Người tới đúng là cứu binh Phó Hằng dẫn đến, ông cầm ấn tín của Càn Long vốn định trực tiếp điều quân từ phủ nha địa phương, nhưng các quy trình trung gian rắc rối phiền phức, khiến Phó Hằng nhức hết cả đầu.
Trùng hợp bắc doanh phái tới tiếp giá là tiên phong doanh Phước Long An, y băn khoăn thói quen trước đây của hoàng đế, để tiện cho hắn du ngoạn nên đành chậm rì rì theo sau, vì thế tình cờ gặp a mã nhà mình đang gấp đến xoay quanh trước cửa phủ nha, sau đó mọi chuyện liền đơn giản.
Càn Long phất tay, để Phước Long An cùng Phó Hằng đứng lên, ánh mắt quét một lượt, chậm rãi nói, “Thích khách chạy về hướng kia, trẫm đã cho người đuổi theo.
Phước Long An, trẫm muốn ngươi bắt hết những kẻ này lại cho trẫm.”
“Vâng, nô tài lĩnh chỉ.” Phước Long An chắp tay đứng dậy.
“Từ từ…” Càn Long đảo mắt qua vài người, “Đem Phúc Nhĩ Khang trói lại.”
Phước Long An kinh ngạc, cái tên ngạch phụ Phúc gia này nơi nơi rêu rao mình thâm đắc thánh sủng, trước còn nghe nói Hoàn Châu cách cách và thích khách nháo một trận bị Hoàng thượng nhốt lại, giờ lại còn muốn bắt cả ngạch phụ? Là sao đây? Trò hề Hoàn Châu Minh Châu diễn không nổi nữa? Y có nghi hoặc thế nào, cuối cùng chuyện Hoàng thượng giao vẫn phải làm cho tốt.
Phúc Nhĩ Khang lẫn Tử Vi vạn lần không hiểu được, Phúc Nhĩ Khang vội quỳ trên đất, tha thiết kêu, “Hoàng thượng, thần là vì an nguy của Hoàng thượng…”
Càn Long dĩ nhiên không có kiên nhẫn, câu này hắn nghe không biết bao nhiêu lần, gật đầu với Phúc Long An, y hiểu ý liền chỉ người thuần thục đem Phúc Nhĩ Khang trói lại, thuận tay nhét vải cho im mồm, một tiếng cũng không thoát.
Có tiểu binh khôn ngoan còn cung kính chặn Tử Vi đang muốn nhào lên lại, “Minh Châu cách cách, mời vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.” Sau đó cũng không quản nàng ta khóc kêu ầm ĩ, mạnh tay đem nàng ta nhét vào xe.
Ngũ a ca Vĩnh Kỳ từ lúc thích khách xuất hiện đến giờ đều trầm mặc, lúc nhìn thấy Phúc Nhĩ Khang bị bắt trói cũng không phản ứng gì, ánh mắt trỗng rỗng, không rõ đang nghĩ gì nữa.
Hồng Hoa hội phần lớn đều bị bắt lại, về phần thiếu niên tên Trần Đan Tâm kia, lúc thị vệ đuổi theo đến nơi, mảng đất trống trơn chỉ có mỗi mình An Nhạc, thiếu niên chẳng biết đã đi đâu mất.
Càn Long nghe xong, trầm ngâm một lúc không nói, thị vệ thông báo thức thời lui ra ngoài.
Sau đó Càn Long cũng chẳng hỏi lại, làm như thiếu niên kia chưa hề xuất hiện vậy.
“Hoàng thượng, thần cho rằng, lần này phản tặc Hồng Hoa hội biết được lộ tuyến của chúng ta mà hành động, vậy giữa chúng ta tất có nội ứng!” Càn Long vừa mới dắt được Vĩnh Cơ lên xe ngựa, chợt nghe thanh âm hữu lực của Phó Hằng ngoài xe.
Phó Hằng trung thành tận tâm, đồng hành xuất giá cùng hắn bấy lâu nay, gặp thích khách mười lần thì hết mười đều đổ lại đây, nhưng lần này Hoàng thượng khác trước, thu liễm điệu thấp mà đi, vậy mà vẫn có người nắm bắt được chính xác thời gian địa điểm, vậy rất không bình thường.
Bàn tay nhỏ bé của Vĩnh Cơ nắm lấy tay Càn Long, gật đầu phụ họa, “Phú Sát đại nhân nói đúng đó, Hoàng a mã, có người xấu nha.”
Bộ dáng chăm chú kia trong mắt Càn Long lại thành đáng yêu thảo hỉ hết cỡ, tâm tình khẽ động, đưa tay chụp cái mũ của nó xuống, che hết nửa cái mặt của đứa nhỏ.
Vĩnh Cơ cũng không giận, tự mình đẩy cái mũ lên, còn nghiêm túc nói tiếp, “Những người đó biết Hoàng a mã ở đây, nhưng Hoàng a mã cải trang vi hành cơ mà, không ai biết mới phải chứ.”
Bên ngoài Phó Hằng co giật khóe miệng, ngửa đầu nhìn trời, vậy cũng không nhất định a.
Trước kia mỗi lần cải trang vi hành, Hoàng thượng toàn tự giới thiệu giúp hai vị dân gian cách cách thu dọn tàn cục, nên mới gặp nhiều thích khách như vậy!
Càn Long phát hiện tâm ý của mình rồi, lần nữa đối mặt với Vĩnh Cơ trong lòng liền có chút khác biệt, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt vẫn vương nét trẻ con của Vĩnh Cơ đến xuất thần, nghe nó nói xong mới giật mình, “Vậy Vĩnh Cơ nghĩ ai là nội gián?”
Đứa nhỏ thành thật lắc đầu, “Vĩnh Cơ không biết.”
Vuốt cái trán trơn bóng của nó, Càn Long khẽ thở dài.
Vĩnh Cơ chớp chớp mắt, Hoàng a mã có vẻ thực phiền não, quả nhiên lúc nãy nó định kêu ngự y xem giúp là đúng mà.
Bây giờ chính mình cũng không giúp được Hoàng a mã, nó không phải là đứa con ngoan.
Đứa nhỏ nghĩ nghĩ, lại vỗ vỗ bàn tay của Càn Long, “Hoàng a mã đừng lo lắng, Vĩnh Cơ ngu dốt không biết ai là kẻ xấu.
Nhưng Ngũ ca văn võ song toàn rất lợi hại, nhất định sẽ tìm ra, phân ưu giúp Hoàng a mã.”
Ngũ a ca biết sao… Vĩnh Kỳ… Càn Long nói, có vẻ mỉa mai, “Vậy liền cho Ngũ ca của ngươi cùng Phó Hằng đại nhân đi thăm dò đi, trẫm cho các ngươi một ngày thôi đấy.”
Vĩnh Cơ cười tủm tỉm, tự thấy đề nghị như vậy cũng rất tốt mà.
Nhưng nó chợt thấy cổ Càn Long được băng lại kín mít, ánh mắt đảo tới đảo lui nhanh như chớp.
Càn Long vì tâm tư kia làm cho khủng hoảng phiền não, hắn yêu chính con trai của mình, lời này nếu mấy ngày trước mà biết được hắn còn thấy vở vẩn không đâu, nhưng giờ thì…
Cảm nhận sức nặng và độ ấm trong ngực, ngoại trừ cười khổ hắn còn biết làm gì đây? Vĩnh Cơ cái gì cũng không hiểu, nó chỉ là đứa nhỏ mà thôi, hắn lại là hoàng đế có tam cung lục viện, còn biết làm thế nào đây?
“Hoàng a mã, người có đau không?”
Yêu rồi mới biết hắn chẳng thể làm sao với Vĩnh Cơ được, thanh âm gần trong gang tấc nhắc nhở hắn…
Từ từ, gần trong gang tấc?
Càn Long vội nhìn lại, quả nhiên đập vào mắt hắn là đôi mắt đen láy sâu hút kia, thực sự quá gần.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng của nó, Càn Long bất tri bất giác phát hiện, cái người mới thăng chức thành người trong lòng hắn đang ngồi trên đùi hắn! Cái mông nhỏ còn cọ qua cọ lại – thật sự đáng chết mà!
Miễn cưỡng cười một chút, tự Càn Long cũng nghe ra được giọng mình rất khàn, “Vĩnh Cơ, ngươi làm gì đó?”
Ngồi trên đùi trẫm, đặt tay lên vai trẫm, nhếch miệng chu môi, cái tư thế này chỉ có phi tử của trẫm mới làm thôi.
Gân xanh trên trán Càn Long nảy đùng đùng, nãy không chú ý mới không biết, giờ mới phát hiện cái mông cọ đến cọ đi trên chân mình đúng là cực phẩm tai họa!
Vĩnh Cơ vẻ mặt vô tội, thổi thổi lên cổ Càn Long, “Hoàng a mã bị thương, Hoàng ngạch nương nói thổi như vầy sẽ không đau nữa, Vĩnh Cơ thổi cho người.”
Bé ngoan, cách băng gạc dày như vậy ngươi có thổi trẫm tới chết cũng không có tác dụng đâu! Càn Long đem Vĩnh Cơ đang quấn trong lòng ra, lặng lẽ để nó ngồi ở vị trí bớt xấu hổ chút, mới thầm thở phào, nói, “Vĩnh Cơ, Hoàng a mã không đau, nhưng Hoàng a mã mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi một lát, Vĩnh Cơ ra ngoài chơi cùng Phúc Khang An được không?”
Vĩnh Cơ nhu thuận gật đầu đồng ý, trước khi đi còn không quên thổi thổi cho Càn Long, ánh mắt đầy nghiêm túc lo lắng.
Càn Long vẫn nhịn không được kéo nó lại, thừa dịp Vĩnh Cơ còn đang mờ mịt hôn nhẹ lên khóe môi nó một cái, “Vĩnh Cơ cứu trẫm, trẫm muốn cảm ơn Vĩnh Cơ.”
Đứa nhỏ đỏ lựng lên, thẹn thùng bụm mặt, mất tự nhiên quay đầu đi, “Nhi thần chỉ là…”
Mấy chữ còn lại Vĩnh Cơ nuốt luôn, Càn Long đại khái đoán được, trong mắt Vĩnh Cơ, cứu hắn là có lẽ chẳng qua là nhi tử cứu phụ thân thôi, cũng là chuyện thường tình.
(Ngài nghĩ như vậy là đánh giá thấp địa vị của mình trong lòng đứa nhỏ, tự ti quá a) Hôm nay nếu đổi là người khác chứ không phải Phúc Khang An bên cạnh nó, dù là ai chỉ sợ bé ngốc này vẫn như trước lao tới không chút sợ hãi.
Vĩnh Cơ nghe lời xốc mành đi ra ngoài, Càn Long chỉ còn một mình, không kìm được đưa tay che mắt, có lẽ nửa đời trước hắn sai nhiều lắm, ông trời mới trừng phạt hắn thế này.
Vĩnh Cơ, trẫm biết làm sao với ngươi bây giờ?
Vĩnh Cơ xuống xe mới phát hiện tất cả mọi người vội vàng trói người, dọn dẹp tàn cục, không ai phản ứng nó.
An Nhạc từ sau khi cùng thích khách muốn giết Hoàng a mã kia đánh một trận xong liền là lạ y như Hoàng a mã.
Thiện Bảo ca ca đang giúp đỡ mọi người, nó dẩu mỏ, không ai để ý đến nó, cũng không có chuyện gì cho nó làm.
“Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ, lại đây!”
Nó ngẩng đầu nhìn lại, Phúc Khang An đang đứng chỗ lúc nãy họ trốn mà phất tay, đứng bên cạnh còn có vị thiếu tướng kia.
Vĩnh Cơ cao hứng đi qua, chầm chậm mà đi, hai tay còn chắp sau lưng.
Phúc Khang An đợi không nổi, chính mình chạy qua lôi Vĩnh Cơ lên, vừa đi vừa nói, “Giới thiệu nhị ca của ta cho ngươi, là ngạch phụ của Tứ cách cách đó biết không?”
Vĩnh Cơ mơ hồ, nó sống ở A Ca Sở, các cách cách ở Tây Tam Sở, trước kia lúc Hoàng ngạch nương của nó còn làm Hoàng hậu, các cách cách còn tới thỉnh an, nó còn gặp qua Tứ tỷ, sau lại…
Vĩnh Cơ khẽ lắc đầu, “Vĩnh Cơ đã lâu không gặp Tứ tỷ tỷ rồi.”
Phước Long An còn từ chỗ em trai nghe không ít chuyện của Thập Nhị a ca, lấy tính tình không được tự nhiên của đệ đệ, hay nói mấy câu linh tinh như ‘Vĩnh Cơ là đồ ngốc’ ‘Thật sự là ngốc muốn chết’ vân vân.
Nhưng làm ca ca y đương nhiên biết, người có thể được đệ đệ nhắc đến thường xuyên như treo bên miệng vậy rất ít, Thập Nhị a ca tuyệt đối không giống lời đồn nhỉ.
Y cung kính hành lễ với Vĩnh Cơ, “Nô tài tham kiến Thập Nhị a ca, Thập Nhị a ca cát tường.”
“Miễn lễ.” Vĩnh Cơ ưỡn ngực, học bộ dáng của Càn Long mà đưa tay đỡ Phước Long An, ý bảo y đứng lên.
Phước Long An nhìn nó rõ là thân trẻ con mà bắt chước người lớn, nhếch khóe miệng cười trộm, “Nô tài tuân mệnh.”
Phúc Khang An chịu không nổi cái này, không kiên nhẫn, “Các ngươi làm gì a? Vĩnh Cơ, đây là nhị ca của tiểu gia, là Đái lĩnh Tiên phong doanh, rất lợi hại đó!”
Ánh mắt Vĩnh Cơ nhìn Phúc Long An vụt khác hẳn, Phước Long An bất đắc dĩ nhìn ánh mắt sùng bái của nó ngó mình chằm chằm, đứa nhỏ lướt từ trên xuống dưới, lẩm bẩm, “Ca ca ngươi thật lợi hại nha.”
Phúc Khang An đắc ý, “Đương nhiên, năm đó một mình nhị ca cũng đủ giữ quan ải, một mình dẫn quân tiên phong diệt đám phạm binh, đánh cho mặt xám mày tro!”
Phước Long An sờ mũi, đệ đệ nhà mình trước đây đâu có nói vậy a? Dao Lâm không phải nói nếu để y đi đánh không uổng người nào nhưng uổng kẻ làm binh sao? Bồn chồn quá.
“A, Dao Lâm, ca ca ngươi thực giỏi!” Vĩnh Cơ không hiểu lắm, nhưng riêng bộ giáp trên người Phước Long An thôi cũng đủ làm mê mệt đứa nhỏ vốn mười mấy năm trời không có kiến thức.
Vĩnh Cơ cảm thấy Phúc Khang An có ca ca thật tốt.
“Đương nhiên!”
“Này này, xú tiểu tử, ngươi không sao chứ? Ngươi lần trước không phải nói ca ca dụng binh không bằng ngươi sao?” Phước Long An xoa đầu đệ đệ, vô lực nói, “Ngươi không phải có tâm tư gì khác đó chứ.”
Phúc Khang An vội vã xua tay, “Nào có ý gì đâu.”
Hai huynh đệ cãi nhau ầm ĩ, Vĩnh Cơ bỗng thấy có chút khổ sở, nó cũng có ca ca, nhưng bọn họ lại không để ý đến nó.
Nó nắn nắn tay, nhỏ giọng than thở, “Ca ca của bản a ca cũng rất lợi hại.”
“Ngươi nói gì?” Phúc Khang An nghiêng người qua nghe, Vĩnh Cơ bĩu môi, “Ca ca của Vĩnh Cơ cũng rất lợi hại!”
“Ha ha ha, ca ca ngươi?” Phúc Khang An ôm bụng cười to, “Ngươi nói vị ấy á? Đừng nói là vị kia thật nhá?”
Vĩnh Cơ theo ngón tay chỉ của Phúc Khang An nhìn lại, đứng nơi đó chính là Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, đứa nhỏ bướng bỉnh đáp, “Hoàng a mã khen Ngũ ca là văn võ song toàn!”
“…”
Văn võ song toàn là từ ngữ vi diệu cỡ nào a ~.