Bên này, Lưu Mộng Tuyền vừa vào quán liền thấy Tịnh Kỳ nói chuyện với một ai đó.
Lại gần thì lại nhận ra là người quen cũ, người biến thành tro cô cũng nhận ra.
Lưu Mộng Tuyền tức giận, không ngờ cô ta còn dám xuất hiện.
Vừa hay người phục vụ bê nước cam đi qua, cầm lấy một cốc lớn đi thẳng tới trước mặt hai người.
Vì mải nói chuyện nên hai người không phát hiện ra Lưu Mộng Tuyền.
“Nghiên Dương, sao cô lại xuất hiện ở đây?” Lưu Mộng Tuyền không đợi hai người phản ứng, đen mặt hỏi.
Cô ta quên lời hứa năm đó rồi sao, nếu quên cô cũng không ngại nhắc lại hộ.
“Lưu… Mộng… Tuyền… cô… cô làm cái quái gì vậy?” Nghiên Dương bất chấp tất cả hét ầm lên.
Đây là chiếc váy cô ta mua hơn 1 vạn tệ, nó rất khó làm sạch vậy mà cô ta dám.
Tuy rằng bây giờ số tiền này không lớn với cô ta, song kiếm cũng không dễ dàng.
“Không thấy? Cần tôi nhắc lại cho cô một lần nữa sao?” Từ trên cao nhìn xuống, Lưu Mộng Tuyền lườm cô ta một cái.
Vẫn chưa hả dạ, cô nói tiếp: “Xem ra trí nhớ của cô rất kém nên mới dám xuất hiện ở đây đúng không?” Người phụ nữ trơ trẽn.
Nhìn gương mặt này, Lưu Mộng Tuyền lại nhớ đến năm đó.
Ba người là bạn thân, đều là bạn học từ tiểu học đến đại học, quan hệ còn vô cùng thân thiết.
Song giữa đường Lưu Mộng Tuyền chuyển sang đóng phim, nên thời gian đó Tịnh Kỳ và Nghiên Dương đi với nhau như hình với bóng.
Vốn đây sẽ là tình bạn đẹp nếu Nghiên Dương không thích một anh khóa trên, còn nhiệt tình theo đuổi.
Nhưng trớ trêu thay người này lại là một người đàn ông tồi, anh ta hẹn hò cùng Nghiên Dương vì muốn tiền và vì Tịnh Kỳ.
Không phải Nghiên Dương không đủ xinh đẹp, cũng không phải anh ta không thích mẫu người như cô ta mà là vì Tịnh Kỳ thông minh hơn Nghiên Dương.
Từ những năm còn học đại học Tịnh Kỳ đã tham gia vào Dương Kỳ, không những thế do thành tích học tập vô cùng xuất sắc nên cô còn là học trò yêu thích của các giáo sư qua kinh tế trường Đại học Thanh Hoa.
Nhưng khi còn học ở Thanh Hoa, Tịnh Kỳ lại không dùng thân phận của tiểu thư nhà giàu nên tên kia mới vừa muốn cặp với Nghiên Dương, vừa muốn sở hữu Tịnh Kỳ.
Ngay từ đầu, Tịnh Kỳ và Lưu Mộng Tuyền đã nói cho Nghiên Dương, song vì sự đố kị ăn mòn trong tâm trí từ lâu nên cô ta không tin lời hai người.
Cho đến khi, trong một buổi tiệc người này tán tỉnh một cô gái khác, bị cô ta bắt gặp.
Không chỉ thể vì để leo lên cô gái kia, anh ta không ngần ngại bóc mẽ Nghiên Dương.
Tuy nhiên không biết tâm lý có vấn đề hay sao mà Nghiên Dương đổ hết trách nhiệm lên đầu Tịnh Kỳ.
Trong một cuộc thi biện luận cực kỳ quan trọng, cô ta đã tiết lộ cho phía đối thủ của Tịnh Kỳ ý tưởng của cô ấy.
Nhưng may mắn với bản lĩnh và sự thông minh, Tịnh Kỳ dành chiến thắng.
Song điều này cũng gây ảnh hưởng đến khoa Kinh tế, làm các thầy cô tra ra thủ phạm.
Đáng ra, Tịnh Kỳ sẽ tha thứ cho cô ta nhưng cô ta dám ăn cắp luận văn tốt nghiệp của Tịnh Kỳ.
Vì việc này mà bị Lưu Mộng Tuyền tố cáo trước nhà trường, cũng từ việc này mà phát hiện cô ta từng vì tiền mà phản bội hai người.
Dùng danh nghĩa của hai người để lừa gạt người khác.
Càng không ngờ, năm ba người học cấp ba đó chính cô ta đã làm mẹ kế mình bị xảy thai và vì Tịnh Kỳ đến và đứng ở đầu cầu thang nên bị cô ta lấp liếm vu oan.
Làm Tịnh Kỳ bị ông nội của mình phạt cấm túc một năm không thể đi đâu ngoài đi học.
Chính vì vậy nên khi biết mọi chuyện hai người đã hợp lực làm Nghiên Dương không thể tiếp tục ở trong nước, sau đó một thời gian có tin đồn cô ta sau khi đi Mỹ hẹn hò cùng một thiếu gia nhà giàu nhưng Tịnh Kỳ lại không ngờ đó là Hoài Cẩm Nam.
“Lưu Mộng Tuyền đừng quá đáng, tại sao tôi lại không thể ở đây.” Nghiên Dương gào lên: “Cô lấy quyền gì không cho tôi ở đây.”
Lưu Mộng Tuyền cười khẩy, lý do sao? Vậy thì cô cho cô ta biết.
“Bốp” một vang giòn giã vang lên.
Mặt của Nghiên Dương lệch sang một bên, rồi nhanh chóng sưng đỏ, khóe miệng còn rớm máu, xem ra Mộng Tuyền tát rất mạnh.
Tịnh Kỳ thấy vậy liếc Lưu Mộng Tuyền một cái, vừa hay cô ấy cũng quay lại nháy mắt với cô.
Thấy vậy, tâm trạng khó chịu của Tịnh Kỳ giảm hơn phân nửa.
Nghiên Dương nhìn thái độ của hai người càng làm cô ta khó chịu.
“Lưu… Mộng… Tuyền, dám đánh tôi.
Tịnh Kỳ, cô vui vẻ? Bản thân luôn ra vẻ làm người bị hại sau đó lại ngờ người khác đến chùi đít.
Hết Tịnh Dương rồi đến Lưu Mộng Tuyền.”
Lưu Mộng Tuyền khó hiểu nhíu mày, ánh mắt cô lướt qua bàn, đụng phải những tấm ảnh.
“Cô…” Cô không tin vào mắt mình, là Nghiên Dương và Hoài Cẩm Nam hai người này có quan hệ gì? Lưu Mộng Tuyền nhìn về phía Tịnh Kỳ.
“Sao nào, cô thấy chưa? Không phải mẹ của Cẩm Nam từng nói với cô rằng cô chỉ là thế thân của tôi sao?” Nghiên Dương thấy thế liền vô cũng đắc ý, hất cằm.
Tịnh Kỳ cười lớn, cô thật muốn biết trong đầu Nghiên Dương nghĩ gì mà từ đầu tới cuối cô ta luôn cho rằng cô sẽ không thể nào rời xa Hoài Cẩm Nam.
Từ lúc hai người quen nhau đến giờ cũng mới chỉ gần một năm mà thôi.
“Dương Dương…” Tịnh Kỳ nhẹ giọng, giọng nói không chút phập phồng, vô cùng bình tĩnh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra trời đang mưa nhẹ.
Nghĩ đến điều gì cônói tiếp: “Cô biết gì không? Đối với những người như tôi tình yêu không phải là tất cả, ngoài tình yêu ra còn rất nhiều thứ đáng để tôi trân trọng.
Mà còn cô… yếu ớt như vậy… tôi nhường cô.” Nhắc nhở năm đó cô ta lấy lí do tự sát ép cô rút đơn kiện.
Không biết vì sao, giây phút Tịnh Kỳ gọi hai chữ “Dương Dương” cô ta có chút đau lòng.
Rõ ràng cô ta là người mà Tịnh Kỳ từng yêu quý, từng đứng trong hàng ngũ người đáng được nằm trong vòng bảo hộ của cô.
Nhưng… tất cả không thể quay trở lại, từ năm năm trước đã không thể quay lại.
“Vậy… cô trả anh Cẩm Nam cho tôi đi.”
Lưu Mộng Tuyền nhìn chằm chằm vào Nghiên Dương, vẫn thật chán ghét như năm nào, đồ không biết xấu hổ.
Đương lúc cô, cho rằng Tịnh Kỳ sẽ mạnh mẽ đáp trả liền nghe cô ấy trả lời: “Được.”.