Ngũ a ca Vĩnh Kỳ có phải văn võ song toàn hay không Phúc Long An không tiện bàn luận, nhưng Ngũ a ca hôm nay tâm tình không tốt, cái đó Phúc Long An khẳng định được.
“Lần này thích khách đến rất kỳ quái, chỉ sợ có liên quan đến Minh Châu cách cách cùng ngạch phụ Phúc Nhĩ Khang.
Vừa rồi a mã có cho người hỏi sơ qua, trong đoàn xe thế mà có người thấy ngạch phụ mỗi ngày dùng bồ câu đưa tin, hình như về hướng kinh thành…”
Phúc Long An ngả lưng nằm xuống đất, trong quân doanh y vốn đã vô câu vô thúc, không có Càn Long ở đây liền hiện nguyên hình, tùy ý bứt cọng cỏ ngậm ngang miệng, “Ta xem, Thập Nhị a ca, vị Ngũ ca này của ngươi cũng không thoát khỏi liên quan.”
Y nói một chút cũng không hàm súc giấu diếm, nhưng Vĩnh Cơ phản xạ vốn chậm, vẫn chưa lĩnh hội được ẩn ý của Phúc Long An, Phúc Khang An đã xù lông trước, bay lên bịt miệng y lại, “Ha ha, ca ca, ngươi nói cái gì đó? Nhị ca ta hay nói lung tung, Vĩnh Cơ đừng có nghe y nói sảng, a ha ha, nhị ca ta nói lung tung thôi á!”
Vĩnh Cơ ngơ ngác nhìn Phúc Khang An vừa cười gượng vừa cuống cuồng giải thích, ngốc ngốc gật đầu, “A.”
Phúc Long An hộc máu, y cũng có nói gì sai đâu, Dao Lâm, ngươi chẳng phải vừa mới khen ca lên mây sao? Mà vấn đề là ngươi mau buông tay, không thì từ nay về sau chỉ còn mỗi đại ca không có nhị ca nữa đâu!
Phúc Khang An vứt cho nhị ca nhà mình ánh mắt cảnh cáo, sau mới chịu thả tay ra, lại vỗ vỗ vai Vĩnh Cơ, thành khẩn nói, “Vĩnh Cơ, chúng ta nói chuyện khác đi.”
“Nói cái gì?” Vĩnh Cơ nghiêng đầu, rất chịu phối hợp tỏ vẻ mình hứng thú lắm.
“Nói cái gì ngươi thấy muốn nói đi, ví dụ ngươi thích cái gì?” Phúc Khang An dụ dỗ.
Vĩnh Cơ sờ cằm, “Ừm, cảm thấy muốn nói hả… Ta muốn biết ai là nội gián nha.”
“Thập Nhị a ca, bằng không nô tài kể chuyện trong quân doanh cho ngươi nghe?” Phúc Long An đem đệ đệ nhà mình ấn ra sau, phủi bụi đất trên người.
“Ở đó có nhiều chuyện hay lắm.”
“Ừ.” Hai mắt đứa nhỏ liền sáng rực lên.
Thế là Vĩnh Cơ nhàn nhã vui vẻ nghe Phúc Long An kể chuyện xưa, Càn Long ngồi trong xe ngựa lại nhu tràng bách chuyển.
Lý trí nói cho hắn, Vĩnh Cơ còn là một đứa nhỏ, vẫn chưa lớn lên, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa trải qua.
Tương lai của nó nên là vui vẻ tự do, không nên vì tình cảm trái luân thường này của hắn mà đeo trên lưng tội nghiệt không đáng.
Nhưng lại có một thanh âm khác nhắc nhở hắn, Vĩnh Cơ vốn là con trai của mình, sinh mệnh của nó là chính hắn ban cho, Vĩnh Cơ từ nhỏ đã là của hắn, hắn đem nó giữ bên người có gì không đúng? Huống chi hắn sẽ đối tốt với Vĩnh Cơ, cho nó những gì tốt nhất, Vĩnh Cơ cũng sẽ sống hạnh phúc vui vẻ.
So với trước đây hoàn toàn khác biệt, lúc này hắn thực sự động tâm, và cũng bởi yêu thật rồi, nên mới lo nghĩ nhiều thứ.
Hai luồng suy nghĩ ở trong đầu hắn đấu nhau kịch liệt, Càn Long phiền táo đẩy qua một đống tấu chương, suy sụp nằm vật xuống, nhìn chằm chằm trần xe mà xuất thần.
“Vĩnh Cơ ơi Vĩnh Cơ, nếu ngươi biết a mã có tâm tư như vậy với ngươi ngươi sẽ thế nào? Sẽ hận a mã sao?”
Ngồi trong xe khó chịu, Càn Long cuối cùng vẫn không nhịn được bước xuống xe, theo bản năng đi tìm bóng dáng bé nhỏ của Vĩnh Cơ.
Rất nhanh hắn liền phát hiện ba người ngồi bên sườn đất, từ góc độ này hắn không thể thấy rõ biểu cảm của Vĩnh Cơ, nhưng vẫn cảm giác được nó rất vui vẻ, vô ưu vô lo.
Đôi chân hắn vô thức hướng chỗ đó bước qua, đi đến gần còn có thể nghe giọng nói mềm mềm ngọt ngọt chỉ thuộc về đứa nhỏ.
“Thật sao? Hoàng a mã lại không cho Vĩnh Cơ cưỡi ngựa.” Giọng nó mang theo vài phần ủy khuất, êm ái mang ý làm nũng mười phần.
Làm lơ đi bình giấm mới đổ trong lòng, Càn Long tỏ vẻ mình vô tội, không phải trẫm không cho ngươi cưỡi ngựa, mà chính ngươi căn bản suốt nửa năm trời không học nổi làm sao từ dưới đất trèo lên lưng ngựa! Khóe môi nhếch lên, tùy ý dựa vào gốc cây già cỗi, nhìn khuôn mặt biểu cảm sinh động của Vĩnh Cơ, Càn Long cảm thấy nơi hoang vu hoang dã thế này, phong cảnh cũng tươi đẹp lắm.
Phúc Khang An nhanh giải oan cho Càn Long, “Cái gì không cho phép? Ngươi lần trước hì hục nửa canh giờ vẫn không lên được, còn vừa mới chớm lên lại té xuống những ba lần, toàn là An Nhạc đỡ ngươi lên.”
Đứa nhỏ dẩu mỏ bất mãn, “Tại con ngựa đó dữ quá chứ bộ.”
Phúc Long An bật cười ha ha, “Đợi đến Mông Cổ đi, ở đó ngựa gì cũng có, đến lúc đó nô tài tìm cho Thập Nhị a ca một con ngựa lành, thể a ca thử xem thế nào?”
“Thật a? Kia có thể cho Hoàng a mã một con luôn không?” Vĩnh Cơ nháy mắt tràn đầy mong mỏi nhìn Phúc Long An.
Phúc Khang An hai mắt trợn trắng, Phúc Long An bị đôi mắt long lanh kia làm đầu óc mụ đi, vất vả lắm mới tìm lại được ý thức của mình, “Hoàng thượng có nhiều ngựa tốt như vậy, làm sao thiếu của nô tài một con chứ?”
“Hoàng a mã cũng có bảo mã sao? Lần này đi không thấy Hoàng a mã đem theo a.”
Trẫm tự nhiên có nhiều ngựa tốt, hàng năm tiến công bảo mã cho trẫm phải lên tới hàng ngàn.
Lần này xuất cung ngựa kéo xe đều là bảo mã Đại Uyên của Tây Vực tiến cống, ngươi thế mà không biết?
Vĩnh Cơ nghiêng đầu, “Thế Hoàng a mã sao cứ bắt ta ngồi chung xe ngựa, ngồi trong xe tròng trành lắc lư không thoải mái gì hết.
Không phải trẫm và ngươi ngồi cũng một xe, xe kia vốn là chuẩn bị cho trẫm, cho dù nhét ngươi vào, cũng chỉ có bé ngốc nhà ngươi mới vào xe của trẫm thôi, trẫm nguyện ý để ngươi ngồi chung xe mà, Càn Long yên lặng hò hét dưới đáy lòng.
Phúc Long An nghe Vĩnh Cơ nói, nét mặt cũng trở nên nhu hòa, y xem ra có thể hiểu được tại sao đệ đệ lại thích Thập Nhị a ca, chỉ là một a ca ngây ngô như vậy, làm sao một mình sống trong thâm cung từng ấy năm?
“Hoàng thượng là thiên kim ngọc thể, đâu có giống chúng ta màn trời chiếu đất được.
Hoàng thượng đưa Thập Nhị a ca ngồi cùng xe, đại khái bởi vì Hoàng thượng rất thích Thập Nhị a ca đó.”
“Thật vậy chăng?” Đứa nhỏ lập tức cười thật tươi, đôi mắt cũng cong thành trăng khuyết.
Cảnh này dừng trong mắt Càn Long liền chói lóa vô cùng, Vĩnh Cơ của hắn, trước mặt người khác lại cười thoải mái sáng lạn đến vậy, còn không phải cười với mình.
Một chút do dự rối rắm trước đó toàn bộ bị lửa giận quét bay, cái gì để nó tự do, để nó lớn lên, không đúng, Vĩnh Cơ là bảo bối của mình hắn, chỉ nên vì hắn mà lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất.
Thân thể vĩnh viễn so với lý trí hiểu được ý chủ nhân hơn, bởi lẽ hắn không tự chủ gọi tên Vĩnh Cơ mất rồi.
Vĩnh Cơ nhìn lại, cười càng rạng rỡ, “Hoàng a mã!”
Càn Long không để ý hai huynh đệ Phúc Khang An hành lễ, vẫy tay với Vĩnh Cơ, “Vĩnh Cơ, lại đây.”
Đứa nhỏ nghe lời đứng dậy, phủi cỏ vụn trên người, lạch bạch chạy tới chỗ hắn.
Khuôn mặt trắng trẻo còn hơi đỏ ửng dưới nắng, lấp lánh chút mồ hôi tinh mịn trên cái trán cao.
Cả thế giới ồn ã bỗng chốc lắng lại, như có cơn gió nhẹ quét đi mọi ưu phiền, Càn Long dắt tay Vĩnh Cơ, thản nhiên nói, “Đi, chúng ta trở về.”
Vĩnh Cơ, mặc kệ sau này thế nào, mặc kể ngươi có hận Hoàng a mã hay không, Hoàng a mã cũng đã độc đoán quyết định nhân sinh về sau của ngươi rồi.
Hoàng a mã sẽ không bao giờ buông tay ngươi nữa! Nhưng, để bồi thường, Hoàng a mã sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, cho đến một ngày Hoàng a mã không thể nữa mới thôi.
Càn Long dắt Vĩnh Cơ đi rồi, Phúc Long An hỏi đệ đệ bên cạnh, “Dao Lâm, sao lại không cho ta nói chuyện lúc nãy?”
Phúc Khang An nhìn bóng dáng đứa nhỏ đằng xa, “Vĩnh Cơ đại khái vẫn còn cho rằng Ngũ ca của nó là ca ca toàn tài như lời Hoàng thượng cơ.
Tuy ca ca không thích nó, nhưng nó vẫn còn vì ca ca mà tự hào, như vậy cũng đâu có sao, ít nhất ta cũng không muốn người phơi bày sự thật tàn khốc cho nó là tiểu gia đâu.”
Phúc Long An xoa đầu y, cảm khái, “Ngươi trưởng thành rồi.”
Càn Long thầm quyết định, kế hoạch là thừa lúc Vĩnh Cơ cái gì cũng không hiểu, đem nó đặt ở gần mình chút.
Vì thế, Vĩnh Cơ kinh ngạc phát hiện, a mã nhà nó sau bận gặp thích khách kia hình như rỗi lắm thì phải, nó do dự nửa ngày mới dám nói, “Hoàng a mã, người rất rảnh sao?”
Càn Long buông quyển sách trên tay, ôm đứa nhỏ vào lòng, “Vĩnh Cơ sao lại hỏi vậy?”
“Vì Hoàng a mã cứ luôn đi theo Vĩnh Cơ.” Dù nó có tới chỗ nào, Hoàng a mã đều sẽ nói, ‘A, vừa lúc trẫm không có việc gì, cùng nhau đi đi’, thế là cứ đi theo nó.
Vĩnh Cơ dù trì độn lợi hại cũng cảm thấy bất thường, sao mỗi lần Hoàng a mã đều trùng hợp như vậy.
Hơn nữa nó cũng không có tự do, mọi người rất sợ Hoàng a mã, nên đối với nó cũng không dám tùy ý như xưa vậy, cứ tất cung tất kính, nó không thích.
Nên ngươi cho là trẫm đi cùng ngươi đến khắp nơi, kỳ thực là bám theo ngươi sao? Bộ không lẽ ngươi không cảm thấy chút gì ngọt ngào an toàn gì sao? Càn Long nghi hoặc, rõ ràng hắn dựa theo lời của mấy phi tần trước đây mà làm, các nàng nói thích mình ở cùng các nàng, hy vọng mình luôn bên cạnh các nàng mà?
Càn Long cũng cảm thấy ủy khuất, hắn lần đầu tiên để ý một người như vậy, cẩn thận đối đãi người đó như vậy, hận không thể đào móc tim gan mà trao cho Vĩnh Cơ, sao mọi chuyện cứ chệch sang hướng khác vậy chứ?
Hắn day huyệt thái dương, nói, “Vĩnh Cơ, là trẫm lo cho ngươi, nghĩ mỗi thời mỗi khắc đều nhìn thấy ngươi.”
Hắn nói câu này với bao tình ý, tha thiết chân thành, chỉ tiếc Vĩnh Cơ tròn mắt nhìn hắn, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, tỏ vẻ không hiểu hắn nói gì, “Hoàng a mã, Vĩnh Cơ rất ngoan, thích khách đã bị bắt hết rồi.
Không cần người xem, An Nhạc trông cho nhi thần là được.”
Càn Long cho là mình nhất định phải nói rõ vấn đề này với Vĩnh Cơ, giải thích rằng An Nhạc và Hoàng a mã là khác nhau không giống được.
Đáng tiếc, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa đều đặn, bé con đã chạy đi mở cửa rồi, Càn Long mắt trợn trừng trừng nhìn then cài được mở, đầy bụng oán khí khóc không ra nước mắt.
Vừa bước vào, quân cơ đại thần Phó Hằng đã sắc bén nhận ra không khí biến hóa kỳ lạ, Hoàng thượng tâm tình có vẻ không tốt, hay mình lát nữa lại vào? Nhưng ông còn có cơ hội làm bộ như mình đi ngang qua sao? Cảm nhận ánh mắt lạnh như băng của Càn Long bắn phá trên người, Phó Hằng cứng đờ người, cố thu nhỏ cảm giác tồn tại, Hoàng thượng, thần không cố ý a.
“Phó Hằng đại nhân, có chuyện gì sao?” Vĩnh Cơ nhìn thấy người ngoài mới nhớ tới chính mình phải ra dáng của một a ca, bèn đi đến bên người Càn Long, tỏ vẻ khí thế hỏi.
“Bẩm Thập Nhị a ca, nô tài cùng Ngũ a ca đến báo cho Hoàng thượng chuyện thích khách lần này.”
Vĩnh Cơ cau mày, theo bản năng đưa tay lên gãi đầu, được một nửa thì nhớ ra thân phận mình là a ca, bèn sửa lại vuốt cằm, “A, bản a ca đã biết, Hoàng a mã thấy thế nào?”.