Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


Tôi không thể tin vào tai mình.
Liễu Long Đình muốn tôi cúng cho thần núi ư?

“Cúng thần núi chẳng phải là mấy cô bé chưa đầy 13 tuổi hay sao? Tôi lớn thế này rồi, thần núi cũng chướng mắt” Tôi nói.

“Đương nhiên có thể.
Phàm là thứ gì đã sống mấy trăm hơn ngàn năm thì chỉ nhớ đại khái về tuổi tác mà thôi.
Mười ba tuổi hay hai mươi tuổi, bề ngoài hoàn toàn giống nhau.
Thứ khác biệt của họ là đặc thù trên thân thể, đứa bé dưới 13 tuổi thì thân thể bóng loáng, cô chỉ cần cạo hết lông dưới cổ, giả vờ thành con nít thì mới có thể đối thật thành giả”

Lông dưới cổ? Chẳng phải là trừ dưới nách còn có nơi đó hay sao? Một người đàn ông như Liễu Long Đình đứng trước mặt tôi nói vậy khiến tôi rất xấu hổ.

“Ngoài ra còn có cách nào khác không?” Tôi ngượng ngùng hỏi Liễu Long Đình.

Chắc Liễu Long Đình cũng đoán được tôi đang nghĩ gì, nhưng không cho tôi cơ hội trốn tránh: “Chỉ có cách này đơn giản nhất.
Nếu cô không muốn cũng được, sáng mai chúng ta quay về, dù gì chúng ta cũng không thiếu mối làm ăn.”

Vậy thì không được.
Tôi đã đi theo bà Lý tới vùng núi hẻo lánh này, nếu bỗng dưng đổi ý thì bà ấy sẽ thất vọng lắm, hơn nữa sẽ mất thêm một sinh mệnh của một cô bé vô tội.
Thôi, chẳng qua là cạo lông thôi mà, cũng không phải là mất mạng, tôi cạo là được chứ gì.

Tôi đồng ý Liễu Long Đình, bà Lý cũng đi tìm dao cạo cho tôi.
Trong làng không có mấy người, tìm cả đêm mà chỉ tìm được cao cạo lông của lợn dùng vào ngày lễ ngày tết của làng.
Tôi nhìn con dao cạo chẳng khác dao gọt hoa quả là mấy, quả thực không thế miêu tả nối tâm trạng của mình.
Dao lớn thế này thì tôi cạo kiểu gì?

Nhưng không cạo cũng phải cạo.
Mặc dù đây là dao cạo lông lợn, nhưng đã được mài rất sắc bén, thôi, xài tạm vậy.
Đồng thời Liễu Long Đình cũng kêu tôi dặn mọi người, lễ cúng sẽ tổ chức vào ngày mai.

Hoạt động cúng tế của thôn Bàn Cờ được tổ chức rất chính quy, không chỉ hãng năm đều có một ngày lễ chuyên dành riêng để cúng tế thần núi mà trên đỉnh núi cách thôn làng không xa còn xây mấy tòa miếu thần túi, mỗi tòa đều hoa lệ hơn cả nhà của dân làng, nào là mạ vàng mạ bạc, nào là điêu khắc thụy thú rồi phượng hoàng, rất xinh đẹp.
Lễ cúng tế người mười năm một lần cũng được cử hành trong những tòa miếu thần núi này.
Sau khi làm xong nghi thức, mọi người sẽ nhốt những cô gái được cúng trong miếu thần núi để thần núi hưởng lạc, mãi tới lần cúng tế kế tiếp, họ thu dọn thi cốt, bỏ một đứa bé khác vào.

Sau khi hiểu rõ trình tự, Liễu Long Đình lấy một viên thuốc không biết ở đâu ra, đưa cho tôi nói: “Tôi không phải là tiên linh của vùng núi này, để không khiến thân núi nghỉ ngờ, tôi không thể cùng cô lên núi.
Đây là viên gây tê, chờ cô thấy thân núi, nếu hắn ta muốn hại cô thì cô lừa hẳn ta ăn cái này, có thể gây tê cho hắn ta, kéo dài thời gian chờ tôi đến cứu.”

Tôi cầm viên thuốc to bằng quả bóng bàn này, thầm nghĩ vừa to vừa đen thui thế này, dù cho tôi mấy triệu tôi cũng không ăn, uống chỉ là thần núi.
Thế là tôi hỏi Liễu Long Đình: “Lỡ như tôi không thể lừa ông ta ăn vào thì sao? Tôi sẽ chết hả?”

“Chết thì không đến nỗi, nhưng cô nhất định phải động phòng với hắn ta, thật sự làm phu nhân thần núi một lần.” Nói tới đây, Liêu Long Đình bỗng đè lên người tôi: “Bạch Tô, so với bị một thứ xa lạ chà đạp, chỉ bằng đêm nay chúng ta cùng làm chuyện sung sướng trước? Tôi sẽ dịu dàng.”

Liễu Long Đình nâng tay nắm cằm tôi, tôi nhanh chóng né tránh tay anh ta, cầm viên thuốc gây tê, nói thôi khỏi đi.
Anh ta đúng là rắn háo sắc, chẳng trách Anh Cô nói anh ta không phải là thứ tốt lành gì.
Nếu bị thần núi ức hiếp thì tôi còn có thể chu toàn, nhưng nếu bị anh ta ức hiếp thì quả thực bị ăn tới mức không còn xương cốt.

