Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


Đây không phải lần đầu tiên tôi thất bại, cho nên trong lòng tôi lúc này, trừ hối hận vì chính mình không cứu được Liễu Long Đình ra, căn bản cũng không có suy nghĩ khác, còn sống cũng được chết cũng được.

Nếu như Liễu Long Đình thật sự bị nhốt vào địa ngục trọn đời không được siêu sinh, vậy thì tôi còn sống cũng đâu có ý nghĩa gì nữa đâu.
Nhưng mà tôi thật sự không muốn để cho anh bị giam vào cái nơi muôn đời muôn kiếp không thể trở lại đó!
Loại suy nghĩ không cam lòng này không ngừng quanh quẩn ở trong lòng tôi, sau khi tôi bị sức mạnh của kỳ lân đánh bay lên trời, cả người bắt đầu rơi xuống.

Tiếng gió bên tai vù vù vang dội, mới vừa nãy lúc tôi bị kỳ lân công kích, tôi gọi Cô Hoạch Điểu đi cứu Liễu Long Đình, nếu như lúc này cậu ta có thể cứu được, hiện tại chúng tôi còn có khả năng trốn thoát.

Nhưng mà lúc tôi rơi nhanh xuống dưới, quay đầu nhìn lướt qua mặt đất một cái, chỉ thấy Cô Hoạch Điểu còn đứng ở trên Thần môn, bất động.

Hơn nữa cậu ta bất động thì cũng được đi, còn mang năm cái đầu xấu xí nhìn tôi rơi từ trên trời xuống, cũng không có ý muốn đến tiếp đỡ!
Trong chớp nhoáng này, tôi giận đến mức lửa trong lòng đều phải nổ tung.

Nó không nên để tôi bắt được, chờ vết thương của tôi lành lại, nếu như Liễu Long Đình bị nhốt vào địa ngục, tôi phải bầm thây con chim chết tiệt này ra thành ngàn khúc mới được!
Nhưng mà ngay khi trong lòng tôi suy nghĩ những lời ác độc này, âm thanh của Cô Hoạch Điểu bỗng nhiên truyền ra từ trong lòng tôi: “Chờ lát nữa Phong Đô đại đế sẽ đỡ lấy cô, cô liền đưa tay ôm anh ta.

Cô ôm một cái, cô và Liễu Long Đình đều sẽ được cứu rồi.’’
Tôi không biết từ lúc nào thì Cô Hoạch Điểu đã học được thuật truyền âm, nhưng mà nó vừa nói với tôi những lời này, trong lòng tôi nhất thời kinh ngạc đến sững sờ.

Nước mắt tủi thân tuyệt vọng vẫn còn ở trong hốc mắt, thời điểm áo khoác hoa lệ trên người tôi hướng xuống đất cuồn cuộn tung bay, tay áo dài rộng làm bằng tơ lụa, đan xen quấn quanh vào nhau, giống như một đoá hoa mẫu đơn đang nở rộ bị tôi mang theo, từ trên trời bay xuống dưới…
Quả nhiên Cô Hoạch Điểu nói không sai.

Thời điểm tôi sắp rơi xuống, tôi còn tưởng rằng mình sẽ té như chó gặm phân, nhưng không nghĩ tới, khi tôi sắp chạm đất, bên eo đằng sau bỗng nhiên có thêm một đôi tay, vòng qua ôm lấy tôi.

Quần áo trên người từ trên không trung rơi xuống người tôi, hơn nữa dọc theo đôi tay của người ôm lấy tôi rơi xuống mặt đất.

Trước mắt tôi xuất hiện một tấm lụa đen che mặt, bởi vì khoảng cách gần, lúc này tôi nhìn thấy có chút rõ ràng gương mặt ở bên dưới.

Góc cạnh như gọt, cằm trắng nõn, trong mơ hồ, ngũ quan cũng lộ ra một loại cảm giác tinh xảo.
Vốn dĩ tôi cũng không làm theo lời nói vừa rồi của Cô Hoạch Điểu, bởi vì ở thời điểm mấu chốt con chim ngu ngốc này thường không đáng tin cậy.

Nhưng mà lúc tôi đang rưng rưng nhìn gương mặt Phong Đô đại đế giống như là có món đồ nào đó xông vào trong cơ thể tôi, bám sát, cánh tay tôi giống như bị thứ gì đó khống chế, vốn dĩ rủ xuống bên người, lúc này lại bỗng nhiên di chuyển lên trên hai vai của người trước mặt đang ôm tôi.

Hơn nữa cả người tôi cũng ghé sát vào ngực anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một đôi mắt mà tôi nhìn cũng không rõ ở bên dưới tấm lụa đen trước mặt tôi.
Tôi nhất định là kinh ngạc đến ngây người vì động tác lúc này của mình.

Sao tôi có thể mượn loại thời điểm này mà biểu hiện giống như loại gái trà xanh cầu dẫn Phong Đô đại đế thế này, dẫu gì tôi cũng là một Thiên Hoàng ở trên trời cơ mà.
Mà Phong Đô đại đế có lẽ cũng chỉ là không đành lòng nhìn người đứng đầu tam giới như tôi chật vật ngã xuống đất mà thôi, dẫu sao tôi với anh ta cũng là đồng liêu, giữa hai bên chiếu cố một chút thì cũng là bình thường, loại tai tiếng như việc tôi bị một con thần thú đánh bại không thể để truyền đi khắp tam giới được.
Lúc này tôi muốn rút tay ra khỏi bả vai xa lạ kia, nhưng mà cơ thể tôi giống như bị khống chế vậy.

Ở trong lòng tôi nghĩ rằng không thể làm ra chuyện tổn hại uy nghiêm của thần như thế, nhưng đôi tay lại giống như không phải của tôi, trái lại vẫn vòng ra sau gáy người đàn ông này, ôm cổ anh ta, ánh mắt cũng vẫn luôn nhìn anh ta, quỷ thần xui khiến tôi nhích đến gần tấm lụa đen ở trước mặt Phong Đô đại đế, đưa tay vén nó lên một chút, cái cằm trắng tinh lộ ra, còn có hai cánh môi mềm, sau đó tôi nghiêng đầu dán môi mình lên trên.
Làn môi ấm áp của tôi chạm phải một mảnh lạnh như băng, giống như cánh hoa nở trong mùa đông.
Mẹ nó!
Lúc tôi ý thức được mình đã làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo, gần như là muốn chạy trốn.

Phong Đô đại đế chính là Tôn thần thượng cổ, lại chưởng quản địa ngục.

Nếu như tôi chọc giận anh ta, đừng nói là Liễu Long Đình bị nhốt vào địa ngục, ngay cả chính tôi cũng sẽ bị nhốt vào địa ngục cho mà xem!
Mới vừa rồi lúc tôi ghé lại gần người đàn ông này, hơn nữa còn to gan vén chiếc khăn che mặt của anh ta, Phong Đô đại đế cũng không động đậy chút nào, giống như là một sát thủ hết sức máu lạnh, chỉ cần tôi làm chuyện gì bất lợi đối với anh ta, anh ta sẽ ra tay giết tôi ngay lập tức.

Nhưng mà tôi nghĩ rằng anh ta cũng không nghĩ đến, tôi cũng chỉ muốn hôn anh ta.

Hơn nữa sau khi hôn xong, luồng sức mạnh ở trong người tôi biến mất, chỉ còn lại một mình tôi đang vén khăn che mặt, hoảng sợ nhìn chằm chằm người trước mặt này.
Sau khi tôi phục hồi tinh thần, lúc này mới có thể khống chế được cơ thể của mình, tức tốc buông khăn che mặt trong tay tôi ra.

Thời điểm thiếu chút nữa nói lời xin lỗi với Phong Đô đại đế, Phong Đô đại đế cũng lập tức buông lỏng cánh tay đang ôm tôi.

