Lẽ nào Nhĩ Khang không nhìn ra Hàm Yên có ý tốt, làm sao lại tức giận, thật lòng cảm tạ nàng:- Hàm Yên, đa tạ muội.
Ta sẽ nhanh chóng xử lí chuyện này, có gì muội phải giúp ta nói vài lời với Tử Vy.- Được, ta quay về trước, để ai bắt gặp sẽ không tốt – Nói xong chuyện, Hàm Yên liền cáo từ.Nhĩ Thái nhìn theo bóng lưng của Hàm Yên than thở:- Hàm Yên này, đuổi theo đến đây lại không thèm nói với ta thêm một câu.Vĩnh Kỳ vỗ vào vai của Nhĩ Thái mỉm cười nói:- Hàm Yên có ý tốt nhân cơ hội đến nhắc nhở Nhĩ Khang thôi, lại sợ để Tử Vy phát hiện sẽ không tốt, Hàm Yên gấp lắm mà – Rồi lại kéo Nhĩ Khang – Nhĩ Khang, huynh tính làm gì, Hàm Yên nói rất đúng, chuyện này không kéo dài được đâu.Nhĩ Khang sắc mặt trầm trọng nghiêm túc gật đầu một cái, tỏ ý rằng hắn đã hiểu.Hôm bọn họ chuẩn bị xuất cung tham gia khai trương Hội Tân Lâu thì Hàm Yên bị đau bụng, đã đi cả một đêm, cả đôi môi lẫn sắc mặt đều trắng như tờ giấy, vầng trán đổ mồ hôi hột, cơ thể suy yếu giống như có chỉ có một cơn gió vẫn thổi bay.
Mấy người Tử Vy tất nhiên không thể xuất cung, đều ở lại Thấu Phương Trai chăm sóc cho Hàm Yên, Tiểu Yến Tử tuy không vui nhưng không còn cách nào, nàng không thể bỏ mặc Hàm Yên.
Đây là mục đích của Hàm Yên, nàng biết hôm nay Thái Hậu nương nương sẽ tổ chức gia yến, bọn họ xuất cung lỡ về trễ thì sẽ rắc rối nên nàng mới cố ý bị đau bụng, vì lời khuyên không thể cản trở sự ham chơi của Tiểu Yến Tử, cách này là tốt nhất.
Vì thế, cả ngày bọn họ đều ở Thấu Phương Trai, Nhĩ Khang liền tìm cơ hội ở riêng với Tử Vy giải thích chuyện của Tình Nhi.Đến tối, quả nhiên Từ Ninh cung truyền ba vị cách cách và Ngũ a ca tới, ngoại trừ Hàm Yên họ đều âm thầm may mắn hôm nay đã không xuất cung.
Mặc dù Tử Vy và Tiểu Yến Tử ngu ngơ dễ đắc tội người nhưng còn có Hàm Yên và Vĩnh Kỳ ở giữa chu toàn, hóa giải mọi nguy cơ, rốt cuộc gia yến kết thúc trong yên ổn, ít nhất ấn tượng của Thái Hậu đối với Tử Vy và Tiểu Yến Tử không quá xấu như trong phim.Đợi thêm vài ngày, bọn họ mới xin phép với Lệnh phi nương nương ra cung đến Hội Tân Lâu một chuyến, Hàm Yên cũng biết bản thân không thể luôn giam Tiểu Yến Tử trong cái lồng hoàng cung này nên cũng không ngăn cản nữa.
Ở đây bọn họ quen biết Mạch Nhĩ Đan, còn trị thương cho hắn, tạm thời để hắn lưu lại Hội Tân Lâu.Ngày A Li Hòa Trác Hồi Cương dẫn theo công chúa đến Bắc Kinh càng gần thì tâm trạng của Hàm Yên càng phức tạp, chuyện nên đến vẫn đến thôi.
Hàm Hương và Mạch Nhĩ Đan cũng là hai con người đáng thương.
Nhưng trong hoàng cung hiểm ác này, chuyện tình của họ sẽ không được chấp nhận, lẽ nào nàng có thể làm ngơ nhìn một nam nhân si tình, một nữ tử tội nghiệp phải chết dần chết mòn, nếu giúp đỡ hai người đó thì họ phải chịu tội khi quân, trốn chạy lưu lạc nhân gian như trong phim sao.
Hàm Yên từng nghĩ đến cách thuyết phục Hoàng a mã nhưng bị phủ quyết ngay lập tức, Người vừa là cửu ngũ chí tôn vừa là nam nhân, làm sao chấp nhận thành toàn cho phi tần của mình và nam nhân khác, một việc tổn thương danh dự và lòng tự trọng như vậy.
Bao nhiêu suy nghĩ cứ loạn như một mớ bòng bong trong đầu của Hàm Yên nhưng mọi chuyện cứ diễn biến theo hướng mà nó phải xảy ra.
Khi thấy ánh mắt tuyệt vọng chất chứa đau thương, gương mặt mĩ lệ ưu sầu và giọt lệ lén lút rơi của Hàm Hương, lòng Hàm Yên quyết định sẽ giúp cho bọn họ, nếu nàng đã có cơ hội sống lại lần nữa thì phải sống cho đáng sống thôi, lưu lạc trong dân gian cũng đâu có gì đáng sợ.Tin tức Hoàng Thượng cưng chiều Hàm Hương, thường xuyên lui tới Bảo Nguyệt Lâu đã truyền khắp hoàng cung.
Tiểu Yến Tử nghe vậy hết lời oán giận Hoàng Thượng, Hàm Yên lên tiếng khuyên răn:- Tiểu Yến Tử, đừng tức giận nữa, Hoàng a mã là cửu ngũ chí tôn, Người có quyền nạp phi, chúng ta là con đâu có tư cách gì để nói chứ.- Nhưng ta uất ức thay cho Lệnh phi nương nương, người còn đang có mang đó – Tiểu Yến Tử nói.Dù trong lòng nàng cũng không đồng ý với hành động của Hoàng Thượng nhưng Tử Vy bình tĩnh hơn đề nghị:- Hay là ngày mai chúng ta đi thăm Lệnh phi nương nương.Ngày hôm sau, khi họ dắt tay nhau đến cung của Lệnh phi nương nương thì đã thấy Người sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi ngồi ở ghế dựa, Tiểu Yến Tử lo lắng hỏi han:- Lệnh phi nương nương, Người có sao không?- Ta không sao, thai này hành dữ quá thôi – Vẫn mỉm cười dịu dàng, Lệnh phi ôn hòa đáp lại.Lạc Mai lại xen vào nói:- Cách cách, Người khuyên nương nương đi, nương nương nôn nghén mấy ngày nay không ăn được gì.- Nương nương, con xuống bếp chuẩn bị cái gì đó cho Người, xem thử Người có thể ăn một chút hay không? – Hàm Yên đề nghị.Hàm Yên là kim chi ngọc diệp đâu thể xuống bếp gì đó, Lệnh phi ngay lập tức phản đối:- Không được, sao con có thể xuống bếp chứ.- Lệnh phi nương nương, Người để cho con làm đi – Hàm Yên không nghe Lệnh phi, nói rồi quay người đi.Thấy vậy, Lệnh phi vội vàng ra lệnh:- Lạc Mai, ngươi mau đi theo Hàm Yên cách cách, cách cách xảy ra chuyện ta không tha cho ngươi.- Nương nương, Người yên tâm đi, tài nấu nướng của Hàm Yên khá tốt – Tử Vy trấn an Lệnh phi.Đợi tới khi Hàm Yên quay trở lại lần nữa thì đã không thấy bóng dáng của Tiểu Yến Tử và Tử Vy thắc mắc:- Ủa? Tiểu Yến Tử và Tử Vy đâu? Sao họ không ở đây với Người?- Bọn chúng đang nói chuyện với ta thì đột nhiên chạy đi, ta cũng không biết sao nữa – Lệnh phi trả lời.Giờ thì tới lượt Hàm Yên sốt ruột, chẳng lẽ họ đã chạy đến Bảo Nguyệt Lâu chất vấn Hoàng Thượng sao, không phải chứ, đừng nha.
Hàm Yên dặn dò:- Lạc Mai, tỉ hầu hạ Lệnh phi nương nương dùng thiện.
Nương nương, khi khác con sẽ tới thăm Người, con phải đuổi theo họ, con sợ Tiểu Yến Tử gây chuyện – Vừa nói xong nàng liền xoay người chạy đi, không biết những người ở đây đang nghị luận về nàng.- Nương nương, Người hãy ăn chút đi, đây là súp tự tay Hàm Yên cách cách làm cho Người – Lạc Mai dâng lên một chén súp, đưa cho Lệnh phi.Dù trong lòng vẫn không muốn ăn cho lắm, nhưng Lệnh phi không muốn phụ lòng của Hàm Yên, quyết định ăn một chút không ngờ một muỗng vào miệng trơn mềm dễ nuốt, chua ngọt dễ ăn, rất hợp khẩu vị của bà, thế là bà ăn hết chén súp, khen ngợi hết lời:- Ngon, đúng là rất ngon.Đợi Lệnh phi dùng hết chén súp, Lạc Mai mới nói tiếp:- Nương nương, Hàm Yên cách cách còn chuẩn bị thêm vài món, căn dặn nếu súp hợp khẩu vị của Người mới đem ra.
Cách cách còn dạy nô tì cách làm, để sau này làm cho Người.- Hàm Yên đúng là ngoan ngoãn cẩn thận, thực ra con bé cũng rất đáng thương – Câu trước là khen ngợi còn câu sau Lệnh phi than thở thương tiếc, thử hỏi một cách cách kim chi ngọc diệp mà phải học thêu thùa nấu ăn đủ thấy cuộc sống của Hàm Yên trước đây không tốt đẹp lắm.Trong lúc đó, Hàm Yên lại đang theo lối tắt Cẩm Tú dẫn đường đuổi tới Bảo Nguyệt Lâu, mong muốn kịp thời ngăn cản Tiểu Yến Tử xung đột với Hoàng a mã nhưng chậm vẫn là chậm thôi, khi Hàm Yên bước chân vào cửa, đã thấy Hoàng Thượng giận dữ, gương mặt đỏ rần, tay giơ cao.Hành động không suy nghĩ, Hàm Yên chắn trước người của Tiểu Yến Tử.
“Chát” – cái bạt tay giáng thẳng xuống mặt của Hàm Yên khiến cho mọi người sững sỡ đứng hình.
Tiểu Yến Tử là người phản ứng trước tiên, nôn nóng hỏi:- Hàm Yên, muội thế nào? Có đau không? Muội chắn trước người tỉ làm gì? – Tuy Hàm Yên mỉm cười lắc đầu nhưng Tiểu Yến Tử vẫn rất lo lắng đề nghị - Đi, chúng ta quay về bôi thuốc trước đi – Nói xong liền kéo Hàm Yên một mạch bỏ đi, Hàm Yên muốn ngăn cản nhưng Tiểu Yến Tử không để cho Hàm Yên mở miệng.Tử Vy gương mặt buồn bã, ánh mắt tràn trề thất vọng nhìn Hoàng Thượng một cái rồi cũng theo sau.
Hoàng Thượng muốn mở miệng giữ họ lại, muốn tạ lỗi nhưng lòng tự trọng của ông khiến cho ông không thốt ra lời.Ở thư phòng của Ngũ a ca, Tiểu Yến Tử vừa bôi thuốc vừa xuýt xoa:- Muội cảm thấy sao? Có đau không? – Hàm Yên lần nữa mỉm cười lắc đầu, da của nàng mỏng nên khi bị đánh mới đỏ lên trông rất ghê gớm chứ thực không đau bao nhiêu.- Ta vẫn không tin cho lắm, Hoàng a mã thương muội như vậy, sao lại muốn đánh muội chứ? – Vĩnh Kỳ đi qua đi lại nói.Tiểu Yến Tử tức giận dằn hộp thuốc lên bàn nói:- Huynh cứ nhìn mặt của Hàm Yên là biết thôi.
Nếu như không phải Hàm Yên chắn trước người ta thì kẻ bị đánh là ta rồi.
Hoàng a mã rõ ràng là một bạo chúa ăn nói ngang ngược, bây giờ ta hối hận rồi.
Cái gì Hoàn Châu cách cách, Hoàn Châu quận chúa ta không muốn làm nữa.
Ta qua đây muốn nói với huynh một tiếng ta rời khỏi đây, ta không về đây nữa.
Ta chia tay với huynh, huynh tìm thê tử khác đi – Vừa dứt lời đã giận lẫy muốn quay người bỏ đi, Vĩnh Kỳ vội ngăn cản năn nỉ:- Tiểu Yến Tử, muội đừng vì Hoàng a mã muốn đánh muội mà giận luôn cả ta.
Hai chúng ta đã chỉ hôn rồi, suốt đời sẽ mãi mãi bên nhau.
Bây giờ chỉ vì Hoàng a mã muốn đánh muội thì không thèm để ý đến ta, như vậy không công bằng với ta.Tiểu Yến Tử trước nay cứng đầu cứng cổ đâu chịu nghe khuyên chứ, la hét:- Ta mặc kệ, ta mặc kệ, tiếp tục ở đây ta sẽ phát điên, nếu không thì bị Hoàng a mã giết chết.Tử Vy mềm nhẹ kéo tay Tiểu Yến Tử khuyên:- Tiểu Yến Tử, tỉ bình tĩnh đi, Ngũ a ca nói rất đúng, tỉ đâu thể vì giận Hoàng a mã mà trút hết lên người Ngũ a ca chứ.- Phải, muội đừng kích động, chúng ta bàn bạc kĩ hơn.
Sáu người chúng ta trải qua biết bao thử thách, không màng cả sống chết, khó khăn lắm mới đi đến ngày hôm nay, không thể nói bỏ là bỏ được.
Huống chi người bị đánh là Hàm Yên vẫn chưa nói gì mà – Nhĩ Khang cũng nói.- Huynh không hiểu gì hết, tuy bạt tai này không đánh trúng ta nhưng ta có cảm giác chính mình bị đánh vậy – Tiểu Yến Tử lớn tiếng phản bác..