Thấy tôi từ chối, Liễu Long Đình cũng không tức giận, chắp tay sau lưng nghiêm túc nói: “Ngày mai sau khi lên núi, cô nhất định phải cẩn thận.
Tôi nghi ngờ cứ cách mười năm thần núi này sẽ đòi một cô gái trẻ, không phải chỉ đơn giản là để sung sướng thôi đâu, chắc chắn hắn ta còn có mục đích khác.
Đương nhiên bất kể mục đích là gì,

cô cũng phải giữ mạng sống, chúng ta chỉ cần hàng phục hắn ta là được.”

Liễu Long Đình nói thật đơn giản, giữ mạng sống, chỉ dựa vào viên thuốc này thôi sao? Nghĩ tới ngày mai phải lừa gạt thân núi ăn một viên thuốc lớn thể này, tôi lo đến mức không ăn nổi thứ gì.

Sau khi tôi đã quyết định, tối nay người trong thôn đều không ngủ, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Hôm sau trời vừa tảng sáng, thôn trưởng an bài mấy bà cụ tới hầu hạ tôi tắm rửa chải đầu gì đó.
Từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên tôi có đãi ngộ như vậy, không chỉ giúp đỡ tắm rửa mà còn trang điểm, mặc váy cưới trắng cho tôi.
Tôi còn tò mò tại sao tổ chức lễ cưới ở vùng núi hẻo lánh mà không cần mặc đồ đỏ, một bà cụ nói với tôi rằng xã hội đang phát triển, nếu tôi kết hôn với thần núi thì tức là phải mặc váy cưới.
Hơn nữa váy cưới trắng có nghĩa là tôi sắp chịu chết, người chết cũng mặc đồ trắng, bộ đồ của tôi tính chung cả lễ cưới lễ tang.

Sau khi tắm xong, tôi được đưa vào một cái kiệu giống như kiệu quan ngày xưa.
Dọc theo đường đi, tiếng loa và kèn xona vang dội, đoàn kiệu đưa tôi lên miếu thần núi trên đỉnh núi.
Khi tôi bước ra trong kiệu, trước miếu đã có không ít người đến đón, một đống xương trắng được đặt trước cửa, có lẽ là di cốt của phu nhân thân núi tiên nhiệm.

Bà Lý không yên lòng, đích thân đỡ tôi xuống thân kiệu, hỏi tôi có nắm chắc không? Nếu không nắm chắc thì hay là để từ từ đi.
Bây giờ tên đã lên dây, muốn hoãn cũng không được.
Tôi lắc đầu, nói không sao, tôi không đi hiến tế thay thì không có cách nào trừng trị tên ác thần đó.

Một đám dân làng mời tôi vào miếu thần núi, nhưng không xuống núi ngay mà còn ở bên ngoài kèn trống cả ngày, mãi tới khi sắc trời sắp tối, họ mới thu chiêng trống về nhà.
Tôi còn tưởng rằng mình có khả năng chết dưới tay thân núi, nhưng bây giờ tôi đã đói tới mức muốn ngất xỉu.
Sáng nay bà cụ trong thôn nói phu nhân thần núi không thể ăn đồ ăn dơ bẩn của nhân gian nên không cho tôi ăn sáng, tôi đói bụng cả ngày, nhốt tôi cả ngày không cho nhúc nhích.
Bây giờ đám người kia đã về, tôi vội vàng lên đến trước bàn thờ thần núi, muốn ăn vụng một quả trên bàn thờ.

Nhưng tôi còn chưa thò tay lấy thì một cơn gió đen chợt thổi vào nhà, trực tiếp thổi tắt gần hết nến trong miếu, ánh sáng lập tức trở nên mờ nhạt.
Cửa miếu mở toang, ánh trăng chiếu vào, một bóng đen mặc áo tay rộng hấp tấp đi vào miếu...

Đó là thần núi.

Tôi còn tưởng thân núi nơi này là một ông lão tóc đã hoa râm, hoặc là một con yêu quái xấu xí, nhưng sau khi người đàn ông này bước vào, nhờ ánh nến nhá nhem, tôi thấy rõ diện mạo của anh ta.
Mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, môi mỏng mắt phượng, gương mặt rất giống phụ nữ, nhưng làn da màu rám nẵng, gương mặt góc cạnh rõ ràng tỏa ra khí chất đàn ông.
Thấy tôi định trộm trái cây trên bàn thờ, thần núi hơi sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười: "Tiểu nương tử của †a đói bụng rồi à?”

Tôi âm thầm chửi thề, ai là tiểu nương tử của mày? Chung quy tôi cũng không phải là trẻ con dưới 13 tuổi cho nên hơi chột dạ, sợ bị thần núi phát hiện tôi là bà già 20 tuổi nên lập tức ép giọng kêu: “Đúng rồi phu quân, người ta đói”

Nói xong, tôi suýt nữa ghê tởm chết mất.
May mà đúng như Liễu Long Đình nói, thần núi không phân biệt được 2 tuổi với 13 tuổi, thấy tôi làm nũng nên cười phá lên, câm một quả cam lột vỏ cho tôi.
Nhìn màu sắc và kiểu dáng quần áo của anh ta, cổ rộng tay áo rộng, chắc là thời Tần Hán.
Nếu thần núi thực sự sống từ thời đó thì tu vi của anh ta ít ra cũng phải là 2000 năm, Liêu Long Đình lợi hại đến mấy cũng chỉ mới tu luyện được mấy trăm năm thôi! Nghĩ đến đây, tôi nhất thời hoảng hốt.
Người đàn ông này cũng lột vỏ cam xong, nhưng lại giơ lên không trung không cho tôi, cười ngây thơ: “Vậy thì ta cho nàng quả cam này, lát nữa nàng cũng phải cho ta ăn, ta muốn ăn nàng."

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui