Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


rồi trên bàn tiệc, tôi thấy Thần Núi không chú ý đến mình nên mới nhìn Liễu Long Đình mấy lần, nhưng không ngờ anh ta lại để ý cử chỉ của tôi.

Trong mắt anh ta, Liễu Long Đình vẫn là kẻ ngốc, Liễu Long Đình giả ngu có lẽ là vì muốn giấu diếm mọi người, chứng minh anh ta đã ngốc.

Còn tôi rõ ràng trúng lời nguyền mắt của Thần Núi mà còn nhìn chằm chằm anh ta, chỉ cần Thần Núi không ngốc thì đều sẽ nghi ngờ.

Khi tôi đang suy nghĩ nên giải thích với Thần Núi như thế nào thì một tiên gia từ đằng sau lại gần chúng tôi, bẩm báo với Thần Núi rằng mấy anh em yêu quái của anh ta đều say rượu, hiện nguyên hình đang đập phá bàn tiệc làm loạn, không ít tiên gia đều sợ hãi đòi về, cũng không ai dám ngăn cản chúng, cho nên chỉ có thể mời giáo chủ đích thân ra mặt xử lý.

Tôi biết ngay mấy thứ kia sẽ không làm chuyện tốt lành gì trong phủ Thần Núi này mà.

Thần Núi nghe tiện gia bẩm báo thì lập tức cau mày, nhưng vẫn không nói một câu oán hận, kêu tiên gia này lui ra, sau đó cúi đầu nhìn tôi nói: “Nếu cô thật sự yêu tôi thì ngày mai hãy đi giết Liễu Long Đình, bằng không đừng trở về gặp tôi.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi xử lý chuyện huynh đệ của mình.

Vừa rồi tôi còn lo lắng thay Thần Núi, nhưng tôi phát hiện đúng là không thể đối xử tốt với loại người như anh ta.

Vất vả lắm tôi mới lo lắng cho anh ta một chút, anh ta đã lập tức kêu tôi làm việc để chứng minh mình.

Thực ra anh ta cũng như đám huynh đệ kia, chẳng qua vì anh ta yêu tôi nên mới tốt với tôi.

Một khi nhận thấy tình cảm của tôi dành cho anh ta không thuần khiết thì sẽ không thèm suy xét cảm thụ của tôi, kêu tôi đi làm chuyện mà tôi không thể, cũng không muốn làm.

Mặc dù lúc này tôi đang oán hận Liễu Long Đình, nhưng cũng không đến mức muốn giết anh ta, sao tôi có thể giết anh ta?.

Nhưng nếu tôi không giết thì sẽ không thể lấy lại đôi mắt của mình, không thể trở lại chỗ cũ, vậy thì cũng không thể cởi bỏ phong ấn trên người Liễu Long Đình.

Nhìn bóng lưng Thần Núi đã đi xa, tôi thật sự rất muốn đi theo anh ta, xin anh ta đừng làm như vậy được không.

Nhưng con người anh ta đã làm quyết định thì sẽ không thay đổi, xem ra anh ta đã hạ quyết tâm muốn cho Liễu Long Đình chết để tôi bày tỏ lòng trung thành, hoàn toàn cắt đứt niệm tưởng với Liễu Long Đình.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi nhất thời cười nhạo Thần Núi.

Sao tôi có thể giết Liễu Long Đình chỉ vì bày tỏ trung thành với anh ta chứ, anh ta đúng là mơ tưởng viển vông.

Cùng lắm là ngày mai tôi đi tìm Liễu Long Đình truyền lại lời nói của Thần Núi cho anh ta, Liễu Long Đình cũng không thể không cần cả mạng mình chỉ vì muốn tôi lấy lại đôi mắt.

Tôi không bận tâm tới chuyện này.

Vừa rồi có không ít rượu đổ lên người tôi, vì thế tôi trực tiếp đi tắm rửa, sau đó lại đi ngủ.

Nghĩ tới đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng tôi ở bên Thần Núi, trong lòng tôi như có thứ gì đó được bỏ xuống.

Đám tiên gia trong phủ đều đi uống rượu, hiện giờ trong phòng tắm không có ai.

May mà chung quanh thắp đèn trường minh, một mình tôi cũng không sợ hãi.

Sau khi đóng cửa, tôi cởi quần áo bước vào bồn tắm.

Bên cạnh không có người càng tốt, lúc trước mỗi lần tắm rửa đều có tiên gia đứng bên cạnh bồn tắm, loại phục vụ này thực sự xấu hổ đối với một cô gái hiện đại như tôi.

Lúc này trong phòng tắm rất yên ắng, nhìn bể tắm rộng lớn tinh xảo này, điêu khắc hoa hải đường đẹp đẽ, suối phun, cánh hoa lơ lửng trên mặt nước, nghĩ tới sau đêm nay tôi sẽ không còn cơ hội được tắm rửa trong bồn tắm khí phái này, tôi dứt khoát ngâm lâu một chút.

Lúc này đảm anh em của Thần Núi đang quấy rối, dựa theo Thần Núi chăm lo cho đám huynh đệ thì chắc chắn sẽ không thể về ngay, tôi cũng yên lòng.

Nếu tôi với Liễu Long Đình không lấy được đôi mắt thì sau này chúng tôi còn có thể có kế hoạch gì.

Khi đang nằm trong bồn tắm thì tôi bỗng nghe thấy có người ngoài cửa phòng tắm.

Tôi tưởng là tiên gia từ tiệc rượu trở về, lại thêm mấy ngày nay sống trong thần phủ cũng đã quen nên tùy ý đứng dậy, nhìn ra ngoài kêu một câu đừng vào, bảo họ đứng chờ bên ngoài.

Nói xong, bên ngoài thực sự trở nên yên ắng, tôi tiếp tục thản nhiên ngâm mình trong bồn.

Bây giờ cả thần phủ ai cũng biết Thần Núi thích tôi, bình thường lời nói của tôi chính là lời của anh ta.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, khi tôi cảm thấy đã ngâm mình đủ rồi, muốn đứng dậy thì bỗng nhận thấy một luồng sương khói bay vào phòng tắm.

Hương vị này rất quái dị, khiến tôi ngửi mùi choáng váng đầu, muốn hỏi tiên gia bên ngoài là mùi gì, không chờ tôi lên tiếng thì sức lực như bị rút cạn, chân mềm nhũn, vừa đứng dậy thì ngã xuống ao nước, muốn vịn.

chặt mép hồ mà không dậy nổi.

Tôi suy nghĩ có phải mình bị bệnh nan y hay không, sắp chết rồi, nhưng lúc này tôi nghe thấy có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân đi về phía tôi.

“Là tiên gia sao? Mau đỡ tôi dậy, đi mời y tiên khám giúp tôi xem có phải tôi nhiễm bệnh không.

Tôi bị ngã trong bể tắm không dậy được.”
Tôi nói với tiên gia, nghe thấy tiếng bước chân kia đã đi qua bình phong, đứng ở cách tôi không xa, hơn nữa người kia nghe tôi nói xong mà không đáp lại một tiếng.

Tôi nhất thời buồn bực, bây giờ tôi còn chưa rời đi, Thần Núi còn sủng ái tôi mà lại có tiên gia không nghe lời tôi, vì thế tôi quay lại xem ai to gan như thế.

Nhưng khi vừa nhìn ra sau thì tôi thấy một con quái vật cao lớn xấu xí cao bằng người đang đứng đó! Nói thứ đó là quái vật vì nó trong quá đáng sợ, mặc dù có đầu, tứ chi của con người, nhưng trên đầu không có ngũ quan, cứ như dùng nước bùn trét lên thành mặt người, hơn nữa tỷ lệ cơ thể còn rất quái dị, thân trên chiến ba phần bốn, hai chân dài chưa đầy nửa phét, tứ chi co lại, đôi mắt màu xanh lục âm u nhìn chằm chằm vào tôi, miệng há to, nở nụ cười dâm tà, trông vô cùng xấu xí, nhìn là thấy khó chịu.

Khi đang nằm trong bồn tắm thì tôi bỗng nghe thấy có người ngoài cửa phòng tắm.

Tôi tưởng là tiên gia từ tiệc rượu trở về, lại thêm mấy ngày nay sống trong thần phủ cũng đã quen nên tùy ý đứng dậy, nhìn ra ngoài kêu một câu đừng vào, bảo họ đứng chờ bên ngoài.

Nói xong, bên ngoài thực sự trở nên yên ắng, tôi tiếp tục thản nhiên ngâm mình trong bồn.

Bây giờ cả thần phủ ai cũng biết Thần Núi thích tôi, bình thường lời nói của tôi chính là lời của anh ta.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, khi tôi cảm thấy đã ngâm mình đủ rồi, muốn đứng dậy thì bỗng nhận thấy một luồng sương khói bay vào phòng tắm.

Hương vị này rất quái dị, khiến tôi ngửi mùi choáng váng đầu, muốn hỏi tiên gia bên ngoài là mùi gì, không chờ tôi lên tiếng thì sức lực như bị rút cạn, chân mềm nhũn, vừa đứng dậy thì ngã xuống ao nước, muốn vịn.

chặt mép hồ mà không dậy nổi.

Tôi suy nghĩ có phải mình bị bệnh nan y hay không, sắp chết rồi, nhưng lúc này tôi nghe thấy có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân đi về phía tôi.

“Là tiên gia sao? Mau đỡ tôi dậy, đi mời y tiên khám giúp tôi xem có phải tôi nhiễm bệnh không.

Tôi bị ngã trong bể tắm không dậy được.”
Tôi nói với tiên gia, nghe thấy tiếng bước chân kia đã đi qua bình phong, đứng ở cách tôi không xa, hơn nữa người kia nghe tôi nói xong mà không đáp lại một tiếng.

Tôi nhất thời buồn bực, bây giờ tôi còn chưa rời đi, Thần Núi còn sủng ái tôi mà lại có tiên gia không nghe lời tôi, vì thế tôi quay lại xem ai to gan như thế.

Nhưng khi vừa nhìn ra sau thì tôi thấy một con quái vật cao lớn xấu xí cao bằng người đang đứng đó! Nói thứ đó là quái vật vì nó trong quá đáng sợ, mặc dù có đầu, tứ chi của con người, nhưng trên đầu không có ngũ quan, cứ như dùng nước bùn trét lên thành mặt người, hơn nữa tỷ lệ cơ thể còn rất quái dị, thân trên chiến ba phần bốn, hai chân dài chưa đầy nửa phét, tứ chi co lại, đôi mắt màu xanh lục âm u nhìn chằm chằm vào tôi, miệng há to, nở nụ cười dâm tà, trông vô cùng xấu xí, nhìn là thấy khó chịu.

“Ngươi là ai? Mau ra ngoài!” Lúc này tôi không thể dùng pháp lực, hoảng sợ nhìn thứ đó.

Sao trong thần phủ lại có thứ này? Đây không phải quỷ, đây là yêu quái! Thấy tôi hỏi nó là cái gì thì thứ kia nở nụ cười, giọng the thé nói: “Cô không nhớ ta hả? Ban ngày chúng ta còn mới gặp mặt, ta là anh trai của Vu, tên là Hoặc.

Cô còn nhớ không? Lúc trước ta chui vào người cô muốn cho cô thân thiết với Vu, nào ngờ thằng ngốc Vu kia lại không chịu hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, cứ nhìn suốt cả đêm.”
Tôi đoán quả nhiên không sai, tối hôm đó có thứ chui vào người mình, chính thứ đó thao túng tôi đi tìm Thần Núi.

Hoặc là một trong các huynh đệ của Thần Núi, vừa rồi tiên gia tới bẩm báo Thần Núi rằng chúng đã biến thành nguyên hình, có lẽ dáng vẻ ghê tởm xấu xí này chính là nguyên hình của chúng.

“Quả nhiên là anh.

Anh muốn gì? Nơi này là thần phủ, tôi nói cho anh biết, nếu anh còn muốn mạng sống thì hãy mau chóng ra ngoài.

Nếu bị Vu thấy thì anh làm anh trai sẽ rất mất mặt, cho dù Liễu Long Đình biết cũng sẽ không tha cho anh.”
Tôi biết Hoặc không phải là thứ tốt nên cố gắng muốn hắn ta mau biến đi.

Nhưng bàn tay thô ráp sờ mặt tôi, cả người chìm xuống nước: “Sợ cái gì, huynh đệ bọn ta thứ gì cũng dùng chung với nhau.

Nếu Vu không muốn cô thì ta muốn.

Còn Liễu Long Đình, ta và cố xảy ra chuyện như vậy, cô còn dám nói cho cậu ta sao? Chúng ta chỉ có trời biết đất biết chúng ta biết, huống chi ta mới thả mê hương cho cô, lượng thuốc rất lớn, lát nữa không cần ta ra tay, cô còn ước gì hiến thân cho ta ấy chứ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui