Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc


Càn Long nói đưa Vĩnh Cơ đi gặp Ô Lạp thị, nó đương nhiên cao hứng cực kỳ.

Chỉ là khi hai người trở lại Càn Thanh Cung, Càn Long nhận được tin Miến Điện cử binh xâm phạm.

Chờ đến khi xác định chiến sự ở tiền tuyến tạm hoãn Càn Long mới đưa Vĩnh Cơ xuất cung, trên thực tế cũng mất gần một tháng.

Vĩnh Cơ hiểu rõ, gia sự có lớn mấy cũng không hơn được quốc sự, càng không nói tới a mã nó là hoàng đế trị vì thiên hạ.
Nó thông cảm cho Càn Long, không mè nheo đòi đi gặp Hoàng ngạch nương, cũng chỉ buồn trong lòng, mỗi ngày đến học ở Thượng thư phòng, xong lại về làm bài tập
Đến khi Càn Long thực sự mang nó ngồi lên xe ngựa, đứa nhỏ không kìm được, luôn miệng thúc giục Kim Bảo đánh xe đi mau.
Sức khỏe Ô Lạp thị không tốt, thôn trang Càn Long an bài cho nàng ta là mua lại từ một phú thương, vừa gần núi, bên cạnh còn có ôn tuyền.

Ô Lạp thị biết họ sắp tới nên cũng mong ngóng đợi, vừa thấy xe ngựa lọc cọc chao đảo đằng xa đã gọi Dung ma ma đỡ mình ra ngoài
“Ngạch nương!” Bên kia Vĩnh Cơ đã từ trên xe phóng xuống, Càn Long ở phía sau túm áo nó lại, đem nó an ổn đặt trên đất.

Vĩnh Cơ kích động nhào vào lòng Ô Lạp thị.

Nàng ta giờ đã trông tốt hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại ổn thỏa.

Nàng không mặc cung trang, chỉ đơn giản một bộ y phục tố sắc, mái tóc tùy ý búi lên, càng thêm nét hiền hòa, bớt chút vẻ nghiêm khắc.

Nàng ôn nhu mỉm cười, nắm lấy tay Vĩnh Cơ, “Đến đây rồi, mới một tháng không gặp, ngạch nương thấy Vĩnh Cơ hình như cao hơn?”
Nó cười toe, cao hứng so so đầu mình, “Ngạch nương, Vĩnh Cơ trưởng thành rồi, về sau sẽ thành Ba Đồ Lỗ, nhất định phải cao thật cao!”
“Tiểu chủ tử so với trước kia nhìn khỏe khoắn hơn nhiều.” Phúc công công vuốt râu gật đầu, “Ôi, tiểu chủ tử lớn, các nô tài cũng già rồi, tiểu chủ tử ở trong cung chỉ sợ không nhớ rõ lão nô nữa!
Lão ai oán nói, Vĩnh Cơ vội trấn an, “Nhớ công công chứ, Vĩnh Cơ có nhắc tới trong thư mà.”
Phúc công công trừng mắt nhìn, quải trượng lộc cộc trên đất, “Tiểu chủ tử chẳng qua bỏ thêm tên nô tài vào mấy dòng cuối thư thôi.”
“Không phải mặt sau còn viết hai chữ an hảo sao?” Dung ma ma khinh thường đẩy lão qua một bên, cười với Vĩnh Cơ, “Đừng để ý tới lão thất phu kia, chủ tử và tiểu chủ tử mau vào đi thôi, nơi này gió lạnh, trong sơn trang mới ấm.”
Vĩnh Cơ gật đầu, ngoan ngoãn nói được.

Lại quay đầu chạy ngược trở về, Càn Long kinh ngạc nhìn đứa nhỏ chạy tới chỗ mình, vươn tay kéo mình vào trong, vừa đi vừa nói, “Hoàng a mã, cùng vào đi thôi.”
Từ lúc hắn đến đều bị mọi người xem như không khí, hắn cũng biết mình không được người ở đây hoan nghênh, thậm chí còn chuẩn bị tìm tửu lâu chờ đến chiều đón Vĩnh Cơ về, nó lại đương nhiên kéo hắn đi cùng.

Thấy Vĩnh Cơ lo lắng cho mình, Càn Long mỉm cười để nó dắt đi.

Hai lão nô kia là cố ý, Ô Lạp thị thì không, nàng chẳng qua thấy Vĩnh Cơ nhất thời kích động mới quên, thấy Càn Long lại gần, nàng bèn quỳ lạy hành lễ, Càn Long đưa tay ngăn lại.
“Hôm nay người nhà gặp nhau, đừng câu nệ quá.

Thân thể ngươi còn yếu, không cần hành lễ, trẫm chỉ đưa Vĩnh Cơ đến thôi.”
Ô Lạp thị cười, mới gặp lại mà như cách một kiếp người, nam nhân trước mặt với mình chung quy chẳng còn quan hệ nào nữa, nàng có hơi phiền muộn, nhưng cũng nhẹ nhõm thở ra.
“Thần thiếp… dân phụ còn muốn cảm tạ ân cứu mạng của Hoàng thượng.”
“Trẫm sợ nếu ngươi thực sự có chuyện gì, Thập Nhị có thể lấy nước mắt nhấn chìm cả Tử Cấm Thành luôn, đến lúc đó cả trẫm cũng bó tay hết cách.” Càn Long trêu đùa xoa đầu Vĩnh Cơ, xem Ô Lạp thị như bằng hữu, nàng ta cũng dịu dàng cười.

Vĩnh Cơ dẩu mỏ giận dỗi, “Bản a ca sẽ thành Ba Đồ Lỗ, nhất định sẽ không khóc!”
“Phải không?” Ô Lạp thị xoa đầu nó, nó cười hì hì, trước kia nàng không thích Vĩnh Cơ như vậy, nhưng giờ thân phận Hoàng hậu không còn, nàng nhìn con trai mình lại thấy nó đáng yêu như búp bê, nhà ai có đứa bé nào dễ thương được như Vĩnh Cơ chứ.

Tình thương của mẹ bộc phát, nàng ta ôm lấy bầu má phính của đứa nhỏ, cười nói, “Vĩnh Cơ nói đúng, nam tử hán không thể tùy tiện rơi lệ, như vậy mới có khí phách, mới được các cô nương thích.”
“Hoàng ngạch nương nói gì vậy?” Vĩnh Cơ ngó lơ đâu đó không dám nhìn Ô Lạp thị, hai ngón tay vặn vào nhau, mặt mũi đỏ hồng.
Càn Long đứng bên cạnh nhất thời cảm thấy nguy cơ trùng trùng, hắn sao lại quên cái này được chứ, bên người Vĩnh Tinh bây giờ cũng có hai cung nữ rồi, Vĩnh Cơ chỉ nhỏ hơn Vĩnh Tinh mấy tháng mà thôi.
Hắn đen mặt, nhướn mày nói, “Vĩnh Cơ còn nhỏ, việc này không vội.”
Ô Lạp thị thân là ngạch nương đương nhiên lắc đầu, “Vĩnh Cơ năm nay đã mười ba, sang năm là mười bốn, nên bây giờ cạnh nó phải có một hai người đi, cứ mãi thế này không tốt.”
Ngẫm lại nhi tử ngốc nghếch nhà mình, Ô Lạp thị càng cảm thấy cần phải thu xếp chuyện này cho ổn thỏa, nàng còn muốn có cháu bế mà.

Nàng cúi đầu hỏi đứa nhỏ bên cạnh, nó đã đỏ mặt đến tận mang tai rồi, “Vĩnh Cơ có thích ai chưa?”
“…Thích ai cơ?” Vĩnh Cơ ấp úng nói, mặt đỏ như quả cà chua.

Càn Long thấy nó vậy liền tâm hoảng ý loạn, hắn vội vắt óc nghĩ xem nữ nhân bên cạnh Vĩnh Cơ có những ai, đếm một vòng không thấy có ai quá uy hiếp mới thở phào nhẹ nhõm.
Ô Lạp thị sốt ruột, “Là cô nương ngươi thích đó, khiến ngươi thấy thoải mái dễ chịu.”
Vĩnh Cơ cái hiểu cái không à một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói, “…Tri Họa tỷ tỷ rất tốt…”
Ô Lạp thị lảo đảo suýt ngã, nếu nhớ không lầm, Tri Họa chẳng phải phúc tấn của Vĩnh Kỳ sao? Vĩnh Cơ sao lại thích người đã có chồng chứ, lại còn là tẩu tử của mình, thế này coi sao được? Càn Long cũng nghẹn, ngàn phòng vạn chặn, cướp nhà khó tránh.

Hắn chỉ nghĩ đến tiểu cung nữ, nào ngờ người Vĩnh Cơ thích không phải cung nữ, cũng may hắn có dự kiến trước, để Vĩnh Kỳ lấy Tri Họa (ngươi lẫn lộn rồi).
Phúc công công gạt Ngô Thư Lai qua chen lên, “Tiểu chủ tử, sao ngươi lại thích Ngũ phúc tấn?”
“Tri Họa tỷ tỷ tốt lắm mà, dung mạo xinh đẹp, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông.”
Nó lớn lên ở Khôn Ninh Cung từ nhỏ, vì Ô Lạp thị, Vĩnh Cơ cũng chỉ tiếp xúc với vài nữ quan đã già, sau đó thì gặp Tiểu Yến Tử Tử Vi.

Lúc Ô Lạp thị bị biếm lãnh cung, nó ở A Ca Sở cũng chỉ có Phúc công công bên cạnh.

Tri Họa xem như nữ tử nó tiếp xúc nhiều nhất rồi.

Khác với đám Tiểu Yến Tử, Tri Họa nết na có giáo dưỡng, nói năng cẩn thận đường hoàng, lại ôn nhu hiền thục, trong lòng Vĩnh Cơ thực thích vị tẩu tử này.
Vĩnh Cơ vô tội ngưỡng mặt, đếm đếm từng ưu điểm một của nàng ta, “Tri Họa tỷ tỷ tri thư đạt lễ, thiện giải nhân ý.

Công công chẳng phải đã nói, lấy phúc tấn không thể lấy người như Tiểu Yến Tử tỷ tỷ không biết quản gia, cũng không thể lấy người chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt như Tử Vi tỷ tỷ.

Phải lấy người như Tri Họa tỷ tỷ ấy, mạnh vì gạo bạo vì tiền, còn biết tiến thoái sao?”
Hay lắm, tìm được ngọn nguồn rồi! Phúc công công chỉ thấy cả người rét run, lông tóc toàn thân dựng đứng, lão co rúm người, thấy nương nương nhà mình lẫn Hoàng thượng đều đang trừng lão, lão rụt về sau, “Nô tài chỉ nói thế thôi, chỉ nói vậy thôi.”
Ngô Thư Lai cười, hừ, cho ngươi kỳ ba, cho ngươi thích gây sức ép, xem đi có chuyện rồi thấy chưa!
Phúc công công chỉ muốn chui luôn xuống đất, Ô Lạp thị kéo tay Vĩnh Cơ thấm thía nói, “Tri Họa đã là phúc tấn của Ngũ ca ngươi, ngươi đừng có nghĩ vớ vẩn.

Ngoại trừ nàng ta ngươi không thích ai khác sao, người ngươi muốn cùng cả đời ấy?”
Mấy ngón tay Vĩnh Cơ vặn vào nhau, nó nhìn Ô Lạp thị, “…Hoàng ngạch nương và Dung ma ma…”
“…”
Dung ma ma xoay phắt lại nhìn Phúc công công, lão oan ức lắc đầu, lần này không phải lão, lão chưa bao giờ nói nó thế!
Ô Lạp thị thở dài, nàng hiểu rồi, nhi tử ngốc nhà nàng căn bản không hiểu gì cả.

Nàng hối hận tự trách, “Đều tại ngạch nương trước kia lơ là ngươi.

Hoàng thượng nói đúng, Vĩnh Cơ còn nhỏ, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Càn Long nhếch môi, cười xán lạn nắm tay Vĩnh Cơ, “Tất nhiên có trẫm dạy nó.”
Bọn họ ở sơn trang cả ngày trời, Vĩnh Cơ mới lưu luyến cùng Càn Long lên xe ngựa hồi cung.

Nó ghé vào bên cửa sổ ra sức vẫy tay, Ô Lạp thị cười tạm biệt nó.

Thẳng đến lúc xe ngựa đã rời khỏi sơn trang, Càn Long kéo Vĩnh Cơ vào lòng, “Nhìn không thấy nữa rồi, lần sau lại đến.”
Vĩnh Cơ vui vẻ ôm tay Càn Long, “Hoàng a mã, nhi thần về sau có thể tự mình đi.”
“Thập Nhị, lúc Hoàng ngạch nương hỏi ngươi, ngươi nói thích Tri Họa là thật?” Càn Long xoa xoa bầu má vì hứng gió mà hơi lạnh của Vĩnh Cơ, nhướn mày hỏi, “Ngươi có biết thích là thế nào không?
Hoàng a mã nghiêm túc hỏi nó kìa! Vĩnh Cơ và Càn Long nhìn nhau một lúc, nó mới cúi đầu, hai ngón tay chọt vào nhau, lí nhí nói nhỏ, “Nhi thần biết chứ.

Nhi thần không thể đoạt phúc tấn của Ngũ ca, Tri Họa tỷ tỷ là bằng hữu của nhi thần, Hoàng ngạch nương hỏi nữ tử nào khiến nhi thần thấy vui vẻ, nhi thần mới nói Tri Họa tỷ tỷ.”
Ngươi thì biết cái quái! Trẫm hỏi không phải sợ ngươi đoạt Ngũ phúc tấn, ngươi lầm trọng điểm rồi! Càn Long nuốt ngược câu đấy vào họng, hồi lâu mới sau mới ôm ôm Vĩnh Cơ vào lòng, “Ý trẫm không phải vậy.

Thập Nhị, thích một người là muốn cùng người đó đời đời kiếp kiếp mãi bên nhau.

Trừ Hoàng ngạch nương của ngươi và Dung ma ma, ngươi còn muốn ai vĩnh viễn ở bên ngươi nữa?”
“Hoàng a mã~” Đứa nhỏ không chút do dự đáp ngay, mắt mày cong cong, nghiêng nửa mặt nhìn hắn.

Càn Long chăm chú vào sườn mặt kia, bỗng dưng mỉm cười, có thế là đủ rồi!
Chợt bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, xe xóc một cái rồi dừng lại, làm Vĩnh Cơ đang ngồi trong lòng Càn Long đập mặt vào ngực hắn rồi lại bật ra ngoài.

May mà được Càn Long ôm lấy, mới không đụng phải cái bàn nhỏ phía trước.
“Chủ tử, phía trước có người đánh nhau.” Tiếng Ngô Thư Lai bên ngoài vọng vào.
“Đi vòng qua đi!
“Hoàng thượng, hai người đánh nhau hình như là Phú Sát tiểu công tử và Hoàn Châu cách cách… à cung nữ Tiểu Yến Tử.”
Ngũ a ca sau khi hồi cung liền cầu Càn Long thả Tiểu Yến Tử khỏi lao ngục, Càn Long trước đã đáp ứng Vĩnh Kỳ, nghĩ dù sao Tiêu Kiếm đã bị hành hình, Phúc gia và Tình Nhi cũng bị bắt lại, Hồng Hoa hội sau đợt này đại thương nguyên khí, nên cũng thả Tiểu Yến Tử ra.

Nhưng phong hào của nàng ta bị tước đi không thể ban lại nữa, Tiểu Yến Tử trở lại Cảnh Dương Cung thì cũng chỉ với thân phận cung nữ tầm thường.

Nhưng lấy trình độ sủng ái của Vĩnh Kỳ với Tiểu Yến Tử, nàng ta ở đó vẫn đủ sung sướng rồi.
Vĩnh Cơ nghe tên Phúc Khang An liền bật người vén rèm nhìn ra ngoài, cũng không thấy y đâu.

Vĩnh Cơ ‘bị bệnh’, Phúc Khang An là thư đồng được nghỉ ở nhà, Phó Hằng lo nhi tử ông hay gặp rắc rối nên không dám để y ra phố.

Hôm nay Phúc Khang An khó lắm mới được phép thả cửa đi dạo, không nghĩ tới cũng gặp Tiểu Yến Tử đang ra ngoài giải sầu.
“Ngươi tên tiểu tử này đúng là ác độc, lần trước trong cung cũng tại ngươi! Giờ cướp đồ của bản cách cách, còn dám đánh nhau với bản cách cách sao, hôm nay nhất định bản cách cách phải giáo huấn ngươi một trận, cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng!” Tiểu Yến Tử cầm roi, vừa đắc ý nhét một cái hòm vào ngực, vừa lớn tiếng quát.
Phúc Khang An phủi bụi trên mặt vì tránh roi mà dính phải, y khinh thường cười lạnh, “Hừ, cách cách? Không biết ngươi là cách cách cái nỗi gì! Ta mà cướp đồ của ngươi à, ta không phải mắt mù!”
“Bớt sàm ngôn đi, cô nãi nãi cho ngươi biết roi quật thế nào!”
========================.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui