Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc


Càn Long nguyện ý để nhi tử ngồi trên vai, cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng thực tế Vĩnh Cơ thân thể từ nhỏ đã không tốt, lại bị Hoàng hậu nuông chiều, khí lực được có chút tẹo.

Một tay nó Càn Long nắm lấy, chỉ còn một tay thì căn bản không ngắt được cành quế hoa.
Vĩnh Cơ vươn tay nắm nắm với với nửa ngày vẫn không hái được, ngược lại làm cánh hoa rơi rụng lả tả lên người Càn Long, có cánh hoa còn rơi trên chóp mũi hắn.

Nó bối rối vô cùng, khe khẽ nói, gần như mang theo tiếng nức nở, “Hoàng a mã, nhi thần không hái nữa.”
Nghe được đứa nhỏ sắp khóc đến nơi, Càn Long vội thả nó xuống, nhanh miệng an ủi, “Không sao không sao, Ngô Thư Lai hái cho ngươi, à không… Để Hoàng a mã.”
Vành mắt Vĩnh Cơ hồng lên, rõ là rất sợ.

Lúc nãy nó ngồi trên đầu Hoàng a mã rồi, là đại bất kính! Đứa nhỏ đáng thương khụt khịt, “Nhi thần có tội.”
Hắn từng có lúc chỉ mành treo chuông một mình đối mặt với thích khách, cũng từng lăn lộn nơi chiến trường với binh đồng ngựa sắt, thảm khốc vô cùng, khắp nơi thây đổ, máu chảy thành sông.

Nhiều lúc nguy cấp như vậy, hoàng đế như hắn cũng không kinh hoảng mảy may.
Nhưng hôm nay đối mặt với đứa bé mang trong mình dòng máu của hắn mới mười ba, Càn Long lại cảm thấy bối rối vô cùng, luống cuống tay chân ngắt cho nó một nhành quế hoa, lung tung nhét vào lòng nó, cười vuốt ve đôi má đứa nhỏ, “Vĩnh Cơ phạm tội gì, trẫm đều tha thứ cho ngươi, có a mã ở đây rồi.”
Vĩnh Cơ đang cầm hoa ngẩng đầu lên nhìn Càn Long, trên mặt còn có ủy khuất chưa tan hết, hoa quế tựa làm nền cho khuôn mặt trắng nõn như ngọc của đứa nhỏ, nó không buồn nữa, nghe Hoàng a mã nói xong câu ấy nó lại muốn khóc, nó đưa tay vuốt mũi, khẽ mỉm cười, “Nhi thần cảm ơn Hoàng a mã.”
Càn Long lúc nãy mới thở phào, trêu ghẹo nói, “Vĩnh Cơ không phải muốn làm Ba Đồ Lỗ sao? Khóc nhè như vậy là không được.”
Vĩnh Cơ bị hắn ghẹo đến đỏ mặt, há mồm ấp úng muốn đáp.
“Vĩnh Cơ của chúng ta còn nhỏ, muốn làm Ba Đồ Lỗ còn sớm lắm.”
Thanh điệu ngọt ngào uyển chuyển của nữ tử đoạt mất cơ hội mở miệng của Vĩnh Cơ.

Một phụ nhân xinh đẹp bước ra từ sau bụi hoa, cung trang khác hẳn với những nữ tử khác chốn hậu cung, chỉ đơn giản cài mộc trâm, kỳ đầu cũng không có trang sức khác, sườn xám hồng phớt cắt may khéo léo vừa người.
Nàng ta bưng một chiếc khay nhỏ, ngón út còn kẹp một chiếc khăn trắng tinh.

Nói xong câu kia nàng ta liền hướng Càn Long cúi đầu, đuôi mày khóe mắt đều là phong tình vạn chủng, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Không khí hài hòa cùng nhi tử bị quấy nhiễu, Càn Long trong lòng không vui, nhưng nhìn thấy sủng phi của mình, hắn vẫn theo quán tính dịu giọng, “Ái phi, sao nàng lại ở đây?”
Lệnh phi làm như không để ý giọng điệu cứng nhắc của Càn Long, sắc mặt không đổi, khẽ cười đem khay đặt lên bàn đá trong Vạn Xuân đình, “Cũng thực trùng hợp, thần thiếp nghe nói gần đây Hoàng thượng tâm tình không tốt, lại lao lực vì quốc sự, liền tự tay nấu cho Hoàng thượng bát canh, nghĩ lúc còn nóng thì đưa đi, không ngờ mới tới Ngự hoa viên đã gặp được ngài rồi.”
Lo cho hắn nên mới tự tay nấu canh đưa đi, Càn Long cảm động, cơn giận trong lòng cũng tiêu hết, liền nắm lấy tay Lệnh phi, “Ái phi tâm tư chu đáo, vất vả cho nàng rồi.”
“Vậy Hoàng thượng nhất định phải nếm thử, đúng rồi, Vĩnh Cơ cũng dùng một chút đi.” Lệnh phi cười cười, linh hoạt rời đi Càn Long, đến bên Vĩnh Cơ đặt tay lên vai đứa nhỏ, ôn nhu nói, “Vĩnh Cơ của chúng ta từ nhỏ bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, phải bồi bổ mới được, thế lớn lên sau này mới làm được Ba Đồ Lỗ.”
Càn Long càng vừa lòng, ái phi còn biết quan tâm Vĩnh Cơ, không giống phi tử khác chỉ biết tranh sủng.

Hắn cười to, dắt Vĩnh Cơ đi vào trong đình, “Đúng đúng, Vĩnh Cơ cần phải bồi bổ, mẫu phi ngươi tự tay nấu canh, không có nhiều đâu.”
Vĩnh Cơ đi giữa Lệnh phi cùng Càn Long, Lệnh phi cứ luôn miệng Vĩnh Cơ Vĩnh Cơ, làm nó hoảng hốt cảm giác như đây là một nhà ba người thực sự, từ phụ hiền mẫu kề bên, ở giữa là đứa nhỏ nhận hết sủng ái, ấm áp hài hòa.
Vĩnh Cơ yên lặng siết lấy góc áo, nó đối với Lệnh phi cũng không có gì đặc biệt, thậm chí chỉ có hảo cảm với vị mẫu phi nhìn ôn nhu hiền thục này, ân oán giữa Hoàng ngạch nương và nàng nó cũng nghe thấy, nhưng lại chẳng biết thực tế thế nào.

Dù vậy Lệnh phi hiện tại làm nó mất hứng vô cùng, trong lòng rầu rĩ, đáng lẽ không phải như vậy, nó còn có Hoàng ngạch nương, canh nhân sâm Hoàng ngạch nương nương nấu uống cũng ngon lắm, Hoàng ngạch nương cũng nói Vĩnh Cơ phải biết bồi bổ để làm Ba Đồ Lỗ.
Nhớ tới người còn ở lãnh cung kia, Vĩnh Cơ lại thấy buồn bã, tâm trạng tuột dốc không phanh, một câu nói một lần ngồi, im lặng rầu rĩ uống canh.

Càn Long vừa ăn vừa khen vài câu, lại nhìn thấy Vĩnh Cơ cầm cái thìa múc múc chọc chọc trong bát, canh bên trong hơn phân nửa đều đổ ra ngoài, đứa nhỏ vẫn vô thức đưa thìa lên miệng, hắn vội giữ tay nó, “Bát cạn sạch rồi, ngươi ngốc sao? Đừng phí công mẫu phi ngươi vất vả nấu canh.”
Vĩnh Cơ cắn thìa, lúc  này nó thực sự ủy khuất, mím môi không nói lời nào, trầm mặc đem tay mình trong tay Càn Long rút về, nghiêng người nhích ra ngồi cách hắn xa chút, đem bát canh đẩy về phía Lệnh phi.
Phản ứng này trong mắt Càn Long lại thành đứa nhỏ kháng cự trong thầm lặng, hắn nhíu mày, nghĩ có phải hay không dạo này rất sủng nó, liền nghiêm giọng nói, “Vĩnh Cơ, không được làm càn!”
Hoàng a mã thật đáng ghét, thật đáng ghét! Vĩnh Cơ cúi đầu, nước mắt đong đầy chực trào ra, tiếng Càn Long quát nó vẫn ong ong vọng lại trong đầu, hóa ra Hoàng a mã hay giận dữ la mắng nó ngày trước đã trở lại rồi ư?
Nó vội đứng lên, quỳ sụp xuống đất, “Nhi thần biết tội.”
Tiếng đầu gối đập trên nền đất lạnh làm Càn Long trong lòng nhói đau, nhưng có Lệnh phi trước mặt, hắn cũng không muốn xuống nước, làm bộ giận dữ hừ một tiếng, “Biết tội là tốt rồi, đứng lên đi!”
“Nhi thần có tội, nhi thần không dám.” Vĩnh Cơ cố chấp dị thường, nó lắc đầu không đứng lên, còn đem mình cúi thấp hơn, gần như dán mặt trên đất.
Càn Long vốn không có ý trừng phạt gì Vĩnh Cơ cả, lại bị thái độ của nó làm tiến lùi không xong.

Hắn là hoàng đế, lại sĩ diện, Vĩnh Cơ nói vậy hắn chỉ có thể hờn cáu, Lệnh phi đứng cạnh quan sát hết thảy, khẽ nhếch khóe môi.

Nàng ta đổi lại nét mặt, bước qua chỗ Vĩnh Cơ đang quỳ, “Ai da, Hoàng thượng, Vĩnh Cơ dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, bây giờ lại không có ai dạy dỗ gì nó, ngài đừng lấy làm giận, cẩn thận hại thân.”
“…” Càn Long liếc mắt nhìn người trước mặt, đứa nhỏ vẫn như cũ cúi thật thấp, không nhìn rõ vẻ mặt thế nào.
Lệnh phi lấy khăn tay lau khóe mắt, “Hoàng thượng và thần thiếp đều giống nhau cả thôi, làm cha làm mẹ đều vì mấy đứa nhỏ mà đau lòng, Vĩnh Cơ sau này trưởng thành sẽ biết.

Lúc trước, khi Tiểu Yến Tử mới tiến cung, Hoàng thượng chẳng phải cũng bị nháo đến đau đầu, nhưng lúc ấy ngài cũng vui vẻ lắm, không có chúng nó, ngày của thần thiếp cũng nhạt nhẽo đi nhiều.”
Càn Long xoay mặt đi, hình ảnh đứa nhỏ quỳ trên đất như con dao cứa vào lòng hắn, mà hắn còn nhớ rõ, xét tính tình Vĩnh Cơ lúc này nhất định đang khóc, chỉ cần thoáng nghĩ qua, trái tim cũng âm ỉ đau.

Lệnh phi thấy vẻ mặt hắn có điểm hối hận, càng cảm thấy cơ hội đến rồi.
Hôm nay nàng đến tìm Càn Long, đương nhiên mục đích không phải chỉ vì một chén canh nhân sâm đơn giản như vậy.

Càn Long đã nhiều ngày không lâm hạnh hậu cung.

Chuyện Tiểu Yến Tử và Vĩnh Kỳ ban đêm xông vào Càn Thanh Cung, Tiêu Kiếm là thích khách đều rơi vào tai nàng, đương nhiên còn bao gồm cả tin tức Thập Nhị a ca bỗng dưng chỉ trong một đêm nhận được thánh sủng.
Mới nghe qua nàng liền đổ mồ hôi lạnh, nhưng Hoàng thượng mấy ngày nay lại chẳng tỏ vẻ gì, không hề đối với Thập Nhị a ca đặc biệt sủng ái gì đó, không thấy ban thưởng, cũng chẳng nghe triệu kiến, ngay cả A Ca Sở cũng không đi một lần, càng đừng nói tới thả Hoàng hậu ra khỏi lãnh cung.
Huyền tâm vốn buông của Lệnh phi lại trỗi dậy, tâm sinh cảnh giác, Thập Tứ a ca của nàng chết non, trong bụng lại không có động tĩnh gì, chỗ dựa duy nhất của nàng là thánh sủng.

Nhưng cái đó cũng chẳng thể mài ra để ăn, nàng tự mình hiểu lấy, nàng già rồi, không so được với những mỹ nhân mới tiến cung.

Nàng chịu bao khổ sở mới từ một cung nữ nô tài lên làm sủng phi, con đường này đều là nàng tự bước, nếu muốn tại chốn hậu cung ăn thịt người mà sống yên, vậy không thể nào chỉ dựa vào sủng ái của hoàng đế.

Nàng bây giờ không có đường lui, chỉ có thể dựa vào Ngũ a ca là người thừa kế được định sẵn.
Nên khi Ngũ a ca cho người đi tìm nàng, nhờ nàng cầu tình giúp Tiểu Yến Tử, nàng không nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng ngay.

Càn Long vốn thích Tiểu Yến Tử, theo như trước đây, chắc hẳn lúc này hắn cũng đã nguôi giận rồi.

Nàng chỉ cần ở giữa xoay vần, vừa hạ cho Càn Long một bậc thang, vừa bán nhân tình để Ngũ a ca thiếu, cớ sao lại không làm đây?
Bày ra bộ mặt từ mẫu, Lệnh phi cười càng dịu dàng, “Hoàng thượng, trong mắt bọn nhỏ ngài luôn là từ phụ, bọn nhỏ ai cũng kính sợ ngài, yêu kính ngài, như thần thiếp xem, Tiểu Yến Tử cũng giống Thập Nhị a ca, chỉ vì không có người dạy dỗ cho tốt, Tiểu Yến Tử cũng là nhất thời hồ đồ, Hoàng thượng ngài tạm tha…”
“Vĩnh Cơ có người dạy dỗ… Vĩnh Cơ có người dạy cho mà.” Thanh âm nức nở ngắt ngang lời uốn ba tấc mà Lệnh phi đang nói.
Vĩnh Cơ quỳ trên đất, nghe mấy lời đầy thâm ý của Lệnh phi, mơ hồ khó chịu trong lòng.

Đau nhức nơi đầu gối lan truyền khắp toàn thân, như thiêu đốt cả nội tạng.

Cảm giác như thế Vĩnh Cơ rất quen thuộc, Hoàng ngạch nương từng nói đó là thương tâm, nó theo thói quen siết chặt nắm tay, nó phải làm Ba Đồ Lỗ, nó không thể khóc, nhưng nước mắt cứ như rèm châu đứt đoạn, vô thanh vô tức chảy dọc gò má.
“Ai nha, Thập Nhị a ca, không nên trách mẫu phi lắm miệng,” Lệnh phi che lấy nửa mặt, mày liễu nhướn lên, cao giọng nói, “Tính tình ngươi nên sửa đi, quy củ cũng phải học lại mới được.

Mẫu phi đang nói chuyện với Hoàng a mã ngươi, ngươi không thể nói leo.”
“Đủ rồi!”
Càn Long điên tiết đá vào bàn đá, cái bàn lung lay vài lần rồi ầm ầm đổ xuống, Lệnh phi thét lên, lùi về sau, “Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?”
“Lệnh phi, Thập Nhị a ca của trẫm không phải để ngươi bố trí!” Không muốn nghe thanh âm nức nở ủy khuất của Vĩnh Cơ, không muốn nghe bất cứ kẻ nào nói một câu Vĩnh Cơ không đúng, càng không muốn để Vĩnh Cơ phải nhỏ một giọt nước mắt.

Cái gì thể diện hoàng đế, cái gì sĩ diện Hoàng a mã, ngay vừa rồi hắn còn nói vô luận Vĩnh Cơ có tội gì hắn đều sẽ tha cho.

Hắn còn phát thệ đem nhi tử phủng trong tay mà sủng ái, mà bây giờ sao, Thập Nhị của hắn oan ức thế kia, mỗi giọt nước mắt là một lần lên án hắn nuốt lời.
Càn Long một tay đem đứa nhỏ kéo lên ôm lấy, để Vĩnh Cơ đem mặt vùi vào người mình, nhất thời trước ngực hắn ẩm ướt một mảnh, Càn Long dừng một chút, lạnh lùng trừng Lệnh phi vẫn chưa hết hoang mang, “Nhi tử của trẫm có trẫm dạy dỗ, Tiểu Yến Tử chỉ là một cách cách từ dân gian, lấy tư cách gì đánh đồng với Thập Nhị.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui