Ánh mặt trời xuyên qua rèm màu xanh nhạt trên khung cửa sổ, chiếu thẳng vào bóng dáng hai người đang nằm trên giường, tạo nên bầu không khí ấm áp.
Người mặc chiếc váy ngủ màu đỏ khẽ xoay người, duỗi thẳng lưng ra, tiếp tục ngủ, vẻ mặt thỏa mãn giống hệt một con mèo lười biếng.
Đột nhiên, cô mở mắt ra quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy Hoài Cẩm Nam vẫn đang thở đều đều nhẹ nhàng.
Cô nhìn lên trần nhà, nghĩ đến tối qua, Tịnh Kỳ giơ tay vỗ nhẹ đầu.
Thôi dù sao cô còn trẻ, oanh liệt một hồi nhận lại đau thương cũng không sao.
Thông suốt, Tịnh Kỳ liền mỉm cười, nếu lúc này ai nhìn vào mắt cô sẽ thấy được hạnh phúc tràn ngập trong đó.
Tịnh Kỳ xoay đầu lại về phía Hoài Cẩm Nam, dùng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày gọn gàng, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng đỏ hồng của anh.
.
.
Hoài Cẩm Nam đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên mặt mình, thuận thế đè luôn chủ nhân của nó xuống dưới, nụ cười tràn đầy trong mắt, anh nói ranh mãnh:
"Thì ra em thích khuôn mặt này của tôi."
Tịnh Kỳ bị bắt quả tang, ánh mắt cô lóe sáng, gương mặt đỏ bừng lên, trong đầu đang nghĩ ra vô số lý do để giải thích hợp lý cho hành động của mình.
Nhưng cô nghĩ lại, anh là người đàn ông của mình, mình say mê khuôn mặt của anh thì có gì phải giấu giếm.
Ngay lập tức, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hào phóng thừa nhận:
"Ai bảo vẻ ngoài của anh đẹp như vậy, còn đẹp hơn anh hai tôi." Ánh mắt không giấu được sự thưởng thức.
Đối với lời thừa nhận thẳng thừng của đối phương, Hoài Cẩm Nam có chút bất ngờ.
Sau khi sững sờ một lát, anh nâng khóe môi lên, dùng giọng trầm thấp, hơi khàn khàn nói:
"Thật sự thích như vậy sao?"
Tịnh Kỳ trừng mắt, bất đắc dĩ nói:
"Anh nghĩ hơi nhiều rồi, ai cũng thích cái đẹp mà."
Hoài Cẩm Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tịnh Kỳ bằng cặp mắt đầy áp bức, giống như sự yên bình trước cơn bão táp.
Tịnh Kỳ bị nhìn cảm thấy da đầu đã tê dại.
Cô khẽ thở dài một tiếng, bất chấp tất cả hôn lên gương mặt kia.
“Thích.”
Tuy Hoài Cẩm Nam không nói gì nhưng Tịnh Kỳ liền biết tâm trạng người đàn ông này tốt lên rồi.
Người đời thường nói tâm của phụ nữ như mò kim đáy bể nhưng tâm của Hoài Cẩm Nam chắc là mò trăng dưới nước quá.
Nhưng may sao có cũng gọi là có ít nhiều hiểu về người đàn ông này.
“Rời giường.” Tịnh Kỳ nhanh chóng lật người, chui ra khỏi chăn đi vào phòng tắm, tuy nhiên tư thế đi đường hơi ba chấm một chút.
Hoài Cẩm Nam nằm trên giường, khóe miệng hơi nhếch.
Xem ra cô luôn có thể tạo niềm vui cho anh ta.
Vì là cuối tuần nên hai người đều ở nhà.
Tịnh Kỳ phát hiện trên tầng hai có máy chơi game.
Nhớ hồi xưa mình từng là game thủ hiếu chiến một thời, còn từng ở trên đó yêu đương với một ông chú.
Tịnh Kỳ liền hứng thú rủ Hoài Cẩm Nam chơi một ván.
“Chúng ta cùng nhau chơi game được không?” Cô kéo tay anh.
Ở nhà, cô mặc quần áo vô cùng thoải mái.
Một chiếc váy liền màu xanh mát rượi thiết kế theo kiểu dáng babydoll vô cùng đáng yêu làm cho Hoài Cẩm Nam có cảm giác như đang yêu đương với học sinh cấp ba vậy.
“Được” Dù sao anh lâu rồi anh không có chơi, chơi cùng cô một lát cũng được.
Nghe được anh đồng ý, cô vui vẻ mà cười lớn, tiếng cười tràn ngập căn nhà.
Như bị cô làm cảm nhiễm Hoài Cẩm Nam cười nhạt.
“Mau đi, không là tôi đổi ý, em tự chơi một mình.”
“Không được, chúng ta nhanh lên.
Tôi muốn chơi Tranh Thiên Hạ, chơi nhân vật Mộng Dao.
Nhớ năm đó, tôi từng là cao thủ võ lâm đó.
Ai ngờ tôi lại làm mất cơ chứ!”
“Anh có chơi không?”
Hoài Cẩm Nam gật đầu, vì điều này anh mới sinh ra nghi ngờ.
Đột nhiên, anh nhớ Mộng Dao năm đó từng có một kỹ năng mà Nghiên Dương mãi không làm được.
Sau cô nói từng bị thương ở tay nên hắn không nghi ngờ gì.
Vậy nếu Tịnh Kỳ là Mộng Dao vậy chắc chắn lần này cô nhất định sẽ dùng kĩ năng đó.
Hoài Cẩm Nam bế cô, chạy nhanh lên lầu.
“Từ từ thôi, ngã bây giờ.” Tịnh Kỳ vỗ nhẹ vào người anh.
“Ngã tôi làm đệm lưng.” Hoài Cẩm Nam nói.
Không hiểu sao, cô thấy giọng nói anh nén khó được sự hưng phấn.
Vứt đi suy nghĩ trong đầu thì hai người cũng đến nơi.
Nhìn dàn máy trước mắt, Tịnh Kỳ thật sự hâm mộ không thôi.
Năm đó, ba và anh hai nhất quyết không mua cho cô vì nghĩ rằng con gái không nên chơi quá nhiều game nhưng không sao bây giờ chồng cô có cũng tức là cô có.
Lúc này trong tiềm thức của Tịnh Kỳ, Hoài Cẩm Nam đã là người của cô.
Hoài Cẩm Nam nhìn hai đôi mắt sáng lấp lánh của Tịnh Kỳ, không nghĩ co lại vui đến vậy.
Trong gần bốn tháng qua biết, cô luôn cho anh cảm giác là một người điềm tĩnh, nhã nhặn, kể cả khi cô tức giận cũng rất ít phát ra ngoài làm người khác khó nhận ra.
Xem ra, anh vẫn còn phải tìm hiểu về cô rất nhiều.
"Anh chơi nhân vật nào?" Tịnh Kỳ quay đầu nhìn anh.
"Hàn Tống"
"Oa thật giống ông chú!" Cô nhỏ giọng nói.
"Ông chú?"
"Đúng vậy, hồi tôi mới học đại học cũng chơi Tranh Thiên Hạ còn từng ghép cặp với một ông chú cũng chơi nhân vật Hàn Tống siêu giỏi." Tịnh Kỳ cảm thán.
"Vậy sao?" Bước đầu, Hoài Cẩm Nam đã xác định cô là người kia nhưng anh thực sự già đến nỗi để bị gọi là ông chú sao?
Tịnh Kỳ gật gù.
Sau đó gấp không chờ nổi mà bắt đầu chơi.
Có lẽ là trở về trò chơi năm xưa hoặc là do không khí quá thoải mái, hai người chơi đều vui vẻ hết mình.
"Bên trái, mau!" Tịnh Kỳ phát hiện một nhân vật khác xuất hiện.
Hoài Cẩm Nam hiểu ý mà bày trận, anh chờ được lúc nhận vật Mộng Dao dùng kĩ năng rồi.
Chỉ thấy trên màn hình chỉ thấy, nhân vật Hàn Tống bày ra trận thế hoa đào bắt đối thủ đi vào trong trận.
"Anh đi qua bên trái, tôi ở bên phải." Kỹ năng mộng hồi sơn, nhân vật Mộng Dao phải ở bên trái mới có thể dốc toàn lực được.
Người đó không phải là cô sao?
Trong giây thất thần, đối thủ gần như sắp phá vỡ trận thế.
Mộng Dao không kịp nghĩ nhiều, rút ra cây đàn trước ngực, tung lên trên rất nhanh đàn âm xuất hiện bốn phía, nhân vật Mộng Dao biến mất trong tích tắc.
Bỗng nhiên màn hình hiện ra khung cảnh ban đầu trấn Hồi Hoa, bảng thông báo xuất hiện dòng chữ "Mộng Dao quân cùng Hàn Tống vương võ công cái thế, trận địa xuyên quần dành được thắng lợi".
Sau đó là màn chiến đấu vừa rồi.
Hoài Cẩm Nam càng nhìn càng vui vẻ, anh không nhịn được mà cười lớn.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ "Anh đúng".
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Hoài Cẩm Nam khoa hiểu tại sao Nghiên Dương lại có tài khoản của cô.
"Hoài Cẩm Nam, chúng ta thắng rồi!" Cô vui vẻ đến mức ôm trầm lấy anh.
"Đúng vậy, thắng rồi." Cô cũng thắng luôn lòng anh, ngay khi nãy hắn đã nghĩ cho dù cô không phải Mộng Dao thì đã sao? Đó là chuyện quá khứ, người anh thích là cô gái ngay trước mặt anh.
Giờ phút này, Hoài Cẩm Nam đã xác định được tình cảm của mình.
Cứ thế, hai con người từng bỏ lỡ nhau lại gặp nhau, yêu nhau.
Song họ không hề biết con đường yêu đương sắp tới của hai người lại gặp rất nhiều chông gai đến nỗi suýt mất đi nhau..