“Anh nói vậy là sao? Anh muốn ăn thịt tôi hay là muốn động phòng với tôi?” Tôi hỏi.
Bị ảnh hưởng bởi đống tiểu thuyết tổng tài bá đạo, câu nói “anh muốn ăn em” luôn khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Có lẽ cảm thấy tôi hỏi rất buồn cười, người đàn ông bỏ quả cam xuống, hứng thú hỏi tôi: “Sao nàng không sợ? Thậm chí không khóc?”
Tôi sợ chứ! Sợ tới mức chỉ muốn chạy xuống núi, ai muốn chung sống với đám quy thần này! Nếu anh ta muốn giết chết tôi thì chỉ đơn giản như giết một con kiến mà thôi.
Nhưng tôi không thể biểu hiện sợ anh ta, chung quy lát nữa tôi còn muốn lừa anh ta ăn viên thuốc cơ mà.
Thế nên tôi nói với thân núi: “Bởi vì anh đẹp trai, ai lại sợ người đẹp trai chứ.”
Người đàn ông nhất thời bật cười, đưa quả cam cho tôi, tâm trạng có vẻ rất sung sướng, ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, nói: “Thú vị.
Vậy thì nàng nói xem ta đẹp chỗ nào?”
Nếu không phải tôi đang bị nhốt trong miếu thần núi, nếu không phải người trước mặt tôi là thần núi, nếu là bình thường gặp loại đàn ông tôi khen một câu còn được nước lấn tới tự luyến như này thì tôi sẽ bật lại cho anh ta nghi ngờ cuộc đời.
“Mắt mũi miệng đều đẹp” Tôi trả lời.
Thần núi cười ánh mắt cong lên, một tay ôm tôi vào lòng, giống y chang mấy ông già ôm cô nương trong lầu xanh: "Ta chẳng những có gương mặt đẹp mà cả thân thể đều đẹp.
Nào, để ta cho nàng xem bảo bối." Nói rồi, anh ta lập tức vươn tay cởi lưng quần.
Quả thực phát rồ! Tôi nghi ngờ trước kia ông thần núi này từng đi chơi kỹ nữ! Thần tiên đàng hoàng ai lại nói chuyện đáng khinh như vậy, làm tôi hoảng sợ đè tay anh ta.
Nhưng nhìn thân núi sốt ruột như thể đã mười năm chưa đụng vào gái gú, tôi đã nghĩ ra cách lừa thần núi ăn viên thuốc này.
“Ngài thần núi đừng vội, tôi biết tôi hiến tế cho anh thì chỉ còn đường chết.
Trước khi tôi chết, anh có thể cho tôi sảng khoái không?”
“Vậy nàng nói xem cái gì là sảng khoái?” Thần núi nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi kìm nén chột dạ, lấy thuốc gây tê mà Liễu Long Đình đưa từ trong tay nải nói với anh ta: “Đây là thuốc mà mẹ tôi đưa cho tôi trước khi bị khiêng lên đây.
Mẹ tôi bảo nó có thể tăng khả năng hưởng thụ của nam lẫn nữ.
Tôi nghĩ nếu tôi phải chết thì dù chết cũng muốn được phong lưu một chút.”
“Vậy à? Cho ta xem.” Thần núi cầm thuốc gây tê từ trong tay tôi nhìn hồi lâu mà không rõ nó là gì, vì thế hỏi tôi: “Nàng còn nhỏ mà đã phóng đãng như vậy, thật là khó tin.
Chẳng lẽ viên thuốc này là thuốc độc?”
“Sao có thể là thuốc độc..” Tôi đang định giải thích thì thần núi lại che miệng tôi, nhìn viên thuốc rồi quay sang nhìn tôi: “Ta tin nàng, chẳng qua chỉ là dân làng nho nhỏ, sao dám cho ta thuốc độc.
Nhưng nếu lát nữa viên thuốc này có thể giúp tiếu mỹ nhân sung sướng thì chúng ta cùng nhau ăn, chẳng phải càng tuyệt vời?”
Thần núi nói rồi đưa viên thuốc đến bên miệng, há mồm cắn một phát.
Viên thuốc này rất giòn, một nửa đã rơi vào miệng thần núi, chỉ để lại dấu răng cùng chút nước miếng trên viên thuốc.
“Há miệng ra, ta đút cho nàng." Thần núi tốt bụng đút cho tôi ăn.
Nhưng nhìn viên thuốc đen tuyền cùng vệt nước dính trên viên thuốc, tôi thầm nghĩ thân núi này thật ghê tởm, cho dù tôi chịu ăn thuốc gây tê thì cũng không muốn ăn nước miếng của anh ta đâu.
Nhưng tôi không muốn ăn thuốc gây tê, đây là Liễu Long Đình kêu tôi lừa thần núi ăn, tôi chỉ là phàm nhân, sợ ăn vào sẽ chết.
Tôi chỉ chờ thuốc phát huy tác dụng, chỉ cần thần núi không thể nhúc nhích thì tôi sẽ thành công.
Nhưng tôi nhìn chằm chằm thần núi một hồi lâu mà thần núi vẫn giơ thuốc gây tê kêu tôi ăn.
Lúc này tôi bắt đầu nghỉ ngờ Liễu Long Đình.
Chẳng lẽ Liễu Long Đình câm thuốc giả lừa tôi? Bị thần núi ép không còn cách nào khác, tôi đành phải há miệng ngậm lấy nửa viên thuốc còn lại.
Sau đó, thân núi đè tôi lên ghế.
Tôi vốn định đấy anh ta ra, nào ngờ lúc này thuốc gây tê lại có tác dụng với tôi, thân thể tôi như bị rót chì vào người, không thể nhúc nhích.
Đây là mất cả chì lẫn chài ư? Tên khốn Liễu Long Đình kia khi nào mới tới cứu tôi? Tôi âm thầm gào thét.
Thần núi sắp hất váy của tôi lên.
Đúng lúc này, một cơn gió mang theo mùi tanh của rắn bỗng thổi vào trong miếu, một con rắn to như thùng nước bò vào, lúc sắp tới trước mặt tôi, đầu rắn to đùng dùng sức cắn lên lưng thần núi.
Máu tươi văng tung tóe, dính lên khắp thân rắn.
Lúc này thân núi mới có phản ứng, quay lại nhìn rắn trắng sau lưng, đồng thời bị con rắn ném lên cây cột, chật vật lăn xuống dưới.
Tôi thật sự muốn nhảy lên khen gợi Liễu Long Đình được lắm, loại ác thân không đứng đắn này thì nên xử đẹp hắn †a! Nhưng bây giờ tôi vừa mới ăn thuốc gây tê, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn rắn trắng.
Thấy tôi năm trên ghế, Liễu Long Đình thò đuôi cuốn lấy tôi ném ra đằng sau, thả tôi đến chỗ cách họ bảy tám mét.
Sau khi bị Liễu Long Đình ném xuống đất, thần núi nhanh chóng bò dậy, chẳng ngó ngàng gì tới vết thương trên lưng, mái tóc dài tung bay theo cơn giận của anh ta, há mồm quát: “Tên tiểu bối vô danh từ đâu chui ra? Dám làm hỏng chuyện tốt của ta!”
“Vậy thì ngươi nhìn kỹ xem ngươi có quen biết ta không?” Liễu Long Đình biến thành hình người, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, vẻ mặt hờ hững.
Thấy lúc này Liễu Long Đình vẫn còn bình tĩnh, tôi hơi lo lắng.
Thần núi này cho dù không có tín ngưỡng của dân làng, nhưng ít cũng có 2000 năm tu vi, Liễu Long Đình mới có mấy trăm năm, sao có thể đánh thẳng thần núi? Tôi muốn kêu Liêu Long Đình cẩn thận thần núi, nhưng không thể nói được, chỉ hối hận lúc trước đồng ý bà Lý mà không hỏi rõ tình huống đã chạy tới.
Nghe vậy, thân núi khó chịu hừ một tiếng, ngẩng cao đầu nhìn Liễu Long Đình, vẻ mặt bỗng trở nên bối rối, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ngươi cho rằng ngươi là nhà họ Liễu thì ta sẽ sợ ngươi chắc?”
“Đương nhiên ngươi không sợ, nhưng ngươi không dám đụng vào một cọng lông của ta” “Không dám đụng ư? Khẩu khí lớn lắm! Một mình ngươi lại đây, dù thế lực trong nhà ngươi lớn đến mấy, trời cao hoàng đế xa, ai có thể quan tâm ngươi? Ngươi đã làm hỏng chuyện của ta, hôm nay ta phải cho ngươi biết mặt!”
Giọng thần núi đã tràn đầy phẫn nộ, nhưng Liễu Long Đình vẫn không hề dao động nhìn thần núi: "Vậy thì ngươi thử xem”
Vốn dĩ thực lực của thần núi mạnh hơn, nắm giữ thế chủ động, nhưng bây giờ bị đảo ngược, thần núi biến thành bị động.
Thấy Liễu Long Đình không hề sợ mình, thân núi càng nổi giận, giơ tay lên vẻ mặt dữ tợn như đang tụ tập nội lực gì đó.
Còn Liêu Long Đình không hề làm gì, miệng lại phát ra thanh âm “cộc cộc cộc...."
Không biết anh ta phát ra thanh âm đó kiểu gì, không giống tiếng huýt sáo cũng không giống như giọng mũi, hơn nữa lúc ngắn lúc dài, không giống như đang thổi nhạc mà càng như khống chế thứ gì đó.
Quả nhiên sau khi Liễu Long Đình phát ra thanh âm đó, trong bụng tôi như có thứ gì đó đang bò tới bò lui, nhưng lại không đau đớn.
Nhưng thân núi thì khác, tôi nhìn thấy những thứ đen tuyền giống hệt như trong màn hình siêu âm lần trước điên cuồng tràn lan trên gương mặt, trên làn da thân núi, điên cuồng cắn xé thân thế anh ta, máu bắn tung tóe lên bộ đồ sạch sẽ của Liêu Long Đình.
Liễu Long Đình không hề né tránh, ngược lại nhìn chằm chằm thần núi dần bị gặm nhấm, vẻ mặt không có biểu cảm.
Ban đầu thần núi cũng có thể ngăn cản, cuối cùng lại không còn sức lực, ngồi phịch tựa vào cây cột sau lưng, gương mặt đầy máu quay sang nhìn chăm chăm vào tôi, nhưng không nói một lời...
Nhìn thần núi bị những con rắn kia gặm nhấm chỉ còn lại khung xương, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm thấy trong thân thể thân núi trào ra luồng khí lạnh chui vào người tôi.
.