Hoài Cẩm Nam kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng, lộ ra gương mặt tươi cười nhìn về phía sau Tịnh Kỳ: “Ông nội.”
Hoài Bình thấy hai người lâu quá không ra, đành vào hỏi: “Sao rót cốc nước mà lâu quá?”
Hoài Cẩm Nam dùng tay che miệng Tịnh Kỳ, tránh cho cô nói ra những lời không nên nói, làm bộ đứng đắn trả lời: “Cháu cùng Manh Manh đang thương lượng ăn món gì chiều nay.
Cô ấy muốn mua đồ sang bên đấy nấu cơm.
Nhưng cháu nói cô ấy chưa nghỉ ngơi tốt nên không cần vất vả, liền đi ra ngoài ăn, Manh Manh trách cháu không hiểu chuyện, đồ ăn bên ngoài không có tốt cho sức khỏe lắm.”
Nghe được Hoài Cẩm Nam nghiêm trang mà nói linh tinh, Hoài Bình vậy mà nghiêm trang đồng ý với Hoài Cẩm Nam, cũng có thể là biết giữa hai người có điều gì mờ ám, nhưng không muốn chọc thủng, liền vui vẻ cười: “Vậy nghe Tịnh Kỳ nói ở nhà ăn.
Tịnh Kỳ không thoải mái vậy đừng nấu cơm, Cẩm Nam sẽ là người phụ trách làm bữa tối, ông cháu mình chờ nếm thử tay nghề của nó là được.”
“Được, ông nội.” Hoài Cẩm Nam vội vàng đáp ứng.
Hoài Bình trả lời một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Lúc này Tịnh Kỳ giãy giụa không cho Hoài Cẩm Nam tiếp tục che miệng mình, Hoài Cẩm Nam thấy sắp không giữ được cô, vội vàng ấn đầu cô vào trong lòng ngực.
Một tay đè đầu, một tay ôm lấy đầu vai Tịnh Kỳ, làm bộ ôm lấy cô, không cho cô tránh thoát cũng không cho cô nói chuyện.
Chờ đến Hoài Bình đi hẳn ra phòng khách, Hoài Cẩm Nam mới vội vàng buông lỏng tay.
Tịnh Kỳ ngẩng đầu, tức giận mà trừng mắt nhìn anh, thở phì phì nói: “Anh vừa mới làm gì? Sao không cho em nói?”
“Anh sợ em nói linh tinh.” Hoài Cẩm Nam nhìn khuôn mặt nhỏ đang đỏ ửng, đôi mắt vốn dĩ to càng mở to hơn, trông rất đáng yêu.
“Anh mới đang nói linh tinh á.” Tịnh Kỳ không phục trả lời: “Anh nói như vậy, ông nội liền vui vẻ, chả nhẽ em còn có thể phá đám? Em mới không ngốc như anh, có thể nhìn từ ám hiệu không về thành có về.
Với khả năng lí giải siêu mạnh mẽ này em thật lo lắng cho Bác Dương có thể đứng vững bao nhiêu năm nữa”
Vì giận dỗi nên Tịnh Kỳ liền nói móc Hoài Cẩm Nam một hồi.
Hoài Cẩm Nam cười, cũng không cùng Tịnh Kỳ so đo, còn cảm thấy cô như này rất thú vị: “Lúc đó anh chưa chuẩn bị nên mới dẫn đến sai lầm cấp thấp như thế, về sau chúng ta phối hợp nhiều hơn một chút, nhất định sẽ không sơ suất như vậy.
Còn về Bác Dương em đừng lo, cho dù có sập anh vẫn nuôi được em.”
Tịnh Kỳ liếc anh một cái, ai nói với anh cái này, cho dù Bác Dương sập hay không cô cũng không cần anh nuôi.
Nhưng nếu anh ngoan ngoãn lúc đó cô cũng có thể nuôi anh.
Tịnh Kỳ xấu xa cười.
Phối hợp cái liếc mắt và nụ cười trên khuôn mặt cô, Hoài Cẩm Nam nhìn một cái liền biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Tịnh Kỳ chép miệng, không muốn cùng anh tiếp tục cái đề tài này liền nói: “Ông nội bảo anh nấu cơm, anh mau đi làm đi, nếu không ăn được còn biết nhờ dì Trương làm!”
Nói xong, Tịnh Kỳ xoay người muốn đi ra ngoài.
Hoài Cẩm Nam giữ chặt Tịnh Kỳ lại, nói “Em đi đâu?”
Tịnh Kỳ quay đầu nhìn anh, “Đi ra ngoài, em ở trong này làm gì?”
“Ở lại hỗ trợ.” Hoài Cẩm Nam nhìn chằm chằm cô nói.
Tịnh Kỳ cười một tiếng, không chút khách khí mà cãi lại, “Vừa mới là ai cùng ông nội nói em không có phương tiện nấu cơm, nếu anh đã tự mình nói thì anh tự đi mà nấu.
Ông nội bảo rồi”
Dừng một lát, Tịnh Kỳ liếc nhìn cánh tay đang kéo tay cô, nói: “Buông tay, không em gọi ông nội.”
Hoài Cẩm Nam đành phải buông lỏng bàn tay đang giữ chặt tay cô ra.
“Cố lên! Em muốn cùng ông nội đi trước.” Tịnh Kỳ vỗ vai anh, xoay người bước đi.
Hoài Cẩm Nam: “……”
Sau đó ba người cùng xuất phát về nhà chính, thức ăn đã được đem đến.
Tịnh Kỳ ở phòng khách cùng Hoài Bình chơi cờ còn Hoài Cẩm Nam một mình đi vào trong bếp.
Một bữa cơm cũng không làm khó được anh, nhớ hồi du học bên Mỹ do không hợp đồ ăn bên đó nên anh phải tự nấu ba bữa cơm mỗi ngày.
Mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu, anh quyết định làm tôm hấp, thịt bò xào, canh củ cải cuối cùng hấp một khay bánh bao xíu mại.
Chơi một lát, Tịnh Kỳ không yên tâm liền đi vào ngó thử, thấy anh làm đâu ra đấy cô liền mặc kệ mà quay lại chơi cờ tiếp.
Tầm 30 phút sau, đồ ăn được mang lên, sắc hương vị đều đầy đủ, Hoài Bình nhìn đồ ăn Hoài Cẩm Nam làm, vô cùng vừa lòng mà giơ ngón tay cái khen ngợi anh một lúc.
Đúng lúc này bà nội Hoài cũng đã về, hai người lại tiếp đón một lát rồi bốn người bắt đầu ăn cơm.
“Thoạt nhìn không tồi, hương vị không biết thế nào?”
“Ông bà nội nếm thử liền biết.” Hoài Cẩm Nam gắp cho ông nội một miếng
Ông bà Hoài nếm một ngụm, vừa lòng gật đầu, “Ăn ngon, hương vị không tồi.”
Hoài Cẩm Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tịnh Kỳ nhìn bộ dạng của Hoài Cẩm Nam, liền cười một tiếng.
Hoài Cẩm Nam liếc cô một cái, “Cười cái gì?”
Tịnh Kỳ nhướng mày, “Không nói cho anh.” Xoay người nói chuyện với ông bà nội.
Hoài Cẩm Nam nhìn chằm chằm cô, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng? Anh quyết định buổi tối, nói phải nói chuyện đàng hoàng với cô.
Ăn xong cơm tối, hai người lại cùng ông bà nội nói chuyện thật lâu, cho đến khi quản gia nhắc nhở mới biết thời gian đã không còn sớm, Hoài Bình mới cho bọn họ về phòng nghỉ ngơi trước.
Đứng ở trong phòng, Tịnh Kỳ nhìn giường, lại nhìn Hoài Cẩm Nam, môi giật giật, do dự nửa ngày: “Chúng ta ngủ như thế nào?” Tuy chuyện thân mật hơn cũng đã làm nhưng hai người ít khi ngủ cùng nhau.
Hoài Cẩm Nam ánh mắt từ trên giường quay trở lại, tựa hồ không đem giường trở thành vấn đề, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lại không phải chưa từng ngủ qua?”
“Hả?”
Muốn cùng nhau ngủ trên một chiếc giường? Tịnh Kỳ có chút do dự.
Không đợi Tịnh Kỳ ý kiến, Hoài Cẩm Nam động thủ cởi cúc áo, ngón tay thon dài đem cúc áo từng hạt cởi ra, rất nhanh đã nhìn thấy áo sơ mi bên trong.
Tịnh K, khẩn trương nuốt nước bọt: “Anh, anh làm gì vậy?”
“Tắm rửa, ngủ.” Hoài Cẩm Nam vẻ mặt thản nhiên đáp.
Này, này, này…
Tịnh Kỳ khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, vội vàng xoay người sang chỗ khác: “Anh… anh tắm trước đi.”
Hoài Cẩm Nam liếc mắt một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, mắt đen lóe sáng, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, cất bước đi qua.
Trên người Hoài Cẩm Nam có một mùi bạc hà nhàn nhạt truyền vào trong mũi Tịnh Kỳ, cô giật mình vội vàng lùi một bước, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh làm… làm cái gì?”
“Mặt sao đỏ như vậy, nóng hả?” Ánh mắt Hoài Cẩm Nam dừng ở trên mặt cô.
Tịnh Kỳ sờ soạng gương mặt của mình, hình như có hơi nóng, nhưng lại ngượng ngùng thừa nhận, vội vàng đi về phía cửa sổ “Có chút nóng, anh mau đi tắm đi.”
“Được.” Hoài Cẩm Nam liếc cô một cái, không nghĩ làm cô khó xử, cất bước đi vào phòng tắm..