Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


**********
Thấy con rắn trắng này, tôi nhất thời sợ ngây người.

Không cần phải đoán, bởi vì con rắn này chính là Liễu Long Đình.

Tôi ở bên anh ta lâu như vậy, cho dù anh ta biến thành tro tôi cũng nhận ra! Trong phủ Thần Núi toàn là tiên gia tuần tra, Liễu Long Đình quang minh chính đại ghé vào cửa sổ, không sợ bị tiên gia tuần tra bên ngoài thấy sao? Hơn nữa tại sao lúc này Liễu Long Đình lại tới thần phủ? Tôi đang giúp Thần Núi kêu anh ta đề phòng đảm huynh đệ của mình, Liễu Long Đình với đám huynh đệ si mị là đồng bọn, thấy tôi giúp Thần Núi có khi nào cho rằng tôi phản bội không?
Tôi rất sợ hãi, muốn buông tay đang ôm cổ Thần Núi ra, nhưng lúc này tay Thần Núi đã ôm eo tôi, nếu tôi bỗng nhiên đẩy anh ta thì tôi lại sợ anh ta nghi ngờ.

Nếu để anh ta phát hiện Liễu Long Đình đứng ngoài cửa sổ, một trận đánh nhau giữa hai người sẽ không thể tránh khỏi.

Vì thế tôi chỉ có thể cứng đờ ôm Thần Núi ngay trước mặt con rắn trắng, mắt vẫn nhìn chằm chằm rắn trắng, chỉ sợ lúc này Liễu Long Đình sẽ bò vào phòng.

Thần Núi nâng cằm đặt lên đầu tôi, nói: “Tôi biết là Hoặc làm chuyện có lỗi với cô, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng phạt anh ta, sau này sẽ không để anh ta có cơ hội tới gần cô.

Nhưng tôi biết rõ tính cách của các huynh đệ, họ sẽ không làm vậy với tôi đâu.”
Nghe Thần Núi nói xong, tôi chỉ muốn đánh anh ta.

Chẳng lẽ anh ta còn nghĩ rằng tôi cố ý xúi giục anh em họ bất hòa để trả thù Hoặc? Nếu không phải Liễu Long Đình còn đang đứng ngoài cửa sổ, tôi không dám nói nhiều thì chắc chắn sẽ mắng anh ta là đồ ngốc.

Liễu Long Đình ở bên ngoài, tôi không dám nói nhiều, nhưng cũng không thể làm Thần Núi hiểu nhầm thiện ý của mình, vì thế tôi nhỏ giọng nói: “Không phải tôi muốn lỵ giản quan hệ của các anh đâu, tôi chính tai nghe thấy Hoặc nói như vậy, anh phải chú ý nhiều hơn.”
Nói xong, tôi mới giả vờ như Thần Núi không tin mình nên rời tay khỏi vai Thần Núi.

Tôi chỉ ai oán nhìn Thần Núi chứ không nhìn rắn trắng ngoài cửa sổ, sau đó ngồi lên giường.

Mặc dù ngoài mặt tôi không có biểu cảm gì, nhưng thực ra trong lòng rất lo lắng.

Thấy tôi đột nhiên lạnh lùng với mình, Thần Núi tưởng tôi giận dữ nên ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm vai tôi nói: “Đừng giận được không? Tôi nhất định sẽ trừng phạt Hoặc.

Đều tại lỗi của tôi, không chăm lo được cho cô, nếu cô thật sự thương tâm thì cứ đánh tôi đi.

Hoặc mới rời khỏi kết giới, thói xấu còn chưa sửa lại được, cho tôi chút thời gian, nhất định sẽ khiến họ trở nên tốt hơn, được không?”
Giọng Thần Núi tràn đầy van xin.

Liễu Long Đình ở bên ngoài, tôi không dám có tương tác gì với Thần Núi.

Mặc dù lúc trước từng có ý định cắm sừng anh ta, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, tôi còn thật sự không dám làm chuyện có lỗi ngay trước mặt anh ta.

Thấy tôi vẫn không nói lời nào, Thần Núi nắm tay tôi vừa dỗ dành vừa tầng bốc tôi.

Dáng vẻ của chúng tôi quá thân mật, cứ như nam nữ đang yêu đương nồng nhiệt.

Tôi còn kiêng kỵ Liễu Long Đình nên nhanh chóng gật đầu, nói được rồi, tôi tin anh ta, cũng tin mấy huynh đệ của anh ta.

Cuối cùng tôi cũng thả lỏng, Thần Núi không chờ tôi phản ứng kịp thì đã ôm mặt tôi, cúi người hôn lên môi tôi.

Nụ hôn của Thần Núi khiến tim tôi đập thình thịch, mở to mắt nhìn Thần Núi.

