Phúc Khang An cảm thấy Thiện Bảo nói câu kia là coi thường y, lập tức phát hỏa.
Trước đây những lúc thế này Thiện Bảo đều nhượng bộ, cười tủm tỉm dỗ dành y, dời lực chú ý của y đi.
Phúc Khang An cũng biết mặt than sẽ dỗ y, nên y cũng sẽ ngoan ngoãn không truy cứu.
Nhưng hôm nay Thiện Bảo không như vậy, hắn khó có khi nào không mang khuôn mặt tươi cười như thường lệ nữa, chỉ lãnh đạm trả về một câu, “Nô tài không dám.” Nói xong cũng không nhìn Phúc Khang An, lập tức lui ra sau y và Vĩnh Cơ, làm đúng như chức vị thị vệ, bộ dạng phục tùng, an tĩnh lạnh nhạt.
Vĩnh Cơ ngốc chủ tử này vốn không có thực quyền đã quen hai người vô cớ khắc khẩu, nó không có tâm tư khúc chiết uyển chuyển, cho rằng lần này cũng vẫn như những lần trước kia, cãi một lúc thì tốt rồi.
Nên nó vẫn cứ thế đi về phía trước, chú ý bước chân, quần áo mặc nhiều, đi lại có hơi mệt.
Nó bĩu môi, không mặc thì lại lạnh…lại không biết nó mặc như quả banh lông như thế, vừa đi vừa lúc la lúc lắc, thêm vài phần đáng yêu.
Phúc Khang An tức nghẹn trong lòng, mặt than này bị làm sao vậy? Y nói đúng mà, thân sinh tại Phú Sát gia, ra chiến trường là chuyện phải làm, huống chi y năm nay đã mười ba, vừa lúc ra chiến trường học hỏi.
Nam tử nhà Phú Sát chẳng phải ai cũng vậy sao.
Mặt than kia nói vớ vẩn gì không biết.
Y hầm hừ đi phía trước, trong lòng cũng ẩn ẩn sinh chút uất ức, lúc Thiện Bảo quay người đi y lại không thể phủ nhận tâm tình tụt dốc, vừa thấy vô lực vừa chột dạ.
Đảo mắt đã đến Cảnh Dương Cung, nơi đó hôm nay cũng không giăng đèn kết hoa gì, cái gọi là tiệc đưa tiễn xuất cung chẳng qua vì chừa chút mặt mũi cho Ngũ a ca mới tổ chức.
Hắn hiểu được lần này xuất cung chính mình thực sự cách biệt với vị trí kia, cũng may còn có Tiểu Yến Tử.
Chỉ cần có nàng, dù không được vị trí kia thì đã làm sao?
Tiểu Yến Tử của hắn hai tháng nay cũng rất an phận, nàng bị Thiện Bảo đánh nên ngộ ra, lại suýt chút nữa bị bắt vào Thuận Thiên Phủ, nàng ta cuối cùng cũng hiểu được nếu làm ăn không đàng hoàng thì mạng nhỏ này cũng không còn nữa.
Ca ca đã chết, một nhà Tử Vi đều bị nhốt, mấy ngày trước Phúc Nhĩ Khang với Tử Vi mới được thả, quyết định sẽ không đến giúp nàng, Lệnh phi nương nương lại bị biếm vị.
Ngũ a ca đón nàng về cũng nói chuyện với nàng một phen, khuyên bảo nàng nay đã khác xưa, nàng hãy thu liễm tính tình, chờ xuất cung thì tốt rồi.
Vĩnh Kỳ đối với việc ra cung vẫn còn bối rối, Tiểu Yến Tử lại thấy nhẹ nhõm, cảm thấy ngoài cung mới là thiên hạ của mình, mình có thể lại làm Tiểu Yến Tử tự do tự tại.
Ba người Vĩnh Cơ chuyến này đến cũng coi như ba người không được Cảnh Dương Cung chào đón nhất.
Ngũ a ca lãnh đạm với Vĩnh Cơ là bình thường, nhiệt tình với nó mới là không bình thường.
Nó liền quét mắt nhìn một vòng, tìm hồi lâu cũng không thấy Tri Họa tỷ tỷ, giữa sân ngoại trừ Ngũ a ca dẫn Tiểu Yến Tử không chút e dè qua lại giữa đám người, căn bản không thấy bóng dáng của Tri Họa tỷ tỷ đâu.
Thiện Bảo đưa lễ vật mang đến giao cho tiểu thái giám, Tiểu Yến Tử vội vọt qua, “Ngươi tới làm gì? Nơi này không chào đón các ngươi!”
“Hừ, ở đâu ra có cung nữ không hiểu chuyện như vậy? Chủ tử còn chưa lên tiéng, đến phiên cung nữ nhà ngươi nói sao?!” Phúc Khang An vốn đang bực tức trong lòng, ngày thường còn tiếp chiêu Tiểu Yến Tử, lần này trực tiếp đẩy nữ nhân vướng bận trước mắt sang một bên, tùy tiện tìm một chỗ mà ngồi, ánh mắt vẫn đặt trên người Thiện Bảo không hề dời đi.
Tiểu Yến Tử tức đến giơ chân, nhưng ngay sau đó bị Ngũ a ca vội đè xuống.
Vĩnh Cơ đứng dậy hành lễ với hắn, Vĩnh Kỳ cũng đáp lễ, nói, “Lâu rồi không gặp Thập Nhị đệ, trông Thập Nhị đệ sáng sủa có tinh thần hơn nhiều.”
“Vậy ạ?” Vĩnh Cơ đáp, “Xin hỏi Ngũ ca, không biết Ngũ tẩu hôm nay có ở trong cung không?”
Sắc mặt Vĩnh Kỳ khẽ biến, Tiểu Yến Tử hung hăng hừ một tiếng.
Ngũ a ca cười giả lả, “Phúc tấn có mang, không tiện ra ngoài đón khách.”
Tri Họa mang thai đến nay đã được bảy tám tháng, ở trong cung lúc này là thời điểm mấu chốt của thai kỳ.
Ngũ a ca không muốn thấy nàng, mỗi lần gặp đều trách cứ một phen, lại Tiểu Yến Tử cũng vì được Ngũ a ca thiên vị nên cũng không đòi được chỗ tốt gì.
Tri Họa là người thông minh, đơn giản an phận ngồi trong viện nhỏ của mình chăm hoa tỉa lá.
Vĩnh Cơ nghe Vĩnh Kỳ nói vậy có hơi thất vọng, Thiện Bảo đứng phía sau an ủi, “Ngũ phúc tấn là người có phúc, nếu tiểu chủ tử muốn gặp, ngược lại có thể xin Hoàng thượng tuyên chỉ là được.”
Hai mắt Vĩnh Cơ sáng lên, liên tục gật đầu, “Thiện Bảo ca ca ý kiến hay!”
Thiện Bảo cười, hắn lâu rồi không được nghe nó gọi mình là Thiện Bảo ca ca.
Hơn nửa năm nay hắn ngược lại ở cùng tiểu công tử kiêu ngạo kia thì nhiều.
Nhớ tới người nọ nụ cười của hắn chợt trở nên nhu hòa, lại vội thu lại tiếu ý.
Hắn quay đầu nhìn người nọ, chỉ thấy y đứng cạnh công tử nhà đại thần nào đó vui vẻ trò chuyện, ánh mắt rực rỡ sáng ngời.
Thiện Bảo cười khổ dời mắt đi, hắn chỉ là tên nô tài, vậy mà đòi hỏi nhiều quá.
Phúc Khang An phát giác Thiện Bảo dời mắt đi lại càng ảo não, thấy Thiện Bảo theo Vĩnh Cơ vào trong, bĩu môi nghĩ, đó là chỗ của các hoàng tử a ca, yến hội như vậy có chỗ nào cần một thị vệ đi theo, còn không biết qua bên này với y!
“Thập Nhị đệ đến rồi đó à.” Tam a ca Vĩnh Chương không có khúc mắc gì với Vĩnh Cơ, ngược lại cảm thấy mình và nó đồng mệnh tương liên, nên vừa gặp liền hòa ái hữu hảo.
“Vĩnh Cơ gặp qua Tam ca.”
Trải qua chuyện lần trước, giữa huynh đệ bọn họ dịu đi nhiều, vài người nói xong mấy lời râu ria, Vĩnh Tinh khó có dịp chủ động cùng Vĩnh Cơ nói vài chuyện thú vị ở Thượng Thư phòng.
Càn Long nói muốn tới, tự nhiên sẽ không sáng sớm đã đến đây, hắn chỉ lướt qua chút mà thôi.
“Kia là đại cung nữ của Duyên Hi cung sao?” Vĩnh Tinh lanh mồm lanh miệng, thoáng nhìn bóng người ở cửa cầm hòm trên tay, tâm tính yêu tài cũng bị câu ra, “Bên trong chắc là đồ tốt, chậc chậc, Lệnh phi…Lệnh tần này luôn ra tay hào phóng với Ngũ ca nhỉ.”
“Kỳ cục! Nào có hậu cung phi tử tặng lễ nhiều như vậy cho hoàng tử tiền triều.” Vĩnh Chương tức đến đỏ cả mặt, bắt đầu khùng khục ho khan.
Bát a ca Vĩnh Tuyền cầm chén rượu lên, mỉa mai nói, “Tam ca ngươi chớ nóng giận, mấy năm nay ngươi không ở trong cung nên không biết, Ngũ ca xem Lệnh phi như thân ngạch nương, hiếu thuận cực kỳ.
Này có tính là gì, hắn ra vào Duyên Hi cung so với Hoàng a mã còn chịu khó hơn.”
Vĩnh Cơ ngốc cũng muốn xen vào nói vài câu, liền chỉ nói việc mình rõ nhất.
“Ngũ ca đến Duyên Hi cung là tìm Lệnh phi nương nương hỗ trợ, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ mỗi lần gặp rắc rối, Ngũ ca liền đi tìm Hoàng a mã.
Tìm không được Hoàng a mã thì để Lệnh phi nương nương tìm.”
“Ai da? Tiểu Thập Nhị thông minh lên nhiều nha.” Vĩnh Tuyền đùa, “Thật sự ba ngày không gặp khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
Vĩnh Cơ vui vẻ, gần đây nó được Kỷ sư phó và Hoàng a mã khích lệ ngày càng nhiều, ngay cả các ca ca cũng khen nó thông minh, lần trước gặp Hoàng ngạch nương, Hoàng ngạch nương cũng nói nó hiểu chuyện.
Vĩnh Cơ ngượng ngùng cười đáp, “Cảm ơn Bát ca khen ngợi.”
Vĩnh Tuyền chỉ thuận miệng mà thôi, nhưng bị Vĩnh Cơ đáp lại như vậy bèn vươn tay xoa xoa đầu nó, “Ha ha, Bát ca nói đương nhiên là nói thật.”
Vĩnh Cơ ăn mặc mềm mại như quả banh lông, Vĩnh Tuyền xoa như thế, người khác cũng nóng lòng muốn thử.
Vĩnh Cơ cũng không cự tuyệt, các ca ca xoa xoa nắn nắn nó còn ngưỡng mặt lên cười ngây ngô, hại bọn họ thấy mà tim đập uỳnh uỵch, âm thầm cảm thán không hổ là nhi tử của Hoàng hậu nương nương, thanh danh đệ nhất mỹ nỹ Mãn Châu không phải giả.
Mấy huynh đệ xoa nắn vài cái đều nở nụ cười, tựa hồ nhất trí cái gì đó.
Vĩnh Chương thở dài, “Thập Nhị đệ, Tam ca hôm nay mới hiểu được ngươi mới là a ca thông minh nhất trong chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, Thập Nhị, ngươi so với chúng ta tốt hơn nhiều.”
Ngự binh giả tương, ngự tương giả vương.
Đáng sợ nhất không phải âm mưu quỷ kế, khó lòng phòng bị, mà là không đánh mà thắng, kế bất chiến khuất nhân.
Vĩnh Cơ nhìn như ngây thơ vô tri, lại có thể để đám người Phúc Khang An thần phục, ngay cả bậc đại thần như Kỷ Hiểu Lam lẫn Phó Hằng cũng phải cung kính.
Có thể được các đại thần tôn kính không phải vì được hoàng đế sủng ái mà là chính khí chất trên người Vĩnh Cơ, nó luôn không tự giác hấp dẫn người khác đến gần.
Nó bị bỏ mặc trong thâm cung mười mấy năm, không được ai thích, vậy mà bên người vẫn có tôi tớ trung thành tậm tâm mà các hoàng tử khác không có.
Bất kể là An Nhạc hay Phúc Khang An, Thiện Bảo bên người, bọn họ nhìn ra được đây đều không phải phàm nhân, cam tâm tình nguyện đi theo một hoàng tử không được sủng như Vĩnh Cơ, điều này bọn họ không có được.
“Tốt hơn gì đâu? Vĩnh Cơ và các ca ca đều giống nhau mà.” Vĩnh Cơ bị xoa mấy cái, mặt cũng bị nán, nó đưa tay gãi đầu, mũ hình như cũng lệch.
Thiện Bảo buồn cười nhắc nhở.
“Tiểu chủ tử, nên ra chỗ khác chỉnh lại rồi về.”
“Đi đi, đi đi, đều tại Bát ca.” Vĩnh Tuyền đẩy đẩy nó.
Mũ của Vĩnh Cơ được làm rất tinh xảo, phỏng chừng là Chế Y Cục cố ý làm, vài quả cầu nhung bị mấy người bọn họ chà đạp một hồi liền rối tùm lum, chỉnh ngay trên yến hội khó tránh bị người ta nói xấu, Ngũ a ca nếu biết có khi cũng tìm cớ sinh sự.
Vĩnh Cơ ôm mặt, đều tại Hoàng a mã, luôn đem mấy bộ kỳ quái bắt nó mặc, làm hại lúc nào mặc cũng không xong.
Nó ôm mũ đi về phía hậu viện Cảnh Dương cung, ở đây trồng nhiều hoa mai đang đà nở rộ, hương hoa lan tỏa khắp nơi.
Nó đến chỗ không người liền đưa mũ cho Thiện Bảo để hắn gỡ rối thay, bản thân thì đi dạo hái mai, lại thấy trong hoa viên thoáng có bóng người mặc đồ đỏ.
Vĩnh Cơ nghiêng đầu nhìn, do dự một lát cũng đi theo.
Lúc Càn Long đến không thấy Vĩnh Cơ nhà mình đâu, chỗ hoàng tử ai cũng đầy đủ chỉ thiếu mỗi mình nó.
Hắn miễn lễ cho mọi người, Vĩnh Kỳ thấy Càn Long đến cũng rất cao hứng, không dẫn theo Tiểu Yến Tử mà tự mình tiến lên, “Hoàng a mã ngài sao lại đến đây, nhi thần sợ hãi.”
“Vĩnh Kỳ xuất cung, trẫm là Hoàng a mã đến xem là lẽ thường.” Càn Long nhướn mày nhìn bốn phía, xác định Vĩnh Cơ không có mặt, nhưng lại thấy Phúc Khang An ở đây, nói cách khác Vĩnh Cơ quả thật có đến đây, “Huynh đệ các ngươi đến đông đủ hết, sao không thấy Thập Nhị?”
“Bẩm Hoàng a mã, tiểu Thập Nhị mới vừa đem theo thị vệ đi chỉnh đốn y quann, hay để nhi thần cho người đi tìm?” Vĩnh Chương đứng lên, y cũng nghi hoặc, Vĩnh Cơ ra ngoài đã được một lúc, sao đến giờ vẫn chưa trở lại?
Càn Long phất tay, tỏ vẻ không thèm để ý, “Thôi, trẫm chỉ thuận miệng hỏi ấy mà.”
Ngô Thư Lai bĩu môi, ngài nói lời này giả quá! Càn Long nói như vậy, nhưng lòng Ngô Thư Lai sáng như gương, vội bảo mấy tiểu thái giám đi tìm người.
Ông còn không rõ Vạn Tuế gia sao, nếu tìm không thấy Thập Nhị a ca, ai biết Vạn Tuế gia định tra tấn nô tài này kiểu gì!
Còn không đợi Ngô Thư Lai phân phó xong xuôi, trong hậu viện chợt vang lên tiếng thét, một nữ quan hoang mang rối loạn chạy tới, vừa chạy vừa la, “Không tốt rồi, không tốt rồi, phúc tấn gặp chuyện, tai nạn chết người!”
Đám người kinh ngạc, Càn Long vội dẫn mọi người đuổi tới hậu viện, dù có chuẩn bị tâm lý nhưng đến khi vào phòng Tri Họa vẫn bị cảnh tượng bên trong làm kinh hãi.
Bọn họ vừa vào đã ngửi thấy nồng nặc mùi máu tươi, Tri Họa nằm trên đất ôm bụng, vết máu từ hạ thân tràn ra đỏ thẫm.
Khiến Càn Long khiếp sợ là, Vĩnh Cơ cũng đang ở đó, cả người cũng đầy máu, ôm trong tay cái gì đó máu thịt mơ hồ, quần áo cả người gần như bị máu thấm qua.
Nó quay đầu nhìn Càn Long, ánh mắt tan rã không có tiêu cự dừng lại chỗ hắn.
“Vĩnh Cơ?” Hắn thăm dò thử kêu một tiếng.
“Oaaaa.” Đáp lại hắn là hai tiếng khóc một lớn một nhỏ, nước mắt lẫn máu chảy xuống từ khuôn mặt trắng nõn của Vĩnh Cơ, thoạt nhìn bắt mắt vô cùng.
Càn Long cố nén kinh sợ, bước lên ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của nó.
“Hoàng a mã…chất nhi…” Vĩnh Cơ dường như nhớ tới cái gì, đưa thứ dính đầy máu trong tay dúi tới trước mặt Càn Long.
Hắn lúc này mới nhìn rõ, đó là một đứa bé sơ sinh, tiếng khóc nho nhỏ hắn nghe thấy là từ chính đứa bé này vọng lại..