Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc


Vĩnh Cơ nghe mà choáng váng, Hoàng a mã tự nói mình là hôn quân?! Nó từ nhỏ đã coi Hoàng a mã là minh quân nên có chút phản ứng không kịp.

Chuyện hôm nay nó cũng không phải không hiểu được, nó biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, a mã nhà mình đích thị đã làm sai.

Nó ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn kia, ma xui quỷ khiến rón rén bước qua, nhẹ giọng nói, “Hoàng a mã không phải hôn quân.”
Càn Long cúi đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nó, bóng hắn hắt vào đó, ánh mắt vẫn như cũ đầy sự tín nhiệm.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, Vĩnh Cơ cũng bị hắn dưỡng thành quen, thấy Càn Long vừa mới đưa tay liền chủ động nghiêng đầu cọ tay hắn.

Càn Long ngồi xổm xuống đối mặt với nó, “Chuyện của Đỗ phu nhân là tự Hoàng a mã hạ chỉ, Vĩnh Cơ hiểu không, năm đó người hạ chỉ là Hoàng a mã, để Đỗ Nhược Lan gả cho Tề Chí Cao.”
Vĩnh Cơ chớp mắt, “Nhi thần biết mà.”
“Kia Thập Nhị còn cảm thấy Hoàng a mã là minh quân sao?”
Hoàng a mã… vì sợ mình chán ghét hắn nên mới từ bỏ sao? Trước kia nó cũng từng mắc lỗi, bị Hoàng a mã mắng cũng đành cam chịu, không muốn tiếp tục cố gắng nữa, Hoàng ngạch nương cũng vì thế mà trách cứ nó thật lâu.

Sau nó nghĩ lại, mỗi ngày cứ cố gắng như thế, hiện tại chẳng phải Hoàng a mã đã công nhận nó rồi sao? Hoàng a mã cũng hài lòng về nó lắm.

Nó sợ Càn Long vì bị nó chán ghét mà không gượng dậy được, chân chính trở thành hôn quân, thì nó sốt ruột lắm.
“…Hoàng a mã…Kỷ sư phụ có dạy, nhân vô thập toàn, trên đời không có ai hoàn hảo…Hoàng a mã…” Vĩnh Cơ nghẹn đỏ cả mặt, luống cuống muốn an ủi Càn Long, nhưng nó chỉ cần căng thẳng là quên sạch, giờ cũng không có bản Thánh Tổ huấn kia giúp nó, “Hơn nữa…Hoàng a mã không phải chủ mưu… Nên…”
“Phụt!”

Cái từ ‘không phải chủ mưu’ này thật là….

Càn Long dở khóc dở cười, không thể phủ nhận là những buồn bực trong lòng cùng cảm giác bất lực giảm đi không ít.

Vươn tay nựng mặt đứa nhỏ, Càn Long nói, “Hoàng a mã quả thực không phải chủ mưu, Hoàng a mã là đồng đảng, nên Hoàng a mã cũng là kẻ bại hoại thôi!”
Nó nghe không hiểu là Càn Long đang đùa nó, Vĩnh Cơ nghẹn họng nhìn trân trối, ý nó không phải thế này a! Tuy rằng Hoàng a mã nói cũng đúng, đứa nhỏ bèn áp tay lên bàn tay vẫn nựng mặt nó, nghiêm túc trả lời, “Vậy nhi thần cũng là đồng đảng của Hoàng a mã.”
Càn Long ngửa mặt cười ha ha, “Trẫm sẽ không để Thập Nhị trở thành đồng đảng của trẫm, Thập Nhị của trẫm vốn là người tốt mà!”
Vĩnh Cơ cong khóe môi, “Vậy a mã cũng là người tốt.”
Qua chuyện này, tâm tình chơi đùa của Càn Long cũng mất, nguyên bản hắn muốn bồi tội với Vĩnh Cơ mới đem nó xuất cung giải sầu, ai ngờ chính mình lại mất mặt trước mặt nó.

Cẩn thận nghĩ lại trước kia hắn cùng đám Tiểu Yến Tử ra ngoài nhiều như vậy, ai biết ở nơi nào đó lại nhảy ra một khổ chủ linh tinh.

Trước hắn còn muốn đi thuyền xuôi nam giờ cũng thôi, bèn nói xạo với đứa nhỏ là phương Bắc quân tình khẩn cấp, liền quay đầu hướng bắc đi.
Từ chuyện lần trước, đám người Tử Vi cũng thu liễm rất nhiều, ít nhất cũng không lắc lư kiêu ngạo trước mặt Càn Long, cũng ít khi xuất hiện trước mặt người khác.

Có thể là dọc đường Càn Long tìm mọi cách che chở Vĩnh Cơ, khiến trong lòng Tử Vi Vĩnh Kỳ đầy ghen tị, càng lúc càng ghét nó, có thấy Vĩnh Cơ cũng xem nó như không khí.

Nó cũng mơ hồ cảm nhận được các ca ca tỷ tỷ ghét mình, tâm tình buồn tủi, Càn Long dỗ nửa ngày cũng chẳng vui lên.
Càn Long không ngừng cố gắng, nhưng tin tức truyền đến từ kinh thành lại khiến hắn không rảnh lo cho Vĩnh Cơ.


Mới chạng vạng Ngô Thư Lai đã đem tới một phong tấu chương, là của Hình bộ thượng thư ra roi thúc ngựa tám trăm dặm kịch liệt đưa tới.

Càn Long đọc lướt qua, xem xong điên tiết đập nó xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, “Hồng Hoa hội! Khá lắm Tiêu Kiếm! Khá lắm Hồng Hoa Hội!”
Ngô Thư Lai trầm mặc đứng sau lưng Càn Long, cung kính cúi lưng, chuyện này nháo càng lúc càng lớn, lần này bắc thượng chỉ sợ không thuận lợi như Hoàng thượng nghĩ, chỉ mong mấy người nào đó ý thức thân phận của mình, đừng làm ra mấy chuyện khác người mới tốt.
“Ngô Thư Lai, gọi Phó Hằng vào đây cho trẫm, từ từ, gọi cả thị vệ bên người Thập Nhị luôn!”
“Dạ.”
Mấy ngày kế tiếp, trì độn như Vĩnh Cơ cũng cảm giác được đoàn xe không khí khẩn trương, không chỉ bên cạnh bỗng dưng tăng lên rất nhiều người, ngay cả Phúc Khang An nhàn rỗi không có việc gì cũng không thấy bóng dáng, càng đừng nói tới An Nhạc Thiện Bảo, Vĩnh Cơ dẩu mỏ không hài lòng, mọi người có chuyện gạt nó!
Rốt cuộc có ngày Vĩnh Cơ túm được cơ hội, bắt lấy Phúc Khang An đang ăn cơm lôi ra sau xe, y bị nó kéo liền cuống quít ném bát, “Ta còn có việc, ngươi làm gì đấy?”
Vĩnh Cơ nghiêm mặt, thở phì phì nói, “Ngươi còn hỏi bản a ca làm gì, chứ các ngươi đang làm gì? Có chuyện gì gạt ta?”
Phúc Khang An cười, xem ra cũng không ngốc lắm.

Y gối hai tay sau đầu, trêu ghẹo nhìn Vĩnh Cơ, “Đôi khi ta thực nghi ngờ ngươi là ngu thật hay giả ngu?”
“Bản a ca không phải ngu ngốc, Hoàng a mã nói bản a ca thông minh phi thường, nhân tài hiếm có!” Vĩnh Cơ nhéo đùi Phúc Khang An, “Bản a ca biết các ngươi có chuyện gì rồi, có phải hay không?”
Ngươi mà thông minh phi thường, lại còn cái gì nhân tài hiếm có? Hoàng thượng ngài nói lời này mà không thấy chột dạ sao? Khí lực đứa nhỏ không lớn, Phúc Khang An cũng không so đo, phất tay nói nó, “Chuyện này ngươi đừng để ý, chỉ cần theo sát cạnh Hoàng thượng là được rồi.”
“Cái gì a?!” Vĩnh Cơ không chịu, Phúc Khang An so với nó rõ ràng nhỏ hơn một tuổi, sao y được biết mà nó thân là hoàng a ca lại không được biết?!
“Bản a ca lệnh cho ngươi nói mau!”
Phúc Khang An kinh ngạc, Vĩnh Cơ lúc giận dỗi nhìn kỹ cũng có mấy phần giống Hoàng thượng, đứa nhỏ này còn là một hoàng a ca, nhưng mà… tên nhóc đáng ghét, đúng là phiền toái! Y vừa muốn mở miệng, một tiếng hét thảm thiết từ xa vang lên, Phúc Khang An vội vàng kéo đứa nhỏ qua bên cạnh, hai người lặng lẽ thò đầu ra ngoài nhìn.
“A!”
Bên ngoài nháo loạn cả lên, một đám người mặc hắc y cầm vũ khí không biết từ đâu xông ra, cùng thị vệ của Càn Long đánh nhau túi bụi.


Phúc Khang An vội che miệng Vĩnh Cơ, lôi nó trốn ra sau, lẩm bẩm, “Quả nhiên đến đây.”
“Cái gì đến đây?” Vĩnh Cơ bấu lấy tay Phúc Khang An, “Lại là thích khách sao?”
Hai người cúi thấp rón rén đi từ xe ngựa trốn ra sau một gò đất cao, Phúc Khang An lúc này mới thở ra một hơi, “Đó là người của Hồng Hoa hội.”
“Hồng Hoa hội?!” Vĩnh Cơ cuống lên, nó từng nghe qua tổ chức này, mục đích muốn phản Thanh phục Minh, nó vội lủi ra ngoài, Hoàng a mã nhà nó gặp nguy hiểm rồi!
“Hoàng a mã…Ta muốn bảo vệ Hoàng a mã…”
Phúc Khang An vội túm nó lại, sống chết không cho đi, “Ngươi điên rồi, Hoàng thượng tự có người bảo hộ, ngươi ra ngoài mới là chịu chết, nhìn tình huống mà hành động biết không?”
Lần này Càn Long mang theo đều là đại nội cao thủ, không phải cái loại trông được mà không dùng được như Phúc Nhĩ Khang chỉ biết quơ quào cho đẹp.

Mấy ngày trươc Càn Long còn nhận được thư từ Hình bộ nói Tiêu Kiếm và Hồng Hoa Hội có dấu vết cấu kết với nhau, hắn vội thay đổi lộ tuyến, cho Phó Hằng cầm binh phù đi tìm người, nhưng mà…
Càn Long nheo mắt, Hồng Hoa hội thế nhưng có thể biết chính xác lộ tuyến của hắn, trừ phi trong đoàn có kẻ làm nội gián thôi.
Hồng Hoa hội dốc toàn lực, hiển nhiên khi đến đã chuẩn bị kỹ, một kích tất trung.

Càn Long cũng không trốn trong xe, mà đứng trên bãi cỏ, hắn nhìn chung quanh không thấy Vĩnh Cơ, cũng không thấy thị vệ của nó, cũng an tâm một ít.
“Xin hỏi cao tính đại danh của các vị?” Càn Long ôm quyền cao giọng nói.
Ngô Thư Lai đổ mồ hôi lạnh, Hoàng thượng, óc ngài bị co a? Đang lúc dầu sôi lửa bỏng hỏi tên người ta làm qué gì? Người ta làm thích khách còn khai tên ra cho ngài chắc? Mà ngài biết tên người ta rồi thì sao?
Nhưng Ngô Thư Lai không ngờ được, Càn Long vừa dứt lời, một hắc y nhân trong đám đó mở miệng trả lời, chẳng qua gã nói là, “Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú, môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu.

Minh phục Thanh phản, mẫu địa phụ thiên.”
Những hắc y nhấn cũng hô hào theo, “Phản Thanh phục Minh, hoàn ngã hà sơn!”
Xem đi, căn bản không ai để ý ngài đâu Hoàng thượng! Ngô Thư Lai đau khổ ôm mặt, dàn thích khách tình cảm xúc động, đại nội cao thủ lại chịu không được, sau đó ông lại nghe Càn Long nói khẽ, “Đưa cung cho ta.”
Ngô Thư Lai không do dự chui vào xe ngựa lấy cung cho hắn, Càn Long nhận cung, đem quạt nhét vào ống tay áo, lắp tên giương cung, híp mắt, nhắm chuẩn kẻ đầu têu kia.


Mũi tên xé gió bắn đi, hắc y nhân không ngờ có người bắn tên, còn chưa biết là ai đã bị tên xuyên thủng cổ, giãy giụa vài cái, ngã uỵch xuống đất rồi bất động, xem chừng đã chết.
Ngô Thư Lai há hốc, hắc y nhân kia vừa chết, những kẻ khác tựa hồ cũng kinh ngạc ngẩn cả người, nhất thời rối loạn, Càn Long lạnh nhạt buông cung, lấy quạt mở ra.
“Hoàng a mã thật lợi hại!” Vĩnh Cơ nằm úp sấp trên đất, mắt sáng lòe lòe nhìn Càn Long, Phúc Khang An đỡ trán, “Ngươi có biết tại sao Hoàng thượng muốn bắn chết tên kia không?”
Vĩnh Cơ quay đầu, sắc mặt còn ửng đỏ, vô tội nhìn y, “Tại người kia nói bậy nha, Hoàng a mã hỏi tên gã, gã lại nói lời đại nghịch bất đạo, Hoàng a mã tất nhiên muốn bắn chết hắn.”
Nói sai cái bắn chết người ta?! Ê không phải như vậy được không!
Phúc Khang An trợn mắt trắng dã, “Ngươi đúng là đồ ngốc! Hoàng thượng hỏi câu kia là muốn tìm được kẻ cầm đầu, ai trả lời thì chính là kẻ đó, cái đó gọi là bắt giặc trước phải bắt vua hiểu chưa.”
“À…”
Nghe tiếng đứa nhỏ ậm ừ cho có lệ, Phúc Khang An quay đầu, quả nhiên Vĩnh Cơ không hề nghe y nói!
Đám thích khách mất kẻ cầm đầu, đều luống cuống tay chân không biết làm sao, rất nhanh bị đại nội cao thủ khống chế.

Phúc Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ vốn vẫn luôn che chở Tử Vi rốt cuộc cũng đến bên người Càn Long.

Càn Long đưa mắt nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng của đứa nhỏ.
“Hoàng a mã, ngài không sao chứ, nhi thần hộ giá đến muộn…” Vĩnh Kỳ quỳ một gối xuống thỉnh tội, Phúc Nhĩ Khang cũng quỳ theo.
Càn Long không thèm phản ứng, khi thích khách đến, hai đứa chúng nó một lòng che chở Tử Vi, hắn sớm đã nhìn rõ, cũng may hắn chẳng mong đợi nhiều ở mấy đứa con này.

Càn Long rời khỏi xe ngựa, chuẩn bị tự mình đi tìm Vĩnh Cơ.
“Hoàng a mã!”
Tiếng thét của Tử Vi lẫn tiếng lao vun vút của vật gì xé gió mà đến hòa vào nhau, Càn Long theo bản năng nghiêng đầu, một thanh kiếm mỏng lướt qua sát mặt hắn.

Người tới mặc áo trắng tinh, khắc hẳn đám hắc y nhân lúc nãy, cũng không che mặt, làm như tuyệt chẳng sợ người ta biết thân phận của y.
Mũi kiếm lạnh lùng chọc vào sau gáy, Càn Long không thèm để ý, nhàn nhã quay đầu, “Các hạ là ai?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận