Tịnh Kỳ nghe vậy liền im lặng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình rồi đẩy tay anh ra.
Cô đi về phía chiếc ghế đối diện, nhẹ nhàng ngồi xuống, sửa lại váy ngủ đã bị vén lên một nửa, lau hết nước mắt.
Có phải anh nghĩ, chỉ cần ngủ với cô mọi chuyện có thể giải quyết hay là cho rằng cô chỉ đang lạt mềm buộc chặt với anh.
Nắm chặt vạt váy, Tịnh Kỳ co mình trong góc ghế, lâu lâu lại liếc khuôn mặt tối đen của anh.
Trong lòng có chút sợ hãi anh sẽ bất chợt làm gì mình, toàn thân tỏa ra nồng đậm hơi thở đề phòng.
Hoài Cẩm Nam nhìn thái độ của cô liền thở dài, cô nhóc cứng đầu hơn anh nghĩ.
Nhớ lại nhận xét ban đầu của những người trong giới thượng lưu dành cho đại tiểu thư nhà họ Tịnh, nào là ngực to không não, nào là bình hoa làm đẹp.
Anh liền muốn xem trong não họ có gì mà có thể nói như vậy.
Nếu cô như lời họ nói, giờ phút này anh còn cần đau đầu thế sao.
“Hoài Cẩm Nam, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” Tịnh Kỳ lấy hết dũng khí mệt mỏi mà hỏi anh, rõ ràng đã đồng ý buông tha cho nhau nhưng lại xuất hiện luẩn quẩn xung quanh đối phương.
Mọi hành động của anh đều càng ngày càng khó đoán, có thể tất cả đều là cô nghĩ nhiều nhưng cô sắp không chịu được mà muốn phát điên rồi.
Giờ phút này Tịnh Kỳ cực kì hối hận đêm đó dây dưa cùng anh.
Giá có thể làm lại, cô ước người đêm đó là một người bình thường, phổ thông mà không phải Hoài Cẩm Nam.
Hoặc đơn giản khi đó cô liền để anh cùng Ninh Cẩm ở bên nhau.
“Anh không muốn gì cả.” Dựng ly nước bị làm đổ lên bàn, hai chân anh vắt chéo ung dung nhìn cô.
Cô càng như vậy, anh càng không muốn buông tha cô.
Sợ cô chỉ cần rời xa anh một chút liền biến mất dạng, đồng thời cũng sợ Bạch Doanh Trần phát hiện anh vẫn còn quan tâm cô mà làm hại cô.
Cũng sợ anh ta nhân cơ hội này mà có thể trở thành người đồng hành cùng cô trong suốt quãng đường còn lại.
Hai người mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau không nói lời nào, không khí vô cùng căng thẳng.
May mắn người hầu đã đi ngủ hết, nếu không lại bị dọa run bần bật.
Đúng lúc này, giọng nói của Tịnh Kỳ vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, chấm dứt cuộc chiến “mắt”, đồng thời hé lộ sự thật khốc liệt.
Có thể khiến quan hệ của ba người Tịnh Kỳ, Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương gần như không thể hàn gắn lại.
“Chuyện Mộng Tuyền bị thương…” Cô dừng lại một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực “...!có liên quan đến Tịnh Dương và anh.” Giọng nói khẳng định mà không còn là đưa ra nghi vấn nữa.
“Đừng nói vội.
Hãy nghe tôi nói hết.
Có thể suy đoán của tôi là sai hoặc có phần đúng nhưng tôi muốn nói với hai người.
Bất kể hai người làm cái gì, suy tính gì, trả thù hay hãm hại ai, việc hai người gây ra hôm nay, tôi nhất định sẽ không tha thứ.” Nét mặt nhàn nhạt, bình tĩnh như thể việc cô đang nói là “hôm nay ăn gì?” vậy.
Trong suốt quá trình ở bệnh viện, cô liền nghĩ là ai có thể hại Lưu Mộng Tuyền.
Nhưng tất cả đều không có khả năng gây án, kể cả Nghiên Dương bởi cô biết người cô ta ghét là cô chứ không phải cô ấy.
Khi đó cô đột nhiên nhớ tới đêm hai người cùng ngắm sao băng, bắt gặp Tịnh Dương và Hướng Mai, ánh mắt độc ác của Hướng Mai lúc nhìn Lưu Mộng Tuyền khi đó, làm cô mỗi lần nhớ lại cả người đều là gai ốc.
“Tôi từng nghĩ nếu anh và Tịnh Dương đã giấu tôi thì chắc chắn hai người sẽ xử lý được tốt song không ngờ hai người… làm tôi thất vọng như vậy.”
Hoài Cẩm Nam nghe lời cô nói cả cơ thể như rơi vào hầm băng, lạnh ngắt.
Anh muốn giải thích nhưng ánh mắt cô phản ánh rõ việc cô không còn quan tâm.
Nhớ tới việc khi nãy nụ cười của cô đầy chua xót, khinh bỉ anh hiểu mọi lời nói dối của anh đã bị vạch trần.
“Anh… chuyện này anh nhất định xử lý tốt.”
Hoài Cẩm Nam im lặng có lẽ Tịnh Kỳ sẽ bình tĩnh hơn, nhưng anh vừa nói sẽ xử lý tốt là như vậy sao?
“Xử lý thật tốt quá!” Tịnh Kỳ cảm thấy nực cười.
Lời nói của anh chỉ làm cô khó chịu hơn.
Thực ra cô biết chuyện này không thể trách anh, muốn trách phải trách Tịnh Dương, đào hoa của anh hai mới là người gây chuyện.
Nhưng một người chỉ biết ăn chơi, bám víu cha mẹ mới có thể làm một chức nhỏ ở phòng thư ký như Hướng Mai làm sao có thể nghĩ tới việc thuê người đâm chết Lưu Mộng Tuyền.
Nếu nói không có ai ở sau lưng dẫn dắt cô ta, cô hoàn toàn không tin.
Nói không có chút dính dáng đến anh, cô hoàn toàn không tin.
Tịnh Kỳ thở dài đứng dậy.
Hoài Cẩm Nam thấy hành động của cô rất hoảng hốt, có chút mất không chế nắm lấy bàn tay cô.
Lúc này, anh mới phát hiện cô gầy đi thật nhiều.
“Sao lại gầy như vậy.”
Tịnh Kỳ nghe anh hỏi liền khó hiểu, có gầy sao dạo này cô càng tăng cân nhẹ mà.
Nghĩ rằng anh lại muốn kiếm chuyện để lấp liếm việc vừa rồi, cô dứt khoát rút tay ra, đi lên lầu.
Đã muộn như vậy, cô sẽ không bạc đãi bản thân làm mình trong trời tối đen như mực thế này mà rời đi.
Tịnh Kỳ ngáp nhẹ, có chút buồn ngủ, khóe mắt dâng lên chút hơi nước.
“Đêm nay, dừng ở đây đi.
Ngày mai nói chuyện tiếp.”
Hoài Cẩm Nam nghe vậy lặng lẽ thở ra, thấy cô mệt mỏi liền không nói gì nữa, để cô lên phòng..