Hoài Cẩm Nam bế cô lên nhà, tắm rửa, đặt cô lên giường rồi mới đi ra thư phòng.
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Tịnh Kỳ mới mở mắt.
Thực ra vừa rồi khi dòng nước ấm xối vào người, cô đã tỉnh lại nhưng không biết đối mặt với anh thế nào nên đành giả vờ ngủ.
Thở dài một hơi, Tịnh Kỳ quyết định nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai còn đến thăm Lưu Mộng Tuyền.
Nửa đêm, Tịnh Kỳ có chút khát, cô đi ra ngoài muốn rót nước liền thấy ở chân cầu thanh có một người đang đứng đó.
Tịnh Kỳ có chút giật mình định gọi liền nghe thấy anh nói: “Được, em ngủ sớm đi.
Ngày mai anh sẽ qua đó.” Tuy cô không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh nhưng lại cảm nhận được sự yêu thương, cưng chiều trong giọng nói ấy.
Hình như đầu dây bên kia nói gì đó, làm anh lắc đầu, thở dài: “Dương Dương, không có, anh và cô ấy thực sự đã kết thúc rồi.”
Hai chữ Dương Dương đập vào tai, làm cô có chút muốn khóc.
Là Nghiên Dương, họ vừa chia tay hai người liền đến với nhau? À cô quên mất hai người họ đã quay lại từ khi cô còn ngồi trên chiếc ghế mang tên “vị hôn thê của Hoài Cẩm Nam” rồi.
Cười nhạt một cái, Tịnh Kỳ đi xuống dưới.
Không có gì phải ngượng ngùng hay giấu diếm, dù sao cũng không thể nào quay lại bên nhau.
Hoài Cẩm Nam nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, thấy cô, anh không nói gì mà chỉ nghiêng người áp sát cô vào tường.
Tịnh Kỳ không nhìn anh, đương lúc anh lại nói chuyện với Nghiên Dương liền chui qua cánh tay anh.
Đi về phía tủ lạnh, Hoài Cẩm Nam thấy trên tay cô cầm cốc nước, biết cô khát liền để cô đi.
“Vậy em ngủ đi, ngày mai anh đến thăm em.”
Đầu dây bên này Nghiên Dương nhận được lời hứa của Hoài Cẩm Nam liền mỉm cười đắc ý.
Tịnh Kỳ cô xem, tôi đã nói Cẩm Nam sẽ nhất định quay lại bên tôi cơ mà.
Cô ta thật chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với Tịnh Kỳ, nhớ lại tin tức Lưu Mộng Tuyền bị tai nạn, Nghiên Dương lần nữa cảm thấy tâm tình đêm này càng tốt hơn.
“Thế nào, cậu ta nói sao?” Hàn Hội hỏi, chị ta không ngờ là người mới vào nghề như Nghiên Dương lại có cả Bác Dương phía sau chống lưng, nghĩ đến khi phó tổng bảo cô ta tiếp quản Nghiên Dương cô còn có chút bất mãn.
May mắn khi đó cô ta không từ chối.
Nghiên Dương làm sao không biết tâm tư của chị ta nhưng cô không muốn so đo.
“Ngày mai anh ấy sẽ đến đây.”
Nụ cười trên mặt Hàn Hội càng rõ hơn, chị ta vui mừng mà ôm lấy cánh tay Nghiên Dương: “Lần này phải nắm chắc cơ hội, như vậy vai nữ chính mới là của em được.
Bây giờ Lưu Mộng Tuyền còn chưa biết thế nào đây là lúc em thay thế cô ta.”
Ngay từ ngày làm quản lý chị ta liền chán ghét Lưu Mộng Tuyền và quản lý của cô ta.
Không ngờ lần này đến ông trời còn giúp cô.
“Đã biết.” Nghiên Dương đáp, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Đêm nay cô ta còn một bữa tiệc nữa.
Bên này, Hoài Cẩm Nam cúp máy liền đi về Tịnh Kỳ, anh muốn nói cho biết tại sao mình lại nói chuyện với Nghiên Dương.
“Manh Manh, anh…”
“Hoài tổng, xin tự trọng.
Tôi và anh không thân thiết đến như vậy.” Tịnh Kỳ lạnh mặt, vừa nói chuyện tình tứ với người phụ nữ khác, xoay người đã gọi tên thân mật của cô.
Đúng là tra nam.
Hoài Cẩm Nam nghe cô nói vậy, lại có xu hướng muốn tức giận.
Anh biết cô giận anh vì anh không nói thật với cô, song khi anh muốn nói, lại bị làm cho tức đến không nói ra lời.
“Anh xin em 10 phút được chứ?” Hít một hơi thật sâu, anh khẩn cầu.
Cô suy nghĩ một lát, dù sao bây giờ cũng không ngủ được nghe anh nói một chút cũng được.
Tịnh Kỳ gật gật đầu, đồng ý.
Nhận được sự chấp thuận của cô, anh định nắm tay cô đi về phía ghế sô pha nhưng lại bị cô tránh thoát.
Nhìn bàn tay cứng đờ giữa không trung, Hoài Cẩm Nam có cảm giác bê đá đập chân mình.
Thở dài, tự mình đi về phía sô pha.
“Thứ nhất, anh không cùng Nghiên Dương xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nếu em không tin anh có thể đưa ra bằng chứng.” Nói xong, anh liền chờ đợi phản ứng của cô.
Tuy nhiên cô chỉ lẳng lặng mà nghe biểu cảm trên khuôn mặt không có chút thay đổi nào cả.
Hoài Cẩm Nam liền nói tiếp.
“Thứ hai, chuyện đang hẹn hò với Nghiên Dương hiện tại là giả vờ.
Anh biết em không tin nhưng nghe anh nói hết đã.”
Cho dù đang nói về chuyện cực kì quan trọng nhưng mặt Hoài Cẩm Nam lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Khi hai người cãi nhau cũng vậy, khi cô đề nghị chia tay hay kể cả lúc cô rời khỏi nhà biểu cảm của anh gần như chỉ có một chút thay đổi nhỏ.
Điều này làm cô luôn nghi ngờ rốt cuộc anh có yêu mình hay không? Tịnh Kỳ nghĩ ngợi.
Hoài Cẩm Nam thấy cô cười chua xót liền muốn an ủi cô nhưng bản tính lạnh nhạt khiến anh khó mà có thể nói ra lời quan tâm.
“Là vì ông ngoại của cô ấy có ơn với mẹ anh.
Năm xưa từng vì cứu bà mà bị mất một chân.
Nay bệnh tình của ông ấy vô cùng nguy kịch nói muốn thấy anh với Nghiên Dương quay lại với nhau mới có thể yên lòng.”
“Lúc đầu anh không đồng ý nhưng mẹ anh lấy cái chết ra uy hiếp nên anh mới phải làm vậy.”
Nghe xong, Tịnh Kỳ liền cười thành tiếng.
Làm khó cho người kiệm lời như anh có thể nói được nhiều như vậy.
Đây là vẫn coi cô là con ngốc mà xoay quanh sao?
“Từ khi nào mà Hoài Cẩm Nam anh lại nghe lời mẹ như vậy? Anh không muốn mẹ anh có thể ép được anh?”
Hoài Cẩm Nam nhận được câu trả lời của cô liền nhíu mày.
Ý cô là gì?
“Được rồi, tôi nói thật cho anh biết.
Tôi, Tịnh Kỳ hiện tại đã không còn quan tâm anh cùng với người phụ nữ nào phát sinh quan hệ cả.
Chuyện của anh không hề liên quan đến tôi.
Tiện thể đây, tôi cũng nhắc nhở anh nhanh chóng hoàn thiện hiệp nghị gửi lên cho tôi.” Ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, không có một tia đau lòng hay nhớ nhung làm Hoài Cẩm Nam có chút khó thở.
Anh bỗng nhiên duỗi tay, bắt lấy Tịnh Kỳ, dùng sức kéo đem cô kéo đến trong lòng, thân thể to lớn liền đè ép đi qua.
Đem cả người Tịnh Kỳ đè ở trên sô pha.
“Anh làm gì?” Tịnh Kỳ có chút hoảng hốt kêu lên.
“Làm em!”
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nói, bàn tay to lật qua cả người Tịnh Kỳ lại.
Làm cô xoay lưng về phía anh, anh sợ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt kia bản thân không kiềm chế được mà điên lên.
Mặc cho cô giãy giụa một tay giữ chặt thân thể cô không cho động đậy, một cái tay khác bắt đầu kéo vạt váy ngủ bắt đầu men theo đùi trắng noãn hướng về phía eo thon…
“Buông tôi ra…”
Mới đầu Tịnh Kỳ còn giãy giụa mạnh mẽ nhưng đáng tiếc sức lực của hai người chênh lệch thật lớn, tay anh lại như kìm sắt kẹp chặt cô.
Một lúc lâu sau, Tịnh Kỳ thở dốc mà từ bỏ.
Hoài Cẩm Nam thấy vậy, lật người cô lại.
Đâm vào mắt anh chính là khuôn mặt toàn nước mắt của cô.
Mà nước mắt của cô lại chính là đòn chí mạng đối với Hoài Cẩm Nam, anh hoảng hốt ôm lấy cô.
“Lỗi tại anh, đừng khóc.” Vừa nói vừa hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Tịnh Kỳ ngồi trong lòng anh nghiêng đầu tránh né.
Cô càng động đậy, anh càng khó chịu, vỗ nhẹ lên mông cô.
Hoài Cẩm Nam thở dài: “Ngồi yên, nếu không tự chịu trách nhiệm.”.