Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc


Càn Long cau mày, ma ma trước mắt hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhớ mang máng bà là đại nữ quan bên người Hoàng hậu, được nàng ta tín nhiệm nhất, thủ đoạn tàn nhẫn, giễu võ dương oai, lúc nào cũng đứng sao lưng Ô Lạp thị.

Nhưng người hôm nay hắn thấy, chỉ là một phụ nhân bình thường mà thôi.”
“Nương nương nhà ngươi thế nào?”
Dung ma ma dù trong lòng trăm mối ngổn ngang, vẫn biết người này là Hoàng thượng.

Bà chỉ là một nô tài, đành giấu đi hận thù trong ánh mắt, nghiêng người mời hắn vào, “Bẩm Hoàng thượng, nương nương còn đang mê man.”
“Ngươi không cần nói chuyện với trẫm kiểu đó, trẫm biết các ngươi hận trẫm.” Càn Long thong dong bước qua bà, đến trước giường thì dừng lại.

Ô Lạp thị cũng chẳng còn dáng vẻ thẳng thắn cứng nhắc, không hiểu uyển chuyển như trong trí nhớ, nàng ta nằm yên trên giường, bỏ đi lớp ngoài nghiêm trang, vậy mà cũng có chút ôn nhu yếu nhược.

Nếu không phải bệnh trạng nàng rõ quá, phỏng chừng Càn Long trước kia sẽ thực sự thích nữ nhân này.
“Hoàng thượng…”Dung ma ma theo sau hắn, lo lắng nhìn Ô Lạp thị trên giường, sợ Hoàng thượng như cũ không phân tốt xấu kích động Hoàng hậu, bà mềm mỏng cầu tình, “Hoàng hậu nương nương vẫn luôn…”
Càn Long cười cười, bình thản ngồi xuống bên cạnh nàng ta, “Cảnh Nhàn, trẫn đến rồi, không muốn gặp trẫm sao? Ngươi hẳn có nhiều điều muốn nói với trẫm lắm phải không.”
Lời còn chưa dứt, nữ tử trên giường đã chậm rãi mở mắt ra, trân trân nhìn trần nhà một lúc mới chuyển sang Càn Long, “Hoàng thượng thứ lỗi, thần thiếp thực sự không có cách nào hành lễ với người.”
“Chậc, chúng ta là phu thê, còn để ý mấy nghi thức xã giao đó ư?” Càn Long ôn hòa lắc đầu, giọng điệu sủng ái, tựa như hắn thật là một trượng phu yêu thương thê tử.
Ô Lạp thị cũng nhếch môi, cười một cách gượng gạo, “Cứ cảm thấy đã lâu lắm rồi mới cùng Hoàng thượng nói chuyện thế này.”
“Đã lâu lắm rồi,” Càn Long dời tầm mắt, nhìn cành khô ngoài kia lại có chiếc lá úa lìa đi, mùa đông đã gần đến với Tử Cấm Thành, “Trẫm nghe ngự y nói ngươi có khúc mắc chưa giải, ngươi có tâm sự gì sao?”
Ô Lạp thị cười cười, mang theo hoài niệm nói, “Đúng vậy, thần thiếp muốn cùng Hoàng thượng nói lời từ biệt, có lẽ thần thiếp sắp chết rồi, nên còn vài điều thần thiếp cũng muốn nói cho hết.”
“Vậy ngươi nói đi.”
“Thần thiếp nhớ ngày mình vừa bước chân vào vương phủ…”
Chuyện Ô Lạp thị muốn nói, đều là những chuyện xa xưa trước đây.

Những gì nàng kể Càn Long đều thấy xa lạ, hắn không biết nàng cũng từng có một thời thanh xuân đơn thuần như thế, cũng từng khao khát được yêu thương.

Khi Ô Lạp thị vào phủ, hắn và Hiếu Hiền vẫn là phu thê tình thâm, sau này Tuệ Nhàn cũng thế.

Rồi hắn làm hoàng đế, lập tần phong phi, lại thêm nhiều nữ nhân mới.Tuệ Nhàn, Gia phi, Lệnh phi, một người lại một người.

Trong lòng hắn Cảnh Nhàn dường như vẫn luôn là người cứng nhắc, cố chấp tuân thủ quy củ tổ tông, không chừa cho hắn chút sĩ diện, không biết uyển chuyển khéo léo, lúc nào cũng chỉ trích hắn mà thôi.
Nếu sau lưng nàng không phải là đại gia tộc, hắn mới không để nàng lên làm Hoàng hậu như tự ngược mình.

Thế mà chưa bao giờ nhận ra nữ nhân này cũng chỉ như bao nữ nhân khác, cứ mãi chờ đợi được hắn để ý, chờ mong tình yêu của Càn Long.
“Cảnh Nhàn, trẫm xin lỗi ngươi, đây…” Hắn chỉ vào hai mắt của mình, “Bấy lâu nay mù quáng không thấy rõ, oan cho ngươi rồi.”
Ô Lạp thị lạnh nhạt lắc đầu.

Khi Càn Long không đến, nàng thời thời khắc khắc chờ hắn đến đây, nhưng lúc hắn đến thật rồi, nàng mới phát hiện ra hắn chẳng phải hắn, mà nàng cũng chẳng còn là chính nàng.

Chuyện cũ thực sự chỉ là chuyện cũ, những ký ức về hắn nàng còn nhớ được cũng chỉ là ký ức mà thôi, đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.
“Hoàng thượng nói gì vậy, thần thiếp không thiệt thòi gì cả.

Mấy ngày nay thần thiếp suy nghĩ rất nhiều, trước kia thần thiếp thực sự quá sai lầm.

Nhưng thần thiếp đều vì Hoàng thượng…” Nói tới đây, Ô Lạp thị dừng lại, nét mặt lộ vẻ hoài niệm, “…Cũng vì chính bản thân thần thiếp…Ha ha, nói chi những chuyện ấy nữa…Đều là chuyện đã qua.”
Càn Long im lặng không đáp, từ khi tiếp xúc với Vĩnh Cơ, cho đến bây giờ, hắn nghĩ nhiều nhất chính là những chuyện đã qua đó, Ô Lạp thị nói bỏ qua cũng khó mà được.

“Trẫm hiểu rồi.”
“…”
Ô Lạp thị nở nụ cười, cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Bao nhiêu năm nay nàng rốt cuộc muốn gì, chính nàng dần dần chẳng rõ nữa.

Có lẽ thứ nàng chờ đợi chỉ vỏn vẹn những lời này.

Đủ rồi, nàng đã mệt rồi, nên kết thúc đi thôi.
“Nếu trẫm thả ngươi, Cảnh Nhàn, nếu trẫm chấp thuận cho ngươi rời khỏi hoàng cung…” Càn Long nắm chặt tay nàng, “Trẫm cho ngươi một cuộc sống bình thường…”
“Hoàng a mã sao còn chưa quay lại?” Vĩnh Cơ rốt cuộc ý thức được chuyện bất thường, đã qua nửa canh giờ rồi, Ngô Thư Lai ngoại trừ không ngừng châm trà bưng bánh cho nó, căn bản ngay cả cửa Dưỡng Tâm Điện cũng chưa đi, “Ngươi dám lừa bản a ca!
Ngô Thư Lai vẻ mặt đau khổ, “Thập Nhị a ca, nô tài nào dám lừa ngài a, Hoàng thượng lập tức sẽ trở lại mà, ngài ăn thêm chút điểm tâm đi?”
“Cái gì điểm tâm! Bản a ca không cần!” Vĩnh Cơ hùng hổ bật dậy, chạy ra ngoài, Ngô Thư Lai không dám cản nó, chỉ đành ở sau đau khổ khuyên bảo.
Vĩnh Cơ đi được một nửa đột nhiên dừng lại, Ngô Thư Lai không để ý suýt nữa thì đập mặt vào lưng nó, “Thập Nhị a ca, ngài nghĩ kỹ rồi? Nô tài đã nói ở trong điện chờ thêm lúc nữa đi mà…
Ngô Thư Lai kinh ngạc trợn mắt, đứng trước mặt chẳng phải là Hoàng a mã mà Thập Nhị a ca đang tìm sao.

Ông vội nín ngang, thầm thấy may mắn, Hoàng thượng đã về rồi, bằng không Thập Nhị a ca mà nổi giận, ông cũng không có cách!
“Vĩnh Cơ sao vậy? Sao lại giận thế?” Càn Long bước qua bậc cửa, lặng lẽ liếc Ngô Thư Lai một cái, ông hiểu ý vội khom lưng lui ra ngoài.

Vĩnh Cơ thấy Càn Long, tảng đá đè nặng trong lòng cũng hạ xuống, vội nhào đến muốn kéo hắn ra cửa, “Hoàng a mã, Hoàng ngạch nương muốn gặp người!”
Sắc mặt Càn Long khẽ biến, hắn hắng giọng, nghiêm nghị nói, “Vĩnh Cơ, trẫm có lời muốn nói với ngươi.”
Vĩnh Cơ nhìn hắn, thấy Càn Long không có vẻ gì đang giỡn, cũng không giống lúc trước đùa vui cùn mình, mới không tình nguyện để hắn dắt vào hậu điện.

Càn Long ngồi xổm xuống, để mình ngang tầm với Vĩnh Cơ, “Vĩnh Cơ, ngươi muốn trẫm đến gặp Hoàng ngạch nương của ngươi?”
“Hoàng ngạch nương muốn gặp Hoàng a mã, nàng có chuyện muốn nói với người!” Vĩnh Cơ lo lắng giải thích.
Càn Long vươn tay muốn xoa đầu đứa nhỏ, giữa chừng lại rút tay về, dường như chỉ qua một đêm, Vĩnh Cơ đã không giống đứa bé quay lưng đi ngay trước mắt hắn hôm đó nữa.

Đứng trước mặt hắn bây giờ không phải Vĩnh Cơ ngốc nghếch cái gì cũng không rõ như ngày xưa.

Một đêm này có lẽ khiến nó hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng hiểu được những việc cũ nó vốn không muốn nhắc đến nữa.
Càn Long sửa thành vỗ vai Vĩnh Cơ, “Vĩnh Cơ trưởng thành rồi.”
Nó không hiểu ý lời này của Càn Long, theo thói quen nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

Càn Long bật cười, “Vĩnh Cơ có biết tại sao Hoàng ngạch nương của ngươi muốn gặp trẫm không?
“…Hoàng ngạch nương thích Hoàng a mã, yêu Hoàng a mã nên muốn gặp Hoàng a mã!”
Tình yêu đối với nó chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.

Nó thấy qua tình yêu của Ngũ ca và Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, cũng thấy tình yêu giữa Tử Vi và Phúc Nhĩ Khang, nhưng nó chưa thực sự hiểu được chỗ ảo diệu của tình yêu.

Hoàng ngạch nương khiến nó cố gắng học tập, vì muốn Hoàng a mã cao hứng.

Hoàng ngạch nương sẽ vì Hoàng a mã ngẫu nhiên ghé qua mà trang điểm ăn diện.

Người Hoàng ngạch nương tâm tâm niệm niệm chỉ có Hoàng a mã.
Nó nghĩ đây có lẽ là tình yêu của Hoàng ngạch nương, không phải cái gì oanh oanh liệt liệt, sinh tử tương tùy như Ngũ ca Tiểu Yến Tử, Phúc công công nói đúng, Hoàng ngạch nương thực sự nhớ mong Hoàng a mã
“…” Càn Long im lặng, Vĩnh Cơ nói đều đúng.

Nhưng chính tai nghe Vĩnh Cơ luôn miệng Hoàng ngạch nương, cảm xúc không nên có vẫn không kìm được bùng nổ trong lòng.

Dù là ai cũng không chịu nổi người mình thương liều mạng đem mình cho người khác, hắn cũng không ngoại lệ.
Càn Long bất động, Vĩnh Cơ càng thêm sốt ruột.

Nó bất ngờ quỳ sụp xuống đất, “Nhi thần thỉnh cầu Hoàng a mã đến gặp Hoàng ngạch nương một lần.”
“…” Vĩnh Cơ quỳ vẫn giống trước đây.

Càn Long đứng lên, rũ mi nhìn bóng lưng người quỳ dưới đất.

Ngày tháng tựa như trôi ngược trở lại, một lần quỳ này của Vĩnh Cơ, dường như gạt bỏ mấy tháng chung sống bên nhau của họ, mọi thứ về lại lúc ban đầu.
Càn Long cười cười, “Vĩnh Cơ, ngươi có biết thế nào là yêu không?”
Vĩnh Cơ kinh ngạc ngẩng đầu, Càn Long lại dời đi tầm mắt, “Ngươi muốn trẫm đến gặp Hoàng ngạch nương của ngươi, ngươi cũng biết trẫm…”
Càn Long nói một nửa chợt ngừng lại, đưa tay xoa huyện thái dương, hít một hơi thật sau để bình tĩnh, “Vĩnh Cơ, trẫm…”
“Nhi thần cầu xin Hoàng a mã đi gặp Hoàng ngạch nương một lần, Hoàng a mã, Hoàng ngạch nương đang đợi người, nàng thật sự có chuyện muốn nói với người mà!” Vĩnh Cơ lê gối nhào qua bên chân Càn Long, bắt lấy ống quần hắn, “Hoàng ngạch nương rất muốn gặp người mà.”
“Hoàng ngạch nương của ngươi đã về trời rồi.”
“…”
Vĩnh Cơ sững sờ buông ống quần của Càn Long, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn tay mình.

Hoàng a mã vừa mới nói gì vậy?
“Hoàng ngạch nương vẫn còn sống mà, nàng vừa mới cùng Vĩnh Cơ nói chuyện, còn khen Vĩnh Cơ, sao mà về trời được? Hoàng a mã, người gạt con!”
Càn Long kéo Vĩnh Cơ dậy, ôm vào lòng, “Vĩnh Cơ, nghe trẫm nói, Hoàng ngạch nương của ngươi đã mất rồi.”
“Không phải, không phải thế…” Người trong ngực đột nhiên giãy giụa, Càn Long càng ôm chặt lấy nó, Vĩnh Cơ bật khóc nức nở, “Hoàng ngạch nương còn phải chờ Vĩnh Cơ, chờ Vĩnh Cơ xuất cung sẽ đón nàng, chúng ta đã hẹn như thế rồi mà.”
Càn Long gần như muốn nói hết sự thật, mỗi giọt nước mắt của đứa nhỏ giống như dao nhọn đâm phập vào tim hắn.

Càn Long từng hứa sẽ không để bé con của hắn phải khóc thêm lần nào nữa, nhưng chính hắn dựng lên lời nói dối này, giờ còn chưa phải lúc để lộ ra ngoài.

Trong cung tai mắt nhiều như vậy, chuyện này cũng không phải nhỏ, hắn không thể để đứa bé này ra đầu sóng ngọn gió.
“Con muốn gặp Hoàng ngạch nương! Hoàng ngạch nương nhất định còn đang đợi con về!” Vĩnh Cơ vội giãy muốn chạy ra ngoài, Càn Long siết chặt vòng tay lại.

Tay phải đánh vào gáy nó, Vĩnh Cơ liền mềm nhũn cả người.

Càn Long ôm lấy nó, nhẹ nhàng hôn lên trán Vĩnh Cơ, “Trẫm lại nuốt lời, Vĩnh Cơ, đừng hận trẫm.”
Đem Vĩnh Cơ đặt lên long sàng, đắp lại chăn cẩn thận, Càn Long lau đi vết nước mắt trên mặt Vĩnh Cơ, bóp nhẹ cái mũi của nó, “Ngủ đi, tỉnh lại rồi, trẫm sẽ giải thích cho ngươi.”
“Xem chừng nó cẩn thận!” Giương giọng nói về phía nóc điện một câu, từ trên đó loáng thoáng nghe được có người đáp lời.
Càn Long đi ra gian ngoài, ở đó đã sớm có người chờ hắn, Càn Long đến bên ngự tọa ngồi xuống, nhìn người kia, “Chuyện lo ổn thỏa chưa?
“Quân vô hí ngôn, chuyện Hoàng thượng đã đáp ứng thì thế nào?”
“Hừ, ngươi dám cùng trẫm cò kè mặc cả?!” Càn Long cười lạnh, nhưng dịu giọng lại ngay, “Thôi, trẫm coi như có việc nhờ ngươi.

Chuyện của ngươi, trẫm đáp ứng là được!”
Hắc y nhân im lặng chắp tay trả lễ, soạt một tiếng đã không thấy đâu nữa.
Càn Long mân mê ngọc tỷ trong tay, cuối cùng đem nó ấn lên thánh chỉ đã mở sẵn, “Ngô Thư Lai!”
Ngô Thư Lai từ ngoài tiến vào, “Hoàng thượng?”
“Truyền ý chỉ của trẫm, Ô Lạp thị theo trẫm khi còn trẻ, qua được hoàng khảo mà phong trắc phúc tấn, vị thứ tương đương, lại theo lời Thánh mẫu Hoàng thái hậu, phong làm Hoàng quý phi, chấp chưởng lúc cung.

Sau lại ba năm, gây ra lỗi lớn, trẫm vẫn rộng rãi như cũ, nàng ta thậm chí tự mình cắt tóc, là phạm vào tối kỵ của quốc tục, vậy mà nàng ta ngang nhiên không để ý.

Nay Hoàng hậu tân tang, Nội Vụ Phủ lấy lễ nghi cho Hoàng quý phi xử lý.”
Ngô Thư Lai khiếp sợ, thánh chỉ này của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu mà nói rất không công bằng.

Đường đường là quốc mẫu một nước thế mà được an tang theo lễ của Hoàng quý phi, khiến ông trù trừ do dự.

Ai ngờ Càn Long tiếp tục nói, “Lễ nghi mọi thứ giản lược đi, không cần xây lăng mới, an táng bên cạnh Thuần Huệ Hoàng quý phi là được, không cho hưởng tế.”
“…Hoàng thượng?” Ngô Thư Lai chần chừ, Hoàng thượng làm vậy, Hoàng hậu cũng quá tội nghiệp rồi.

Hơn nữa nếu Thập Nhị a ca biết thánh chỉ này, biết ngài đối xử với Hoàng ngạch nương của nó như vậy, thì chẳng phải sẽ rất khó xử sao??.
Càn Long phất tay, mất kiên nhẫn cau mày, “Đi xuống.”
Ngô Thư Lai không dám nhiều lời, đành yên lặng lui ra ngoài.

Càn Long cầm chén trà trong tay, thì thào, “Người còn sống, sao mà hưởng tế được?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui