãng Ngân Hoa mặc trường bào hoa lệ, thoải mái ngồi trên ghế giáo chủ chính giữa cung điện.

Chẳng qua lúc này cô ta chỉ mở một mắt, mắt còn lại nhắm nghiền, trông rất quái dị.

Con mắt duy nhất thấy tôi với Thần Núi bước vào, nhìn lướt qua Thần Núi nắm tay tôi, nở nụ cười khó hiểu, liếc xéo tôi: “Sao? Lần này sao cô không dẫn thằng ngốc Liễu Long Đình kia tới đây?” Thấy ánh mắt của Mãng Ngân Hoa, Thần Núi rất tự nhiên bỏ tay tôi ra, đối diện với Mãng Ngân Hoa, trong mắt không có chút cảm xúc.

Liễu Long Đình đi theo đằng sau cùng Cô Hoạch, bây giờ thấy vẻ mặt đắc ý của Mãng Ngân Hoa, tôi đều không muốn cho Liễu Long Đình thấy một kẻ ghê tởm như thế.

Cho nên tôi đáp lại cô ta: “Tôi tới chính là anh ấy tới.

Cô có bản lĩnh bắt cóc chị hai cùng mấy đứa nhỏ, không sợ hôm nay là ngày giỗ của cô hả?” Nghe thấy tôi nói vậy, Mãng Ngân Hoa nhất thời cười phá lên: “Sợ chứ, tôi đương nhiên sợ, chẳng qua con người tôi vốn là như thế, cho dù tôi chết thì cũng phải kéo người chết cùng.

Cô dám giết tôi thì tôi sẽ cho người nhà họ Liễu đều chết hết!” Nói tới đây, Mãng Ngân Hoa vỗ tay, nhất thời một thứ vuông vức như nhà giam dâng lên giữa cung điện.

Khi thứ này hoàn toàn dâng lên, tôi thấy Liễu Liệt Vân với Kiều Nhi, Long Đằng đều bị trói bằng xích sắt ở trong đó.

Thấy tôi, Kiều Nhi lập tức đứng dậy, lớn tiếng kêu tôi: “Chị Bạch, chị mau cứu em với chị hai Long Đằng đi, con đàn bà Mãng Ngân Hoa kia rót thuốc cho bọn em, qua ba ngày sau bọn em sẽ chết!” Rót thuốc ư? Tôi lập tức quay sang nhìn Mãng Ngân Hoa, lớn tiếng hỏi cô ta rót thuốc gì cho nhà Kiều Nhi? Liễu Liệt Vân ngồi trong lồng sắt, thấy Kiều Nhi không ngừng kêu tôi thì lập tức ôm lấy Kiều Nhi, kêu cô bé đừng gọi tôi nữa.

Thấy Liễu Liệt Vân vẫn còn khúc mắc với tôi, Mãng Ngân Hoa nở nụ cười, một con mắt trông rất khó coi: “Cũng không phải là thuốc gì lạ lẫm, chẳng qua là chút Tán Hồn Đan mài nhỏ, tôi nghĩ các cô cũng đoán được tôi muốn cái gì.

Đúng thế, tôi không cần gì hết, chỉ muốn lấy lại con mắt của tôi.

Chỉ cần Vu chịu trả một mắt cho tôi thì nói gì cũng được.

Nếu không trả, chỉ có mình tôi biết thuốc giải của Tán Hồn Đan đặt ở đâu, ba chị em nhà họ Liễu đều sẽ phải hồn phi phách tán cùng tôi!” Tôi thật sự muốn hỏi có phải đầu óc của Mãng Ngân Hoa bị Thần Núi đánh hư rồi hay không, hay là vì lý do gì khác.

Thần Núi với nhà họ Liễu không có bất cứ quan hệ gì, sao Thần Núi chịu lấy con mắt ra trao đổi tính mạng với chị em nhà họ Liễu? Lúc này cho dù tôi tốn nước miếng với Mãng Ngân Hoa thì cô ta cũng sẽ không bị tôi thuyết phục.

Tôi quay sang nhìn Thần Núi, xem anh ta có Lý gì.

Nếu anh ta không muốn trao đổi thì dù phải đánh tôi cũng sẽ đánh cho Mãng Ngân Hoa chịu giao ra thuốc giải mới thôi.

Chẳng qua khi tôi quay sang nhìn Thần Núi thì anh ta ngước mắt nhìn Mãng Ngân Hoa, nói với cô ta: “Tôi đồng ý cho cô con mắt, nhưng cô cũng phải hứa một điều với tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui