Ở bên ngoài, Hoài Cẩm Nam như muốn phá cánh cửa phòng cấp cứu kia tiến vào, đã hơn một tiếng đồng hồ từ khi nữ ý tá khi bước vào.
Bỗng nhiên một tiếng khóc lớn truyền tới.
“Oa… oa… oa…”
Không đến một lát sau lại truyền đến một tiếng khóc mạnh mẽ hơn tiếng khóc ban đầu.
Trong phòng bệnh, 30 phút trước, tất cả mọi người đều chuẩn bị đầy đủ dụng cụ phẫu thuật, viện trưởng Lâm lần nữa kiểm tra lại thì phát hiện tử cung của mẹ đã mở được mười phân.
“Mau, mau tử cung đã mở.
Thai phụ chuyển sang đẻ thường” Viện trưởng Lâm vội vàng mở miệng.
Sau đó trong phòng liền lập tức gấp rút lên.
"Chín giờ ba tư phút, con gái, ba cân rưỡi." Giọng của y tá từ đằng xa truyền tới, Tịnh Kỳ đau đớn đến mơ mơ màng màng chỉ dùng sức theo bản năng theo và mệnh lệnh của bác sĩ.
Đứa bé đầu tiên đã ra đời, đứa bé thứ hai cũng sẽ ra rất nhanh thôi, Tịnh Kỳ buông lỏng hết tay chân cảm giác như mất hết sức lực rồi, nhưng một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng khóc của nó.
"Đứa bé thế nào rồi?" Tịnh Kỳ dừng hết sức lên tiếng hỏi, cố gắng chịu đựng đau đớn, cảm giác ngay cả giọng nói cũng không phải là của mình nữa rồi, lung lay mơ hồ.
Viện trưởng Lâm nằm nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Y tá đang xử lý nước ối trong cổ họng của em bé, không có chuyện gì cả, chúng rất khỏe mạnh."
Như muốn minh chứng cho lời của cô ấy đúng lúc này liền vang lên tiếng trẻ em khóc như hổ con, vô cùng mạnh mẽ có lực.
"Chín giờ bốn mươi phút, con trai, ba cân." Hai đứa bé thật đúng là quá lớn, mặc dù nước ối trong bụng cũng không ít, nhưng vì thai nhi lớn nên cũng gây khó khăn cho người mẹ trong việc sinh thường.
Song hai đứa bé này tuy còn nhăn nheo nhưng viện trưởng Lâm biết sau này khi trưởng thành nhất định sẽ là hạc trong bầy đàn.
Ở lại phòng sinh quan sát thêm gần một giờ nữa, viện trưởng Lâm mới nói với y tá: "Ôm ra đi, người nhà bên ngoài cũng chờ nóng nảy." Vốn tưởng rằng phải sinh mổ nhưng không ngờ tình huống lại thay đổi chắc chắn người nhà sẽ rất lo lắng.
Từ lúc bé cưng sinh ra, cả nhà Hoài Cẩm Nam đều nghe thấy.
Nhưng từ khi tiếng khóc thứ hai vang lên đã qua hơn một tiếng, anh sốt ruột đến nỗi tay chân không nghe lời, hai mắt đầy tơ máu.
Thầm hứa trong lòng nhất định sẽ không để cô phải chịu nỗi khổ này lần nữa.
Trong lòng Hoài Cẩm Nam âm thầm đưa ra quyết định.
Cửa phòng sinh mở ra, mọi người đồng loạt xông lên, hai y tá ôm hai bé yêu đi ra, trong đó có vị nữ y tá khi nãy.
"Y tá, vợ tôi như thế nào? Phẫu thuật thành công sao? Cô ấy không có việc gì chứ?" Hoài Cẩm Nam thấy y tá, chạy nhanh tới dồn dập hỏi, chỉ thiếu không níu chặt người ta.
"Thật may mắn chính là tử cung cô ấy mở kịp lúc vì vậy nên không cần sinh mổ.
Tuy nhiên hai bé hơi lớn nên hiện tại Tịnh tiểu thư bởi vì mệt mỏi mà ngủ rồi.
Cô ấy hoàn toàn không sao hết, anh không cần lo lắng." Nữ y tá cười giải thích, đồng thời cảm thán, tình yêu giữa Hoài Cẩm Nam và Tịnh tiểu thư thật khiến người khác hâm mộ.
"Chúc mừng cả gia đình, song hỷ lâm môn ạ." Nói xong nữ y tá mới nhìn về phía mọi người, chúc mừng.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Ninh Nguyệt và Hồ Hiểu Mai thì thầm.
“Cẩm Nam, mau lại đây xem Củ Cải và Đậu Đậu.” Ninh Nguyệt và Hồ Hiểu Mai mỗi người ôm một đứa bé, Tịnh Sơn Thành và Hoài Cẩm Nam đang đứng bên cạnh nhìn, hai người cũng muốn bế nhưng sợ tay chân to lớn làm đau cháu nội (ngoại).
Hoài Cẩm Nam như không hề nghe thấy, từ khi anh nghe được y tá nói cô không làm sao liền vui vẻ, nhưng mãi không thấy cô ra ngoài anh vẫn lo lắng, sợ có tình huống gì bất trắc xảy ra.
Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền thấy anh như vậy, liếc nhìn nhau, xem ra Manh Manh đã chọn đúng người.
Lưu Mộng Tuyền cuối cùng cũng được ôm đứa bé, nhìn em bé đỏ hỏn cô có chút muốn khóc, có phải bé cưng của cô nếu được ra đời cũng sẽ đáng yêu như vậy không?
Tịnh Dương nhạy bén phát hiện ra tâm tư của Lưu Mộng Tuyền, anh không tiếng động ôm lấy cô an ủi, thầm hứa sẽ cố gắng để cô hoàn thành ước nguyện.
Đến gần chiều, Tịnh Kỳ cuối cùng cũng tỉnh lại, cô cảm thấy hai bên ngực căng lên như muốn căng nứt ra vậy
“Ưm” Cảm giác này thực sự khiến cô cực kì khó chịu.
“Làm sao vậy?” Hoài Cẩm Nam là người đầu tiên phát hiện vợ mình đã tỉnh.
Tịnh Kỳ nhìn về phía anh, có chút ngượng ngùng, lúc này Ninh Nguyệt cuối cùng cũng phát hiện tình trạng của con gái.
Bà cười “Để mẹ đi gọi người.”
Sau liền nhờ bác sĩ đến giúp cô một tay.
Trước tiên là dùng khăn chườm nóng, sau đó xoa nắn đều hai bên, loại đau đớn này so với sinh con vẫn không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Đau đớn làm Tịnh Kỳ cắn chặt răng, tay gắt gao siết cái chăn.
hai chân cũng căng hết ra.
Ninh Nguyệt nhìn đau lòng thay cho con gái liền nói: "Đã nói uống sữa bột là được rồi, người ta đã nói dinh dưỡng của sữa bột so với sữa mẹ tốt hơn nhiều, còn không phải bị cái tội này." Ninh Nguyệt tất nhiên là cũng biết sữa mẹ là tốt nhất nhưng nhìn con gái chịu khổ bà không nhịn được đau lòng.
"Sữa bột được làm từ sữa tươi mà sữa tươi chỉ nhất định là không thể tốt hơn sữa mẹ." Tịnh Kỳ cố chịu đau nói.
"Sữa đầu của phụ nữ có thai thành phần dinh dưỡng đặc biệt cao, đứa bé bú vào sẽ có sức đề kháng tốt hơn.
Hơn nữa hai bên ngực của con phình căng như vậy, không để Củ Cải và Đậu Đậu uống thì chẳng phải rất lãng phí sao."
Xoa hơn một giờ, Tịnh Kỳ liền thấy hai bầu ngực đều không phải là của mình nữa, ngực cô vẫn cứng rắn như sắt.
Cuối cùng bác sĩ nhìn về phía Hoài Cẩm Nam nói “Đành để ba hai đứa bé thôi.”
Hoài Cẩm Nam đứng bên cạnh Tịnh Kỳ từ nãy giờ, làm sao không hiểu ý bác sĩ, anh nhìn cô rồi nhìn con, cuối cùng gật đầu.
“Mẹ đi ra ngoài trước.” Ninh Nguyệt nói.
Tịnh Kỳ nhìn anh “Anh…”
Chưa nói xong, anh cúi người bắt đầu công cuộc “tạo thức ăn cho con”, không đến một lát sau anh liền cảm nhận được ngực cô thay đổi mềm mại hơn có độ co giãn hơn, sau đó một dòng sữa thơm ngon cũng trào ra.
“Được… được rồi!” Thấy anh vẫn mãi không đứng dậy, cô đẩy đẩy đầu anh.
Nghe được lời cô, anh ngẩng đầu, lau khóe miệng.
Hơn hai phút sau mới ra ngoài gọi người.
"Sữa của mẹ thật tốt, có màu vàng như vậy chứng tỏ có nhiều dinh dưỡng trẻ bú vào sẽ đặc biệt mập mạp.
Có người sữa chẳng khác gì nước canh suông , loãng toẹt, một chút dinh dưỡng cũng không có, còn không bằng uống nước cơm." Bác sĩ thấy sữa của Tịnh Kỳ liền khen.
Sau đó liền nhường chỗ cho hai đứa bé, vừa ngửi được mùi sữa mẹ Củ Cải và Đậu Đậu đã không nhịn được mà đòi lấy, động tác mạnh mẽ làm Tịnh Kỳ có chút đau nhưng nhìn hai con của mình cô liền hạnh phúc.
Lúc này cô mới có thời gian nhìn kỹ hai bé yêu, cả hai đều rất giống nhau tuy nhiên Củ Cải là bé gái có hai má lúm đồng tiền còn Đậu Đậu lại chỉ có một cái.
“Mẹ yêu Củ Cải và Đậu Đậu nhất.” Cô lần lượt hôn lên trái hai bé.
“Ba yêu cả ba mẹ con.” Hoài Cẩm Nam cũng không chậm trễ mà hôn lên trái một lớn hai nhỏ..