Hoài Thai Mãng Xà Thai Rắn


Phù Kinh Dương trực tiếp ăn trái tim của Cô Hoạch Điểu trước mặt chúng tôi! Sau khi ăn tim của Cô Hoạch Điểu xong thì lồng của Cô Hoạch Điểu mở ra ngay lập tức và một con chim màu đen với đôi cánh vàng bay ra khỏi lồng, con chim nhỏ này chính là Cô Hoạch Điểu.

Lúc này, con Cô Hoạch Điểu không chỉ trông có chút khác biệt so với trước đây, mà sau khi trái tim của nó bị Phù Kinh Dương ăn mất, nó bây giờ không còn kêu nữa, mà thành thật đứng trên vai Phù Kinh Dương, rồi đối mặt với chúng tôi.

Đôi mắt tròn xoe như thường lệ, nhưng mà khi đối mặt với chúng tôi lúc này đã không còn chút cảm xúc nào, giống như U Quân đứng bên canh Phù Kinh Dương bây giờ.

Liễu Long Đình nhìn thấy Phù Kinh Dương đã khống chế được con chim, nhưng sắc mặt thẳng tắp không lộ ra một tia hoảng sợ.

Vừa rồi Phù Kinh Dương cho rằng là bởi vì anh ấy không dễ giết cho nên mới làm nhiều chuyện quanh co như vậy.

Lúc này Liễu Long Đình giương mắt nhìn Phù Kinh Dương nói với anh ta: “Anh cho rằng tôi khó giết, vì vậy hiện tại anh khống chế tâm tư những người này là cho rằng có thể giết tôi sao?”
Phù Kinh Dương mỉm cười: “Tất nhiên tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ nghĩ là vui đùa thôi.

Tôi có hàng ngàn cách để giết anh, thay vì để anh chết vui vẻ thì tốt hơn là để anh quan sát những người xung quanh mình đều biến thành kẻ thù của anh.”
Trên đời này không còn gì đau đớn hơn là bị tình cảm ràng buộc, mà Liễu Long Đình chẳng qua là chỉ nợ Phù Kinh Dương một cái hồn phách mà thôi, vậy mà Phù Kinh Dương lại dùng thủ đoạn hung ác như vậy đối phó với anh ấy?
“Liễu Long Đình chỉ nợ anh một hồn phách mà thôi, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ chết.

Ngàn năm trước anh không vội, nhưng tại sao lúc này lại bắt đầu gấp gáp vậy?”
“Bởi vì có người đã nói với tôi rằng có một thứ gì đó có thể đưa tôi ra khỏi bóng tối vô biên này, để tôi trở lại với ánh mặt trời và trở về quê hương của tôi.”
Khi Phù Kinh Dương nói điều này, có một chút mê luyến trong giọng điệu của anh ta.

Trước đây thì Lạc Thần đã nói với tôi rằng có thể ban đầu của Phù Kinh Dương là một con cá mập ở biển.

Khi anh ta biến trở thành dáng dấp của Liễu Long Đình và đi đến nhân gian cùng tôi thì anh ta luôn nói với tôi về tự do và khao khát ánh nắng của anh ta.

Từ trước là anh ta đã chưởng quản địa ngục hàng ngàn hàng vạn năm, bóng tối và oan hồn trong địa ngục xâm chiếm thân thể anh ta, làm thay đổi bản thể khiến anh ta như một con chuột chũi sống dưới lòng đất, không thể nhìn thấy mặt trời.

Nhưng bản thân anh ta đã là thần thượng cổ rồi, nếu không tự mình thay đổi được thể chất thì còn ai có thể giúp anh ta trở về dưới mặt trời?
“Người này là ai?” Tôi hỏi Phù Kinh Dương.

Sau khi tôi hỏi xong thì vẻ mặt của Phù Kinh Dương trở lại bình thường, nhưng vào lúc này thì anh ta dường như không muốn trả lời câu hỏi của tôi, mà nói với tôi: “Người này là ai, tôi đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, nhưng tôi có thể nói cho cô biết thứ có thể đưa tôi trở lại nhân gian… Người ta đồn rằng khi thần Đông Hoàng giáng thế thì đã ôm trong ngực Hỗn Độn Chung do Hồng Quân Lão Tổ tặng.

Chiếc Hỗn Độn Chung này có trước khi nhân gian thành lập, đó là một vũ khí được hình thành trong thời kỳ Hỗn Độn.

Con người có thể sử dụng nó để làm bất cứ điều gì, nó giống như một chiếc lọ điều ước, không chỉ có sức mạnh to lớn, mà còn dự đoán tương lai, hiện thực hóa điều ước của bất kỳ ai và có thể giúp tôi thoát khỏi bóng tối u ám vô biên này.”
Liễu Long Đình đang ở bên cạnh tôi, lúc này tôi như xuyên về quá khứ, tuy rằng tôi có thể cảm giác được anh ấy có thể đoán được tương lai, nhưng mà Hỗn Độn Chung đó có sức mạnh vô biên là đúng.

Dù sao trước kia Liễu Long Đình có thể làm Yêu Thần là vì Hỗn Độn Chung này có thể trấn áp quỷ thần trong thiên hạ.

Nhưng nó cũng không toàn năng như những gì Phù Kinh Dương nói, nếu thực sự có thể thực hiện được nguyện vọng của mình thì Liễu Long Đình sẽ không bị tôi đánh bại, và lưu lạc đến hôm nay.

“Vậy thì anh hãy nhìn Liễu Long Đình, hiện tại thì anh ấy là thần không ra thần mà yêu cũng không ra yêu.

Nếu mà Hỗn Độn Chung thực sự có năng lực lớn như vậy thì tại sao anh ấy lại không ước nguyện với Hỗn Độn Chung để anh ấy có thể sống tốt hơn.”
Vốn là bầu không khí hiện tại của chúng tôi đã rất căng thẳng, nhưng ngay khi tôi làm tổn thương Liễu Long Đình quá nhiều thì đôi mắt của Liễu Long Đình đột nhiên tối sầm lại rồi nhìn tôi.

Cái này gọi là bán đứng đồng đội! Nhưng mà nói đến thì kiếp trước Liễu Long Đình đúng là có một cái Hỗn Độn Chung, nhưng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy Hỗn Độn Chung của anh ấy.

Mà dù chúng tôi có khó khăn thế nào trong kiếp này thì tôi cũng chưa bao giờ nghe anh ấy nói về Hỗn Độn Chung.

Theo lý thuyết thì Hỗn Độn Chung này chính là pháp khí đáng tự hào nhất của anh ấy, anh ấy không thể không nói về nó một câu nào.

“Nếu mà cô muốn thì có thể hỏi Liễu Long Đình một chút, mong muốn của mỗi người là khác nhau.

Mọi người đều muốn Hỗn Độn Chung này cho những mục đích khác nhau.

Ở kiếp trước, Liễu Long Đình đã mang Hỗn Độn Chung này ra và lấy được thiên hạ, mà hôm nay tôi chỉ muốn dùng Hỗn Độn Chung này để thấy lại mặt trời.

Mấy ngày trước, tôi đã nhiều lần phái âm binh tới mời riêng Liễu Long Đình, hy vọng có thể thương lượng với anh ta, nhưng anh ta hết lần này tới lần khác từ chối tôi.

Lần này các người đã đến đây rồi, nếu không nói ra tung tích của Hỗn Độn Chung thì e rằng sẽ không thể trở về được nữa.”
Đừng nói Phù Kinh Dương, ngay cả tôi cũng chưa từng nhìn thấy Hỗn Độn Chung của Liễu Long Đình trông như thế nào.

Nhìn thế trận ngày hôm nay của Phù Kinh Dương, tôi e rằng anh ta sẽ không cho Liễu Long Đình đi nếu anh ta chưa biết tung tích của Hỗn Độn Chung.

Tôi chưa từng đấu với Phù Kinh Dương bao giờ, tôi chỉ biết pháp lực của anh ta có thể trấn áp cổng địa ngục dưới dãy núi Vân Hải, chỉ riêng chuyện này thì khó có thần thánh nào làm được.

Nếu bây giờ anh ta thực sự quyết tâm thì bất kể là Liễu Long Đình thua hay là anh ta thua thì nó cũng sẽ không kết thúc tốt đẹp cho chúng tôi và nhân gian.

“Tôi đã nói rằng Hỗn Độn Chung này đã biến mất hàng nghìn năm trước, và tôi không biết tung tích của nó.”
“Thật sao?” Phù Kinh Dương hỏi ngược lại Liễu Long Đình: “Xem ra Hỗn Độn Chung này đối với anh mà nói thì còn quan trọng hơn Nữ Hi.

Tôi nghĩ anh cũng nên biết rồi đi, những yêu quân bên ngoài đang ở khắp nơi đuổi giết Nữ Hi, muốn uống máu của cô ta, ăn thịt cô ta để thành tiên.

Tôi nghĩ là anh cũng đã đoán được tin đồn này là do tôi tung ra, nếu hôm nay tôi không có được Hỗn Độn Chung thì tôi sẽ có hàng ngàn cách đối phó với anh.

Đồng thời đám người yêu tà kia đều đã là thuộc hạ của tôi, tôi đã ăn trái tim của chúng, giờ tôi thống lĩnh hai tộc ma yêu, anh còn có cái gì để chống lại tôi?”
Khi Phù Kinh Dương nói tới chỗ này thì anh ta đã cười lớn, tiếng cười của anh ta lúc này khiến tôi cảm thấy đặc biệt đinh tai nhức óc.

Tôi từng nghĩ U Quân là người tồi tệ nhất trên nhân gian này, nhưng bây giờ nhìn lại thì dường như chỉ cần là lòng người ác lên thì sẽ đều như nhau.

Sau khi Phù Kinh Dương nói xong những lời này, tôi liền thấy anh ta giơ tay lên, trong miệng lầm bầm mấy câu thần chú.

Lúc anh ta đang niệm chú thì bóng tối trong âm phủ càng lúc càng tràn lan, mây đen đang liên tục bay về phía chúng tôi, những tiếng gầm rú giống như tiếng thú dữ tiếp tục vang lên.

Cho dù tôi và Liễu Long Đình có nhiều pháp lực hơn thì đi nữa nhưng mà bây giờ chúng tôi đang ở địa ngục và Phù Kinh Dương đã triệu tập một đội quỷ quân.

Tôi và Liễu Long Đình không thể đánh bại nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, vì vậy tôi nói với Liễu Long Đình: “Liễu Long Đình, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là chúng ta cứ tránh khoảng thời gian này trước.”
Tôi biết những gì tôi nói là khá là không có tiền đồ, nhưng bây giờ điều nên xảy ra thì cũng đã xảy ra, nếu chúng tôi không làm gì thì chúng tôi chỉ có thể đợi khi chúng tôi tìm thấy cơ hội thì lại đến giải cứu U Quân và Cô Hoạch điểu sau.

Nhưng bây giờ Liễu Long Đình dường như đã nhịn Phù Kinh Dương từ lâu rồi, khi tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi có nên rời đi hay không thì đôi mắt Liễu Long Đình nhìn về phía Phù Kinh Dương khẽ nheo lại, nói với tôi: “Em cứ quay về trước đợi anh đi, chút nữa anh sẽ quay về.”
“Anh định làm gì?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, đừng nói là lúc này Liễu Long Đình muốn đánh một trận sống chết với Phù Kinh Dương đi.

“Anh sẽ giết anh ta.” Liễu Long Đình trả lời câu hỏi của tôi một cách đơn giản.

“Điều này…”
Tôi sững sờ, hiện tại chúng tôi cũng không phải là đối thủ của Phù Kinh Dương, mà Liễu Long Đình cũng không muốn rời đi nên tự nhiên tôi cũng không thể để anh ấy ở đây một mình với Phù Kinh Dương và đám yêu quân của anh ta được.

Tôi cũng từ bỏ ý định quay về, nói với Liễu Long Đình: “Vậy thì em sẽ ở đây với anh.”
Vào lúc này thì Liễu Long Đình không từ chối tôi, gật đầu với tôi, sau đó yêu cầu tôi hộ pháp cho anh ấy.

Tôi vẫn còn pháp lực mà Liễu Long Đình đã truyền cho tôi trong người, nên việc giúp anh ấy hộ pháp cũng không phải là vấn đề lớn.

Khi tôi nhảy lên trời và thiết lập một kết giới bên cạnh Liễu Long Đình thì miệng Liễu Long Đình bắt đầu niệm chú.

Cuồng phong nổi lên điền cuồng, Liễu Long Đình nhìn về phía Phù Kinh Dương, lạnh giọng nói: “Không phải anh muốn Hỗn Độn Chung sao? Vậy tôi sẽ cho anh xem!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui