Tôi đi tìm trên đường cái một tiếng mà không thấy bóng dáng Liễu Long Đình ở đâu.
Ban ngày tôi chẳng ăn được mấy miếng, bây giờ đã sắp tám chín giờ, tôi lại không mang theo tiền.
Thực ra tôi cũng không có tiền, bây giờ vừa khát vừa đói, Liễu Long Đình có thể quang minh chính đại hơn được không? Ban ngày anh ta để ý cái xác nữ kia như vậy, tôi ghen ty nên quang minh chính đại hỏi anh ta còn gì.
Nếu bây giờ Liễu Long Đình cũng quang minh chính đại hỏi tôi thì tốt biết mấy, tôi sẽ giải thích đó chỉ là cái ôm giữa hai người bạn chứ không có ý khác, kêu anh ta đừng bận tâm.
Tôi đi tìm anh ta một mình trong ban đêm tối om thế này, anh ta không sợ tôi gặp phải kẻ bắt cóc hay gì đó sao?
Tôi vào công viên, lại tiếp tục tìm gần hết công viên, trên đường cũng hỏi mấy người có thấy một người đàn ông bảnh trai, cao khoảng 1m85 mặc đồ trắng đi ngang qua không, mọi người đều nói không thấy.
Cuối cùng tôi thật sự quá mệt mỏi, bèn nằm trên băng ghế sạch sẽ trong công việc, nhìn trời kêu tên Liễu Long Đình, hỏi anh ta đang ở đâu.
Dáng vẻ của tôi chẳng khác nào mấy bà điên lưu lạc trong công viên.
“Em tìm tôi kiểu này hả?" Không biết từ khi nào Liễu Long Đình đã đứng bên cạnh tôi, trong lòng ôm túi đựng đồ ăn.
Thấy Liễu Long Đình, tôi vui vẻ như được gặp lãnh đạo, vội vàng ngồi dậy hỏi Liễu Long Đình anh ta đã đi đâu, tôi vẫn không tìm được anh ta.
“Tôi vẫn bám theo sau lưng em, em chỉ cần quay mặt lại là thấy tôi."
Tôi tức quá! Liễu Long Đình lại ở ngay sau lưng tôi, nhìn tôi chịu khổ chịu nạn.
Nhưng bây giờ thấy anh ta như vậy thì chắc là không giận vì chuyện vừa rồi, tôi lập tức to gan hơn, chỉ vào túi giấy trong lòng Liễu Long Đình hỏi đây là ăn cho tôi hả?
"Thà cho chó ăn còn hơn là cho em ăn.” Lúc nói câu này, chắc Liễu Long Đình muốn trừng phạt tôi một chút.
Nhưng đồng thời anh ta cũng đã lấy mấy cái bánh mì còn ấm đưa cho tôi, kêu tôi ăn tạm.
Tôi đã sắp đói thắt cả ruột lại rồi, vội vàng xé giấy gói ăn bánh, hỏi Liễu Long Đình có phải vừa rồi anh ta tức giận không?
“Đúng, tức giận.
Nhưng vừa rồi em còn vui vẻ lắm mà, kêu phượng hoàng dẫn em thành tiên đi, đi theo anh ta chẳng phải tốt lắm sao? Tìm tôi làm gì?"
Liễu Long Đình hơi giận dữ, nhưng tôi lại cảm thấy rất đáng yêu, giống một đứa bé chịu thiệt thòi lại không thích nói ra, chỉ lặng lẽ buồn bực một mình, giận xong lại tìm đến tôi.
"Anh biết không Liễu Long Đình? Anh kiểu này thật đáng yêu." Tôi vừa ăn bánh mì vừa khen.
Trước kia tôi thấy anh ấy vừa xấu xa lại vừa quỷ dị, nói là tiên mà chẳng khác yêu tinh là bao.
Nhưng có lẽ sau này ngày nào cũng ở bên nhau nên tôi dần dần cảm thấy Liễu Long Đình chẳng khác con người là mấy, vừa có cảm xúc vừa có tình cảm giống y hệt con người.
Nghe vậy, Liễu Long Đình sửng sốt một chút, kêu tôi lo ăn đi, đừng có dỗ dành anh ấy, vô ích thôi.
"Em yêu anh."
Tôi nói.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu trên mái tóc của tôi và Liễu Long Đình như nhuộm thêm màu vàng cho nó, thoạt nhìn vô cùng thánh khiết.
Lúc này không phải là vì Liễu Long Đình đã làm gì khiến tôi kích động, cũng không bắt ép tôi, mà câu yêu này là từ tận đáy lòng của tôi.
Tôi muốn ở bên anh ấy, cho dù tôi sẽ già nua như Anh Cô, cho dù kiếp sau Liễu Long Đình sẽ thấy tôi lòng tham không đáy nên sẽ tìm một người khác thú vị hơn, nhưng bây giờ tôi rất muốn được ở bên Liễu Long Đình, yêu đương với người tôi thương vào lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời tôi.
Liễu Long Đình im lặng một hồi, quay sang cười hỏi tôi: “Em thật lòng yêu tôi sao?"
"Thật lòng, nếu em lừa anh thì sét đánh không chết..."
Tôi còn chưa nói xong, Liễu Long Đình đã cúi xuống ngậm lấy môi tôi, liếm đi vết bơ dính bên môi, sau đó thò lưỡi vào miệng tôi.
Tôi đánh lên vai anh ấy một phát, nhưng chung quanh không có ai, tôi bèn ôm mặt Liễu Long Đình, hôn lại anh ấy.
Hôn lâu nên thân thể cũng nóng, tôi vốn ra ngoài để tìm Liễu Long Đình, bây giờ quên mất ai đã chủ động hôn trước, chúng tôi trực tiếp đi tìm khách sạn gần đây thuê phòng.
Trong nhà có nhiều tiên gia, bà nội cũng ở nhà, rất xấu hổ.
Có lẽ là vì cố kỵ trong bụng tôi còn mang thai, lần đầu tiên làm cha mẹ đều không am hiểu lắm.
Hành động của thần núi khiến tôi biết dù tôi mang thai rắn, nhưng cũng là bảo bối của tôi.
Liễu Long Đình không dám đè nặng, hoặc là từ sau lưng, hoặc là cho tôi ngồi lên trên, không dám quá càn rỡ, khống chế tần suất làm từ từ, dịu dàng đến mức khiến tôi sắp tan chảy trong lòng anh ấy.
Sáng hôm sau khi chúng tôi về nhà, bà nội hỏi tôi cả đêm đi đâu, điện thoại cũng không gọi, nếu không phải Phượng Tố Thiên an ủi thì bà sẽ nóng ruột không ngủ được.
Nhớ lại tối qua tôi với Liễu Long Đình chỉ lo làm chuyện ấy, trong lòng không khỏi áy náy với bà nội, thế nên tôi vội nắm tay bà nội, nói tối qua vừa lúc tôi gặp bạn học cũ trên đường đi nên kêu Liễu Long Đình đi chơi với tôi cả đêm.
Bà nội chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của tôi, nhưng Phượng Tố Thiên lại trách tôi lại sao không dẫn anh ta đi cùng, chẳng những để anh ta ở nhà hầu hạ bà nội mà còn thường xuyên bị một con nhím trắng đập lên đầu.
Nếu không phải sợ bà nội lo cho chúng tôi thì anh ta cũng sẽ ra ngoài tìm chúng tôi.
May mà Phượng Tố Thiên không đi, chứ lỡ gặp gỡ thì xấu hổ lắm.
Bây giờ chuyện trong nhà đã giải quyết xong rồi, ngày nghỉ của tôi cũng sắp kết thúc.
Chẳng qua nghĩ tới chuyện sắp về trường học, tôi lại cảm thấy vô cùng áp lực.
Nếu có thể, lần này tôi không dự định đi học nữa, làm thủ tục bảo lưu kết quả, xử lý xong xuôi thì tôi cũng về nhà.
Liễu Long Đình rất tán thành với tôi.
Ở nhà sẽ càng có cảm giác an toàn hơn là đi nơi khác, lại thêm tôi là bà đồng, học nhiều thứ như thế, cuối cùng mỗi ngày cũng chỉ bắt ma đánh yêu mà thôi.
Sau khi trở về trường học, có lẽ Liễu Long Đình không muốn tôi vẫn bị chuyện trước kia ảnh hưởng nên anh ấy cũng trở nên thoải mái hơn.
Hơn nữa biết tôi có hứng thú với kiến thức và phép thuật của giáo Shaman nên anh ấy còn tặng một bộ đồ phù thủy dùng để nhảy lên đồng cho tôi.
Bộ đồ đó còn đẹp hơn cả bộ Anh Cô cho tôi mặc, trên vải thêu hoa, vắn hổ, đều dùng chỉ vàng chỉ bạc, mỗi chi tiết đều có thể vẽ thành tranh.
Ngoài ra Liễu Long Đình còn dạy tôi ít thần chú, cùng với từ cần dùng để mời các loại thần, cùng với những điều cấm kị.
Đôi khi Liễu Long Đình giống như thầy giáo, hoặc là anh trai, hay là lãnh đạo, đôi lúc lại giống đứa con trai mà tôi yêu thương.
Nhưng dù vậy, Liễu Long Đình vẫn không yên lòng về tôi.
Anh ấy vẫn nắm giữ quyền tài chính, mỗi lần tôi xin anh ấy tiền đều cảm thấy hụt hơi, vô cùng khó chịu.
Bởi vì đây là nhà do Liễu Long Đình mua, anh ấy không cho Phượng Tổ Thiên sống chung với chúng tôi, hầu như ngày nào Phượng Tố Thiên cũng ở khách sạn.
Thủ đô rất đắt đỏ, chút tiền vừa kiếm được của anh ta chia cho tôi một nửa, nửa còn lại tiêu xài hết sạch rồi.
Có lần lớp trưởng mới của lớp tôi đang trò chuyện với tôi về kỷ niệm ngày thành lập trường, Phượng Tố Thiên đột nhiên chui ra từ gầm bàn, nói với tôi là anh ta đã tìm được việc làm, đó là ở trong trường, chúng tôi sắp kiếm được một khoản tiền, không cần bị Liễu Long Đình áp bách nữa.
Phượng Tổ Thiên đột nhiên chui ra từ gầm bàn khiến tôi nhớ lại cảnh tượng Liễu Long Đình dùng miệng cho tôi dưới gầm bàn, tim đập thình thịch, vội đá Phượng Tổ Thiên ra ngoài, nhỏ giọng hỏi thế là thế nào?
“Khu nhà dạy học mới xây của trường cô đã chết ba công nhân, đều chết không có lý do.
Lúc đi ngang qua văn phòng lãnh đạo của trường cô, tôi nghe nói có ông thầy sống ở khu 1, nói phải tìm cao nhân nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đi xem chỗ đó rồi, phương vị phong thủy bị lệch nên mới khiến người và phong thủy xung sát.
Cô nói xem chúng ta có nhận đơn hàng này không?"
.