Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca

“Như thế nào? Đầu lưỡi bị miêu cắn rồi sao?” Càn Long thanh âm bình tĩnh nói ra nói lại hoàn toàn không có ý vãn hồi.

Quả nhiên sinh khí, tiểu bánh bao rụt lui cổ không biết nên nói cái gì, lần này xác định sẽ thực thảm.

Càn Long từng bước tiến đến giường, tiểu bánh bao liền lui dần về cuối giường tựa hồ như vậy có thể an hơn toàn một chút.

“Ngươi cho rằng lần này ngươi có thể trốn thoát sao?” Càn Long trên mặt bắt đầu lạnh lùng cười từng bước ép sát mỗ con bánh bao chột dạ.

Mắt thấy Càn Long càng ngày càng gần tiểu bánh bao hận mình không thể biến mất, bất quá Càn Long sớm đoán tiểu bánh bao có suy nghĩ muốn chạy trốn nên chung quanh đã sớm hạ cấm chế phong tỏa kết giới, không có biện pháp chuồn đi.

“Không chạy?” Cánh tay của Càn Long lao về phía tiểu bánh bao, kéo tiểu bánh bao đang trốn trong góc đặt lên đầu gối, chẳng thèm để ý tiểu bánh bao phản kháng liền kéo quần tiểu bánh bao xuống “Cho ngươi làm thương tích chính mình, cho ngươi tự chủ trương, cho ngươi không để ý cảm thụ của ta......” Nói một tội trạng liền đánh một cái, ban đầu tiểu bánh bao còn chối cãi nhưng sau đó phát hiện thanh âm Càn Long run rẩy không mấy nhận ra mang theo nỗi lo sợ, xác thực lần này rất tuỳ hứng, không để ý đến cảm thụ của y khi mình trúng độc nên lập tức im lặng.

Đánh hơn mười cái mới phát hiện tiểu bánh bao cư nhiên ngoan ngoãn nằm úp sấp bị đánh không có phản kháng, Càn Long nhiều ít cảm giác có chút kỳ quái liền xoay mặt tiểu bánh bao lại đối diện với mình thì thấy tiểu bánh bao lệ rơi thảm thiết, Càn Long hoảng sợ nghĩ mình ra tay quá nặng vội vàng dằn lại sinh khí, ôm tiểu bánh bao vào lòng ôn nhu an ủi “Thực xin lỗi, ta không nên xuống tay nặng như thế......”

Tiểu bánh bao vùi đầu vào lòng vợ, thanh âm mang theo nghẹn ngào “Không...... Là ta sai rồi, ta không nên tuỳ hứng, không có lo lắng đến cảm xúc của ngươi...... Ô...... Ta sai rồi”

Thấy tiểu bánh bao khóc đáng thương hề hề,  Càn Long chẳng còn nhớ rõ bản thân đang sinh khí vội khẽ vuốt lưng tiểu bánh bao nhẹ giọng trấn an “Về sau phải chú ý, lần này ta bỏ qua ngươi ” nói xong lấy ra khăn tay cẩn thẩn lau khô nước mắt cho tiểu bánh bao.

Trấn an trong chốc lát tiểu bánh bao mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi ngủ trong lòng Càn Long, Càn Long nhìn thấy dung nhan đáng yêu của vợ khi ngủ còn lộ ra nụ cười thoả mãn, về phần hắn sau đó cũng chậm chậm đi vào giấc ngủ (mụ mụ @ Văn ở đây cũng đều là do học ở trang Tấn Giang mà thành a*)

Mà Tiểu Yến Tử không dễ dàng chạy ra cung được một quãng xa thì bắt đầu mê mang, nàng nghĩ muốn ra cung tìm ngũ a ca nhưng nàng lại không biết phủ đệ của ngũ a ca ở đâu, hơn nữa giờ đã nửa đêm đến chỗ nào tìm người hỏi đường được, vì thế Tiểu Yến Tử cứ loanh quanh một chỗ.

Lúc này không xa nơi đó có một thanh âm tiểu thái giám vang lên lanh lảnh trong màn đêm yên tĩnh còn có vẻ như đang lầm bầm lầu bầu oán giận “Bạch Ngâm Sương đáng ghét, cư nhiên muốn ăn điểm tâm loại quế hoa cao bình dân hại công công ta không kể ngày đêm phải đi tìm cái gì ‘ bình dân ’ thật không biết ngũ a ca coi trọng nữ nhân đó ở điểm nào......”

Nghe đến ba chữ “ngũ a ca” Tiểu Yến Tử mắt sáng ngời rốt cục tìm được một có thể người dẫn đường lại nghe tiểu thái giám nói thầm ngũ a ca sủng ái một nữ nhân khác, nhất thời trong lòng đố kị tận trời mà quên muốn vì tiểu thái giám này mà lén đến cửa hàng gần Tử Cấm Thành mua bánh ngọt thay.

Nàng rón ra rón rén đi đến phía sau tiểu thái giám sau đó dùng tay nắm cổ tiểu thái giám thấp giọng nói”Muốn sống liền mang ta đến phủ ngũ a ca”

Tiểu thái giám giống bị dọa choáng váng đã quên lớn tiếng kêu cứu như con cẩu khúm núm cầu xin tha thứ nói”Đại hiệp làm ơn tha cho tiểu nhân......” Hai chân còn không ngừng run lên.

Thật vô dụng Tiểu Yến Tử trong lòng khinh bỉ lại hạ giọng nói”Mang ta đi phủ ngũ a ca”

Tiểu thái giám lần này rốt cục cũng đem lời Tiểu Yến Tử vào lỗ tai vội không ngừng đáp ứng “...... Tiểu nhân mang ngài đi......”

Đắm chìm trong biển dấm chua Tiểu Yến Tử không phát hiện trên mặt tiểu thái giám đưa lưng về phía nàng chợt lóe vẻ tươi cười cổ quái rồi lập tức biến mất.

Đi theo tiểu thái giám lâu như vậy Tiểu Yến Tử đã mất kiên nhẫn “Ngươi không đùa giỡn ta chứ sao còn chưa tới?”, “Liền...... Cũng sắp tới rồi...... Phía trước kia” tiểu thái giám đẩu run run chỉ vào toà nhà lớn đèn đuốc sáng trưng ở phía trước cách đó không xa.

Rốt cục cũng đến Tiểu Yến Tử cảm thấy chân mình như phải cắt đứt, nàng bảo tiểu thái giám đi trước lại phát hiện chân y chết sống không muốn hoạt động, “Còn không mau đi?” Tiểu Yến Tử ra tiếng thúc giục.

Tiểu thái giám dùng thanh âm bi thương cầu xin tha thứ nói “Đại hiệp tiểu nhân còn chưa hoàn thành công việc chủ tử giao mà đã hồi phủ sẽ bị phạt, người xem......”

Tiểu Yến Tử luôn luôn tự xưng là chủ tử tốt như thế nào sẽ vì việc này mà làm khó người khác còn là một tiểu thái giám, trong lòng nàng thực phản cảm nhưng nàng buông lỏng tay ra”Vậy ngươi nhanh đi làm đi”

“Cám ơn đại hiệp...... Cám ơn đại hiệp......” Tiểu thái giám không ngừng nói lời cảm tạ sau đó chạy theo trái ngược.

“Không cần cảm tạ” ta thực bội phục nhân cách của mình (tự kỉ quá =_=) , Tiểu Yến Tử trong đầu say mê nghĩ, chốc lát sau nàng mới hồi phục tinh thần bước chân đến phủ ngũ a ca.

Chưa từng trải qua một trận thế này,tiểu thái giám trên mặt kinh hoảng a, nhát gan a, tất cả đều biến mất quay đầu lại nhìn nhìn Tiểu Yến Tử đáy lòng mắng một câu “ngu ngốc” sau đó chậm rãi từ từ quay về địa phương nên đi.

Tiểu Yến Tử nghênh ngang đi tới trước đại môn phủ ngũ a ca đã bị thị vệ canh gác ngăn cản, Tiểu Yến Tử tâm tình vốn không thể tệ hơn, ở trong cung các ngươi ngăn không cho ta ra cung, ở đây các ngươi ngăn không cho ta đi vào, quả thực đến quy củ trong cung còn không biết để xem ta cho các ngươi biết thế nào là lễ độ...... Xem ta cho ngũ a ca thu thập các ngươi”Tránh ra các ngươi biết ta là ai không?”

Bọn thị vệ dùng ánh mắt trộm liếc thấy người trước mắt mặc một thân tiểu thái giám cấp thấp trong cung, liền nghĩ chẳng lẽ là đại nhân vật cải trang hay sao, liền nghĩ ngươi như thế thì là đại nhân vật nào a?

Nhìn bọn thị vệ vẻ mặt miệt thị, Tiểu Yến Tử gấp đến độ nhảy chân “Ta là Hoàn Châu cách cách, cẩu nô tài các ngươi còn không mau tránh ra”

Một cách cách buổi tối chạy ra cung còn tới trước phủ một a ca nháo thì sao có thể? Có mấy thị vệ không tin Tiểu Yến Tử nói nhưng cũng có mấy người nhớ tới lời đồn đại về vị Hoàn Châu cách cách cảm thấy có vài phần tin tưởng, lấy tác phong cùng đầu óc của vị kia không chắc có thể làm ra được hành động này.

Nghẹn một bụng hỏa Tiểu Yến Tử không còn quản người ta tin hay không liền tính toán trực tiếp xông vào.

Mặc kệ tin hay không nàng là Hoàn Châu cách cách bọn thị vệ cũng không thể để nàng làm như vậy, nhóm hộ vệ muốn ra tay, nàng liền ở trước cửa phủ ngũ a ca bị đánh đến tối tăm mặt mũi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui