Ninh Nguyệt thấy con gái đi lâu như vậy chưa trở về liền gọi điện nhưng lại không thấy cô bắt máy, bà có chút sốt ruột, vừa hay lúc này Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương đi đến.
“Hai đứa có nhìn thấy Manh Manh không?”
Hoài Cẩm Nam và Tịnh Dương hai mặt nhìn nhau sau đó đều lắc đầu.
Hai người đều không nhìn thấy cô.
Đúng lúc này điện thoại Tịnh Sơn Thành vang lên, Tịnh Kỳ gọi đến.
“Ba ạ, con vừa gọi cho mẹ nhưng máy bận.
Ba bảo mẹ con có chút việc gấp nên về nhà rồi nha.” Tịnh Kỳ nhìn đèn đường vàng ấm áp giữa phố xá nhộn nhịp, trong lòng lại như rơi vào hầm băng.
Cố giữ cho giọng nói bớt run, cô chống người đứng dậy đi về phía trước.
“Được, vậy ăn cơm đi.
Tý nữa ba mẹ về.” Hôm nay, Tịnh Dương đã trở lại nên ông cần nói chuyện rõ ràng với cậu.
“Vâng.” Tịnh Kỳ đáp lại rồi cúp máy.
“Sao rồi, con bé về nhà?” Ninh Nguyệt hỏi, Tịnh Sơn Thành gật đầu.
Song ông có cảm giác Manh Manh có chuyện gì đó không vui, giọng nói hơi nghẹt như đã khóc.
Nhưng chuyện này vẫn là không cần nói ra, không Ninh Nguyệt lại lo lắng.
Mọi người thấy ông gật đầu liền thở phào, nhưng Hoài Cẩm Nam luôn cảm thấy có gì không đúng lắm.
Nghĩ mãi không ra nên anh đành vứt nó ra sau đầu.
Sáng hôm sau, Tịnh Kỳ thức dậy từ sớm thay một chiếc váy hai dây làm lộ ra xương quai xanh mượt mà và tinh xảo, vạt váy tản ra, mỗi bước chân bước đi sẽ có cảm giác bay lên.
Màu váy càng làm nổi bật lên nước da trắng nõn, làm người đối diện cảm thấy như người mặt phủ thêm một lớp phấn hồng trên da.
Thực sự vô cùng xinh đẹp.
Sau khi suy nghĩ cả đêm, Tịnh Kỳ quyết định sẽ rời khỏi nơi này một thời gian, bao giờ Lưu Mộng Tuyền tỉnh cô sẽ trở về.
Cô sợ bản thân không cách nào đối diện với anh hai, cũng như không tha thứ cho bản thân mình.
Nếu ngay từ đầu cô suy nghĩ cặn kẽ hơn thì chuyện này không thể nào xảy ra.
Là cô bị tình yêu mù mắt mới khiến Mộng Tuyền phải gánh chịu đau đớn.
“Tiểu Hà lên trên tầng mang va li xuống cho chị.” Vừa đi xuống cầu thang cô vừa nói với Tiểu Hà.
Cô đã từng nói với ba Tịnh khi dự án với giám đốc Trương hoàn thành thì sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Vừa vặn lúc này là cơ hội tốt.
“Tiểu thư người đi du lịch ạ?” Tiểu Hà tò mò hỏi, bởi vì chỉ có đi du lịch tiểu thư mới mang va li to như vậy.
Lúc tiểu thư dọn về nhà chồng cũng không mang nhiều quần áo như thế.
Tịnh Kỳ cười cười: “Đúng thế, lúc về sẽ mua quà cho em.”
“Em cảm ơn tiểu thư.” Tiểu Hà vui vẻ, nhưng mà khi nãy tiểu thư cười xinh quá.
Trong những người phụ nữ cô gặp chưa có ai xinh hơn cô ấy cả.
“Chị đi đây”
“Vâng ạ”
Hơn hai tiếng sau, Tịnh Kỳ liền có mặt ở An Huy vốn là định đi Nhật Bản nhưng do dạo này cô cảm thấy có chút không khỏe nên muốn đi một nơi gần để nghỉ ngơi trước đã.
Đến khách sạn đã đặt trước, ngủ một giấc thật ngon.
Khi tỉnh dậy vừa lúc là giờ ăn trưa.
Nơi ở là Hoàng Thôn, một ngôi làng đẹp tựa trong tranh nằm dưới chân núi Hoàng Sơn.
Hoành Thôn đã có từ năm 1100, dưới thời Càn Long, tên của nó đã được thay đổi.
Ở đây đa phần là những con đường nhỏ dẫn vào từng ngõ, xóm cho đến từng ngôi nhà, hồ nước, cây cầu đều được bảo tồn tốt.
Điều đặc biệt là mặc dù người ở đây rất đông, nhưng không vì thế mà nó mất đi vẻ yên ả, tĩnh lặng vốn có từ hàng trăm năm qua.
Do đó mỗi lần nghỉ ngơi cô đều thích đến nơi đây để cảm nhận được vẻ tĩnh lặng, yên bình trên từng con đường, hàng quán và dạo chơi ngắm cảnh bên bờ hồ.
Nhớ lần gần nhất cô đến đây là đầu năm, cô đi cùng Mộng Tuyền.
Nghĩ đến đây cảm xúc của Tịnh Kỳ có chút trầm xuống, thở dài một hơi cố gắng vứt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.
Đi đến nhà hàng đã đặt, hôm nay cô ăn cá quế hầm muối chua và gà đá hấp cùng canh củ cải.
Không hiểu sao mọi khi liền có chút không thích ăn đồ chua hôm nay có thế ăn cả đĩa cá hấp muối chua.
Sau khi ăn sáng song cô lại đi dạo phố, chụp ảnh cũng như đạp xe đi dạo.
Tâm trạng của cô luôn trong trạng thái rất vui vẻ, cho đến buổi tối khi đánh răng cô lại có chút buồn nôn, ghê tởm.
Cứ nghĩ là do nuốt phải kem đánh răng nên Tịnh Kỳ không nghĩ nhiều chỉ súc miệng thật kỹ rồi đi ngủ.
Liên tục hai ngày, buổi sáng Tịnh Kỳ rửa mặt, đều sẽ ghê tởm nôn khan.
Không những thế cô còn bị váng đầu, tình trạng này giằng co suốt mấy ngày, vốn chỉ nghĩ là làm việc quá mệt mỏi, mà tự dưng lại nghỉ ngơi nên cơ thể mới có chút không quen, nhưng vài ngày trôi qua, tình trạng không thoải mái cũng không chuyển biến tốt đẹp, còn bắt đầu có cảm giác ghê tởm mãnh liệt.
Cho đến buổi sáng hôm nay, Tịnh Kỳ rời giường đến toilet đi rửa mặt, mới vừa đánh răng thời điểm đột nhiên rất thèm quả quýt, đặc biệt là quả quýt từng ăn ở nhà Hoài Cẩm Nam.
Nghĩ đến hiện tại không thể ăn nó mà cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cầm lấy áo khoác vội vàng đi ra ngoài để tìm mua, mua được nhưng vị nó không như vậy.
Nhìn đống quýt trên bàn, Tịnh Kỳ bỗng dưng khóc lớn.
Cô nghĩ tới một việc, kỳ kinh nguyệt của cô đã gần hai tháng chưa tới, kết hợp với việc nôn khan, choáng đầu hay ngủ dạo gần đây cô nghi ngờ bản thân có thai.
Việc này làm cho cô có chút sợ hãi, tuy rằng cô không ngại việc làm mẹ nhưng có thai thời gian này lại là con của Hoài Cẩm Nam nó thực sự không thích hợp.
Trong đầu nhỏ bỗng hiện lên một suy nghĩ “Nếu là có nên bỏ hay giữ?” Suy nghĩ này vây kín trong đầu Tịnh Kỳ..