Cả người tôi té xuống đất, dường như anh ta cũng có chút bối rối, quay lưng lại, giọng điệu bình tĩnh nổi giận nói với tôi một câu: “Thật không biết xấu hổ, cô dám dựa vào loại mánh khoé này để leo lên thần vị đứng đầu tam giới sao?”
Giọng điệu chứa đầy sự khó chịu, ngay cả kỳ lân vẫn luôn truy đuổi tôi vừa nãy, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này giữa tôi và Phong Đô đại đế, nó cũng trừng lớn đôi mắt thật to của mình, nhìn chằm chằm vào hai người chúng tôi, kinh ngạc đến mức trong lúc nhất thời quên cả nhúc nhích.

Mà tôi đang suy nghĩ luồng sức mạnh bỗng nhiên chui vào trong cơ thể mình vừa rồi, có khi nào là của Phong Đô đại đế hay là của kỳ lân không? Hiện tại Liễu Long Đình bị vây khốn cho nên không có tri giác, cho nên không thể nào là của anh.

Trong số mấy người chúng tôi, trừ Cô Hoạch Điểu ra thì không ai sẽ nhân cơ hội tôi mất đi pháp lực, khống chế tay chân tôi, để cho tôi làm ra loại chuyện đáng khinh đối với Phong Đô đại đế.
Thời điểm tôi đang muốn tìm Cô Hoạch Điểu để tính sổ, thì lúc này Cô Hoạch Điểu bay về phía tôi, biến thành hình người, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Phong Đô đại đế, nhận sai với anh: “Phong Đô đại đế xin ngài đừng nóng giận, chủ nhân của tôi chỉ là không cưỡng lại được sức hấp dẫn của ngài cho nên mới không kìm được làm ra loại chuyện đáng khinh này.

Xin ngài nể mặt cô ấy là Hi Hoàng ở trên trời, còn phải nể mặt phúc phần của trăm họ trong thiên hạ, tha cho cô ấy một lần đi.

Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cũng không phải quấy nhiễu ai nữa, có được không?”
Không chờ tôi nói chuyện, Cô Hoạch Điểu đã đẩy hết tất cả trách nhiệm lên trên người tôi.

Nếu không phải bây giờ quần áo dưới đất không vướng hai chân tôi, thế nào tôi cũng phải đạp chết cái tên ngu đần này.
Nhưng mà sau khi Cô Hoạch Điểu nói xong những lời này, dường như Phong Đô đại đế cũng đã bớt giận một chút, hơn nữa còn xoay người nhìn về phía tôi và Cô Hoạch Điểu, chậm rãi mở miệng: “Đứng lên đi, tôi vẫn chưa nhỏ nhen đến mức so đo chuyện này.’’
Tôi nghe lời này của Phong Đô đại đế, nỗi lo chậm đi rất nhiều, bỗng nhiên cảm giác được Cô Hoạch Điểu cũng không vô dụng như vậy, mặc dù chiêu thức rác rưởi của cậu ta bỉ ổi một chút, nhưng dường như cậu ta nói như vậy, khả năng rất lớn Phong Đô đại đế sẽ vì không muốn chuyện này truyền ra ngoài phá huỷ thanh danh của anh ta, mà sẽ đồng ý thỉnh cầu của tôi.
“Nếu Đại đế đã không so đo chuyện này, vậy kính xin anh thả Liễu Long Đình ra.

Tuổi thọ của anh ấy chưa tận, anh ấy không nên bị bắt tới địa ngục này.”
Sau khi tôi nói xong lời này, biểu cảm của Phong Đô đại đế dường như dâng lên một chút không vui.

Nhưng mà hình như cũng không muốn dây dưa với tôi, quay đầu về phía con kỳ lân vừa mới biến về hình dáng cô bé đứng bên cạnh anh ta nói một câu: “Thả ra đi.”
“Nhưng mà…” Cô bé rất không cam lòng, nhưng mà đây là mệnh lệnh của Phong Đô đại đế, cô bé cũng không dám chống lại, đi về phía Liễu Long Đình.
Lúc này tôi đứng lên từ dưới đất, trước mặt Phong Đô đại đế, nói với anh ta: “Hôm nay Minh giới đã bị đóng chặt, nếu như còn không mở cửa, tam giới ắt sẽ nghênh đón một trận kiếp nạn.

Kết giới phong ấn Minh giới, trong tam giới này, cũng chỉ có anh mới có thể mở ra, tôi hy vọng anh có thể giúp một tay.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui