“Nghiên Dương, cô… cô bình tĩnh lại.” Tịnh Kỳ cố gắng giữ bình tĩnh nói.
Âm thầm cầu nguyện ba mẹ phát hiện cô bị mất tích.
“Bình tĩnh, tôi có thể bình tĩnh sao?” Nước mắt theo hốc mắt Nghiên Dương chảy ra, cô ta nhìn về phía trước thì thầm, không ngừng lặp lại, kích động giữ chặt tay lái, thét chói tai nói: “Tịnh Kỳ, là cô Tịnh Kỳ, là do cô hại tôi, tôi muốn báo thù! Ha… ha… ha”
Tiếng cười cuồng loạn của cô ta vang lên giống như ma quỷ chứ không còn là con người khiến Tịnh Kỳ hoảng sợ tột độ.
"Nghiên Dương, xin cô hãy thả tôi ra, nếu cô làm chuyện gì dại dột, cô sẽ không thể quay lại."
"Làm lại từ đầu? Cô nói dễ nghe nhỉ, tôi đã đi đến bước đường này thì không nghĩ sẽ quay đầu lại."
"Cô hãy tỉnh táo lại đi, đừng đánh mất lý trí mà làm hại bản thân."
"Câm miệng… Cô nghĩ tôi còn tương lai sao? Cô biết khi cô rời đi Hoài Cẩm Nam đã làm gì tôi không? Cô biết anh ta đã hủy hoại tôi như thế nào sao?" Nghiên Dương điên cuồng gào thét.
Ba mẹ cô ta sau khi biết Hoài Cẩm Nam không thể nào giúp họ liền hạ thuốc để cho cô ta ngủ với một ông già lấy tiền.
Sau đó quay lại, ép buộc cô ta kiếm tiền cho họ.
Hàng ngày, cô ta bị hai người kia tra tấn đến sắp phát điên nhưng không một ai, không một ai đến giúp cô ta.
Hồ Hiểu Mai luôn mở miệng cưng chiều cô ta cũng không xuất hiện, người đàn ông ác độc kia rõ ràng chỉ cần mở miệng có thể giúp cô ta nhưng anh ta không làm.
Vì thế, ánh mắt Nghiên Dương càng trở nên độc ác hơn.
Chiếc xe không ngừng lao về phía dòng sông, mà Tịnh Kỳ cũng lợi dụng lúc Nghiên Dương không để ý đến lén ấn lung tung một dãy số.
Cầu nguyện người này nghe máy.
Hoài Cẩm Nam biết Tịnh Kỳ đã đi nghỉ liền chuẩn bị lái xe về nhà, tối nay anh quyết định sẽ đến tìm cô để nói rõ mọi chuyện.
Trên đường trở về, không biết sao anh luôn cảm thấy bất an, đột nhiên điện thoại vang lên làm anh giật thót tim, liếc nhìn lại là Tịnh Kỳ, không phải cô ngủ rồi sao?
Hoài Cẩm Nam nghi ngờ bắt máy, trong điện thoại bỗng truyền đến âm thanh mang theo sự sợ hãi của Tịnh Kỳ kinh “Nghiên… Dương… chúng ta không có thù oán, cô… đừng làm vậy.”
"Manh Manh...!xảy ra chuyện gì vậy?" Anh gấp gáp hỏi.
“Không thù oán, là các người… là các người… Chết tiệt, cô dám gọi điện…”
Trong điện thoại, giọng nói của Tịnh Kỳ bị chặt đứt, kế tiếp là giọng nói âm ngoan, mang theo sự chết chóc vang lên: “Hoài Cẩm Nam, còn nhớ tôi không?” Dừng một lát, Nghiên Dương cười nói “A… tôi quên mất, làm sao người cao quý như anh có thể nhớ được người dưới đáy xã hội như tôi.
Hoài… Cẩm… Nam… anh nên hối hận vì đã hại tôi đi đến bước đường này.”
Hoài Cẩm Nam lập tức liền ý thức được, Tịnh Kỳ bị người bắt cóc.
Mà người này không ai khác chính là Nghiên Dương.
Anh trầm giọng nói: “Nếu không muốn chết, tôi khuyên cô nên quay lại!” Sau đó, anh lại dùng di động định vị một chút, bởi vì từ trước anh đã gắn định vị lên điện thoại của Tịnh Kỳ.
Nhìn di động trên bản đồ biểu hiện địa phương, Hoài Cẩm Nam mày thật sâu nhăn lại, cô ta đang hướng về Seine.
Anh dừng xe ở lề đường, sử dụng máy giảm thanh, khiến cho Nghiên Dương không biết anh đang làm gì.
Sau đó nhanh chóng liên lạc với Tịnh Sơn Thành.
Nghiên Dương cười ha hả ha hả một hồi, nói: “Thật muốn anh có thể chứng kiến cảnh cô ta cùng con anh chết đi như thế nào!” Cô ta khi nhìn thấy Tịnh Kỳ cũng khá bất ngờ, hóa ra cô ta chưa phá thai.
Nghĩ đến việc mình từng làm cứ như trò hề trước mặt hai người, cô ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng so với việc giết chết cả hai, cô ta lai muốn Hoài Cẩm Nam chịu đựng cảm giác đau khổ day dứt ấy.
“Nghiên Dương cô điên rồi sao?” Hoài Cẩm Nam quát lớn.
Đúng vậy, cô ta điên rồi, bị ép điên.
“Hoài Cẩm Nam cho dù anh có báo cảnh sát đi chăng nữa, thì cũng quá muộn rồi.” Nói xong Nghiên Dương liền cắt đứt điện thoại, Hoài Cẩm Nam gọi lại nhưng cô ta đã tắt máy.
Hoài Cẩm Nam vô cùng lo sợ cả người như rơi vào hầm băng.
Đúng lúc này anh bỗng phát hiện từ chỗ mình đang ở đi dọc về phía tây sẽ đến được chỗ Tịnh Kỳ.
Tịnh Sơn Thành sau khi nhận được tin nhắn của Hoài Cẩm Nam vội vàng đi lên lầu.
“Manh Manh đã bị người mang đi.” Ông trầm giọng nói với mọi người, sau đó nhanh chóng phân phó người tìm kiếm Tịnh Kỳ.
“Manh Manh…” Ninh Nguyệt vô cùng lo lắng, con gái bà hiện tại còn đang có thai, ai lại nhận tâm như vậy.
“Là Nghiên Dương…” Thông qua bảng điều khiển gương mặt của cô ta được phóng ta, cho dù có cháy thành tro bà cũng nhận ra cô ta.
“Bác Tịnh, đừng quá lo lắng cháu sẽ cho người lập tức đuổi theo.” Phong Bác Thần nói.
Tịnh Sơn Thành và Lưu Ái Quốc liếc nhìn nhau, tự động phân phó người của mình tìm kiếm cô.
Bên này, Hoài Cẩm Nam đến bên bờ sông Seine, nhìn dòng người qua lại tấp nập.
Bỗng Hoài Cẩm Nam nghe được thanh âm, đột nhiên ngẩng đầu, lúc này, một chiếc xe từ xa lao đến bờ sông một cách cực kỳ nhanh.
Từ khung cửa kính anh nhìn rõ được người ở bên trong chính là Tịnh Kỳ, gương mặt cô trắng bệch, không còn một giọt máu nào.
Trái tim Hoài Cẩm Nam như thắt lại, không chút suy nghĩ anh lái xe lao đến chắn ngang đường đi của Nghiên Dương.
Dong người bên ngoài hét lớn, sợ hãi mà dạt sang hai bên.
Nghiên Dương nhìn chiếc xe trước mặt, cô ta muốn dừng lại nhưng không thể nào, liếc nhìn Tịnh Kỳ, cô ta nhấn mạnh ga lao về phía Hoài Cẩm Nam.
“Không…” Tịnh Kỳ hét lớn.
Đám người quanh đó chỉ thấy hai chiếc xe lao vào nhau với tốc độ kinh hoàng, và “ầm” một tiếng nổ lớn vang lên, một chiếc bị lật ngửa, chiếc còn lại bị văng ra xa.
Đợi cho hai chiếc xe không còn di chuyển, đám người mới vội vàng gọi cảnh sát và bệnh viện.
Họ thấy trong xe có thai phụ.
Tịnh Kỳ ở trong xe đau đớn ôm lấy bụng, hai bé yêu của cô…
Bỗng ánh mắt cô chạm phải Hoài Cẩm Nam, cả người anh đầy máu.
Im lặng không hề nhúc nhích, hình ảnh này khiến cô có cảm giác hít thở không thông giống như bàn tay của ác ma bóp tắt hơi thở, làm cho tất cả ý thức của cô đều dừng lại trong nháy mắt.
“Làm ơn… cứu… cứu anh ấy.” Tịnh Kỳ thì thào trước khi mất đi ý thức..