Chẳng qua Thần Núi cũng chỉ định hôn tôi chứ không làm gì khác, rời khỏi môi tôi rồi lại hôn lên trán, nói rằng bây giờ anh ta đi tìm các huynh đệ nói chuyện, nhất định sẽ xử lý Hoặc đến khi tôi hài lòng mới thôi.

Nói rồi anh ta đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Liễu Long Đình đang ở ngoài cửa sổ, lúc này Thần Núi rời đi thì chắc chắn sẽ gặp Liễu Long Đình.

Khi Thần Núi đứng dậy, tôi nhanh chóng kéo tay Thần Núi nói: “Anh ở lại với tôi đi, tôi không nỡ rời xa anh.” Nói tới đây, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã trống trơn, Liễu Long Đình đã rời đi.

Thấy Liễu Long Đình đi rồi, tôi vừa may mắn lại vừa hụt hẫng.

Thần Núi nghe tôi nói xong cũng không thấy phiền mà ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi một lát rồi muốn đi ra ngoài.

Tôi nghĩ khoảng thời gian Thần Núi ở trong phòng với tôi cũng đủ để Liễu Long Đình thoát thân.

Sau khi Thần Núi rời đi, tôi nhanh chóng rướn người ra ngoài nhìn xem, chỉ thấy Liễu Long Đình đã đi rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc tôi muốn đóng cửa sổ thì bỗng một giọng nói trầm thấp mang theo chút khiêu khích vang lên sau lưng tôi: “Không nhận ra đấy Bạch Tô, em nhập diễn còn rất sâu, không làm diễn viên đúng là đáng tiếc!”
Giọng nói này của Liễu Long Đình! Anh ta còn chưa đi!
Nghe thấy giọng Liễu Long Đình, tôi cảm thấy tóc gáy của mình đều dựng đứng, nhưng ngẫm lại, tôi diễn kịch chẳng phải anh ta đều biết rõ hay sao? Bây giờ muốn mượn chuyện này gây sự, để tôi xem anh ta sẽ gây sự như thế nào.

Vì thế tôi xoay người nhìn thoáng qua đằng sau, quả nhiên là Liễu Long Đình.

Chẳng qua lúc này Liễu Long Đình không hiện nguyên hình mà biến thành con rắn nhỏ bằng chiếc đũa, khoanh mình trên ấm trà đặt trên bàn, thân thể trắng nõn gần như trong suốt quấn quanh ấm trà cứ như vật trang sức bằng ngọc, trông rất đáng yêu.

“Đúng thế, nếu tôi có mệnh làm diễn viên thì sao còn ở đây, đã sớm đi kiếm tiền rồi.”
Tôi cũng không bận tâm tới lời nói của Liễu Long Đình.

Anh ta thậm chí còn nghĩ ra kế hoạch bỏ thuốc giả vờ làm nhục tôi thì còn chuyện gì mà anh ta không thể tiếp thụ? Liễu Long Đình không tiếp lời tôi, nghe tôi trả lời ngang ngược, anh ta rũ đuôi bò tới bên cạnh tôi, dứt khoát hỏi: “Có phải em lại coi trọng Thần Núi không?”
Lại? Cái gì gọi là tôi lại coi trọng Thần Núi? Đời này tôi chỉ mắt mù coi trọng anh ta chứ thật sự chưa từng coi trọng ai.

“Anh thấy thế nào?” Tôi hỏi lại Liễu Long Đình.

Rắn trắng nằm trên mặt tôi, hơi ngẩng đầu lên nghiêng đầu nhỏ tràn đầy tự tin nhìn tôi nói: “Tôi đoán em sẽ không coi trọng anh ta.

Có điều nếu em thật sự coi trọng thì tôi cũng không có gì để nói.

Chúc em và Thần Núi hạnh phúc.

Khi Liễu Long Đình nói câu này, lửa giận kìm nén thật lâu trong lòng tôi lập tức bùng nổ.

Tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình, túm đầu anh ta nói: “Vậy thì cảm ơn thiện ý của anh, tôi nhận.

Lát nữa tôi sẽ nói với Thần Núi là tôi muốn kết hôn với anh ấy, anh chúc chúng tôi hạnh phúc chứ gì? Vậy thì tôi sẽ làm cho lời chúc của anh trở thành sự thật”
“Em dám?!” Đuôi của Liễu Long Đình lập tức quấn lên cổ tay tôi.

Bởi vì thân thể của anh ta rất nhỏ nên ngay cả tiếng rống cũng không có chút khí thế, lại thêm lần này anh ta tới thần phủ không dám hiện nguyên hình, chắc là vì chỉ cần hiện nguyên hình thì khí tức của anh ta sẽ xuất hiện ở đây, cho nên chỉ có thể biến thành rắn mới dễ trà trộn vào.

Thấy Liễu Long Đình thân hình nho nhỏ mà bướng bỉnh ngang tàng, tôi rất muốn nổi giận với anh ta, nhưng lại

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui