Tịnh Kỳ nghe anh nói vậy, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Người này luôn như vậy, cứ nghĩ nhiều năm đã qua anh đã trưởng thành hơn.
Nhưng không anh chưa bao giờ thay đổi cả.
Trong đầu cô hiện ra khung cảnh năm đó, ngỡ đã quên lai in hằn trong lòng.
Đôi mắt cô nhìn về phía ánh đèn bên đường.
Hôm đó, cô đứng dưới đèn đường ấm áp nhưng lại mong rằng anh ta đừng rời đi.
Nhưng anh ta chỉ xoa đầu cô cười nói:
“Đợi anh!” Một cái đợi hơn bốn năm liền.
Phong Bác Thần thấy Tịnh Kỳ mãi không nói gì liền ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt lại đơ đãng phát hiện một bóng người đang tiến về phía họ, anh ta biết đó là ai.
“Em… còn nhớ lời hứa năm đó?” Giọng nói mang theo chút khổ sở, lại cố gắng gồng mình.
Tịnh Kỳ thật không hiểu con người của anh, năm đó người rời đi là anh, người không liên lạc gì cũng là anh.
Bây giờ lại dùng giọng điệu thái độ đó nói chuyện với cô.
“Nhớ” Cô dứt khoát nói.
“Vậy…”
“Điều đó anh rõ hơn ai hết.
Anh về đi, em phải vào nhà rồi.” Tịnh Kỳ nhìn thẳng vào mắt anh, không lùi bước, không né tránh.
Nói xong cô muốn quay người đi vào nhà thì Phong Bác Thần bất ngờ kéo cô vào lòng.
Vì hành động bất ngờ nên Tịnh Kỳ không đứng vững mà đập vào người anh.
Hoài Cẩm Nam muốn đến tìm Tịnh Kỳ thì thấy cô và Phong Bác Thần đang dựa vào nhau, ánh mắt anh tối đen nhìn hai người họ.
Đương lúc anh muốn tiến lên tách hai người, Phong Bác Thần liền hỏi:
“Tịnh Kỳ, nói cho anh biết, em… từng thích anh không?”
Tịnh Kỳ giãy dụa muốn thoát ra, nghe câu hỏi của anh cô liền cứng đờ.
Phong Bác Thần cảm nhận được thân thể của cô không được tự nhiên, anh thoáng vui mừng, một chút hy vọng nhen nhóm trong lòng anh.
“Thích.” Một lúc lâu, Phong Bác Thần nghe thấy cô trả lời.
Hoài Cẩm Nam như không tin vào tai mình, sự thất vọng, khó chịu tràn ra từ trái tim anh.
Những ngày họ bên nhau là giả sao, cô nói thích anh là giả sao.
Hay từ đầu chỉ là sự trả thù mẹ anh.
Trăm ngàn suy nghĩ lướt qua đầu anh.
Anh ta sao có thể quên hai người này vừa là thanh mai trúc mã vừa là bạn học đại học cơ chứ.
Xem ra anh quá tự tin rồi.
Khuôn mặt than âm trầm, như mây đen giăng kín lối làm người ta phát run.
Hoài Cẩm Nam cười lạnh.
“Nhưng… người em yêu là Hoài Cẩm Nam.” Tâm tình vốn ở đáy cốc lại trồi lên, không khí xung quanh trở nên trong lành hơn.
Vị người hầu đứng đằng sau anh, không nhìn thấy mọi việc trước mặt chỉ có thể cảm thán thời tiết thật là lúc nóng lúc lạnh.
“Anh buông em ra.” Tịnh Kỳ bình tĩnh nói.
Phong Bác Thần gần như không tin vào tai mình, anh buông cô ra nhưng đôi tay lại nắm chặt tay cô.
Tịnh Kỳ nhìn đôi tay đang giao nhau, cô tiếp tục mở miệng.
Cô nói cô yêu Hoài Cẩm Nam?
“Bác Thần, anh tin không? Em cứ ngỡ trên đời này không có ai có thể làm em rung động ngoài anh.
Tuy nhiên hình như em đã sai.
Tất cả chỉ là lầm tưởng của em.”
“Không… không phải.”
“Anh ấy có chút lạnh nhạt, khó ở, mặt than nhưng lại đem lại cho em cảm giác an toàn.
Ở bên anh ấy, em có thể vứt bỏ hình tượng mà vui vẻ chơi đùa.
Điều mà em chưa từng làm được.”
Nhìn vẻ mặt của Phong Bác Thần, cô nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Em biết, anh muốn nói gì.
Em còn trẻ, em muốn được yêu hết mình một lần, dù nhận lại toàn vết thương đó cũng là em chọn.
Còn nếu anh ấy gan dám phản bội em thì nhất định có gan gánh chịu hậu quả.”
“Thật sao?” Ánh mắt Phong Bác Thần nhìn về phía đằng sau cô, thu đôi tay lại.
Xem ra, anh ta đúng là không còn chút cơ hội nào rồi.
“Đúng vậy.
Tịnh Kỳ yêu Hoài Cẩm Nam” Tịnh Kỳ khẳng định nói.
Cô xác định người cô yêu là Hoài Cẩm Nam, cô đột nhiên có chút nhớ anh.
“Anh cũng yêu em.” Hoài Cẩm Nam từ đằng sau ôm lấy eo cô, kéo người vào trong lồng ngực mình.
“Còn việc lo sợ anh phản bội em, tất nhiên sẽ không có chuyện đó.”
“Thời gian chứng minh.” Tịnh Kỳ mỉm cười đáp lại.
Hoài Cẩm Nam ôm cô chặt hơn, Tịnh Kỳ đưa tay ra phía sau nhéo vào lưng anh, người này muốn chặt đứt eo cô sao?
“Phong thiếu gia đây là tình huống gì đây?” Dáng vẻ ưu nhã, làm Phong Bác Thần hận không thể tiến lên đấm anh.
“Dù sao, cô ấy vẫn chưa cùng anh kết hôn.
Tôi vẫn còn cơ hội.” Buông xuống câu nói đó, anh ta liền rời đi.
Hoài Cẩm Nam nhìn theo bóng lưng kia, ánh mắt lạnh lẽo xem ra anh nên cho người đàn ông này một đòn cảnh cáo tránh cho anh ta không biết điều dây dưa vợ anh.
Nhà họ Phong không phải muốn có chỗ đứng ở Nam Kinh sao? Vẫn là cần làm chút việc mới có thể củng cố địa vị được.
Tịnh Kỳ giật giật tay áo anh.
Hoài Cẩm Nam cúi xuống nhìn cô.
“Vào nhà, em lạnh.”
Anh quan sát cô một lát, nhận mệnh ôm cô vào lòng.
Đi về phòng anh tính sổ với cô sau.
Thì ra vừa nãy, Ninh Nguyệt nói muốn hai người ngủ lại.
Anh muốn hỏi ý kiến Tịnh Kỳ nên ra ngoài tìm cô nhưng không may lại bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.
“Mẹ chúng con lên phòng trước.” Hoài Cẩm Nam nói với Ninh Nguyệt, sau đó quen cửa quen nẻo đi phòng cô.
“Không đúng, sao anh biết phòng em ở bên này.” Tịnh Kỳ ngơ ngác.
“Đi vào anh nói cho em biết.” Hoài Cẩm Nam đáp.
Sau đó là cuộc đối thoại một người hỏi, một người đáp giữa Tịnh Kỳ và Hoài Cẩm Nam.
Ở một số câu hỏi không lấy được đáp án như mong muốn, anh còn không ngại sử dụng một số thủ đoạn nhỏ để làm cô trả lời.
“Hoài Cẩm Nam anh là tên khốn kiếp.” Trước khi chìm sâu vào trong giấc ngủ, Tịnh Kỳ lẩm bẩm.
Hoài Cẩm Nam nghe thấy liền cười nhẹ hôn lên tóc, ôm cô vào lòng rồi nhắm mắt lại..