Nghe được Doãn Lưu Quang giới thiệu, trong con ngươi Nam Ức Tịnh hiên lên một tia nghi hoặc. Doãn Lưu Quang có muội muội sao? Thần sắc của cô gái này khi nhìn hắn, cũng không phải vẻ mặt của một muội muội nhìn huynh trưởng, rõ ràng là cái nhìn ái mộ của một nữ tử!Edit:
Bất quá chuyện này không trong phạm vi nàng quan tâm, chỉ cần cô gái này không chọc tới nàng, nàng tự nhiên sẽ lười để ý. Khóe môi khẽ hiện lên một chút ý cười, Nam Ức Tịnh không mặn không nhạt đáp "Doãn tiểu thư, mấy ngày nay, Quỳnh Lạc sẽ làm phiền".
"Quỳnh Lạc muội muội không cần phải khách khí, nếu là khách quý của hoàng thượng, ta và Lưu Quang ca ca sẽ tiếp đãi ngươi thật tốt" Doãn Lưu Nguyệt nghe được Nam Ức Tịnh nói, lông mày hơi nhíu lại, trên khuôn mặt lộ vẻ tươi cười dịu dàng hướng Nam Ức Tịnh nói.
Doãn Lưu Nguyệt tuy rằng thoạt nhìn dịu dàng động lòng người nhưng ẩn sâu trong đáy mắt nàng là một tia tàn nhẫn, tuy vậy cũng không thể gạt được Nam Ức Tịnh, huống chi nàng mặc dù vừa nói không cần phải khách khí, trong lời nói ý tứ rõ ràng đem nàng bài trừ ra bên ngoài, ý tứ nhắc nhở cảnh cáo cho nàng biết, nàng bất quá chỉ là ngoại nhân mà thôi. Edit:
Mâu trung Nam Ức Tịnh lướt qua một tia đùa cợt, muốn nhắc nhở nàng chỉ là người ngoài sao? Nàng căn bản cũng không muốn cùng bọn họ trở thành người một nhà, trải qua việc bị người thân yêu nhất phản bội, nàng cũng đã sớm không hề tin tưởng người khác.
" Doãn tiểu thư vẫn là theo Doãn thiếu chủ, gọi ta là cung chủ đi. Những năm gần đây cũng đã nghe thành thói quen" Nam Ức Tịnh nhìn Doãn Lưu Nguyệt, khóe môi khẽ hiện lên ý cười, ngữ điệu lười biếng nói.
Nếu nàng ta muốn xem nàng vào hàng ngũ ngoại nhân, như vậy nàng liền cùng nàng ta tính toán rành mạch. Lòng dạ mang theo nham hiểm xấu xa, còn xưng hô tỷ muội, thật sự là người ghê tởm!.
Doãn Lưu Nguyệt hoàn toàn thấy được ý cảnh cáo trong lời nói Nam Ức Tịnh, nhưng là nàng thật không ngờ rằng Nam Ức Tịnh vậy mà liền cùng nàng phân rõ giới hạn, trong lòng vui sướng rất nhiều, tuy với việc Nam Ức Tịnh vô lễ cùng kiêu ngạo khiến nàng tức giận, nhưng vì duy trì hình tượng dịu dàng ở trước mặt Doãn Lưu Quang, nàng cũng chỉ là cười yếu ớt đáp "Là Lưu Nguyệt đường đột". Edit:
Gia chủ đời trước Doãn gia đã qua đời, nay trên dưới Doãn gia cũng chỉ có Doãn Lưu Quang cùng Doãn Lưu Nguyệt là hai vị chủ tử, bởi vậy sau khi gặp qua Doãn Lưu Nguyệt, Nam Ức Tịnh liền lập tức đến gian phòng của nàng, đóng cửa không ra.
Đối với việc tìm kiếm của các chủ Ám các, nàng trăm mối vẫn không thể hiểu, thêm Ám các tựa hồ đã động tâm tư với Doãn gia, xem ra việc nàng muốn cùng Ám các nước sông không phạm nước giếng, cũng là không có khả năng.
Nếu Ám các phái người theo dõi nàng, nàng sẽ phái người điều tra lại Ám các một chút. Cũng không phải là việc gì quá mức đi.
Sau khi quyết định, Nam Ức Tịnh liền xuất môn, nhưng vừa mới đi ra ngoài lại gặp phải Doãn Lưu Nguyệt.
"Cung chủ muốn xuất môn sao?" Doãn Lưu Nguyệt nhìn bộ dáng Nam Ức Tịnh muốn xuất môn, liền chắn trước mặt Nam Ức Tịnh hỏi. Edit:
Giờ phút này Doãn Lưu Nguyệt không giống ban ngày, ở trước mặt Doãn Lưu Quang ôn hòa vô hại, trong con ngươi rõ ràng cất giấu tàn nhẫn cùng mưu kế, tuy rằng khóe môi như trước tươi cười dịu dàng, nhưng Nam Ức Tịnh nhìn ánh mắt nàng thấy được địch ý.
Địch ý sao? Nàng, Nam Ức Tịnh không sợ nhất chính là địch nhân. Chỉ là, địch nhân này rất ngu xuẩn, nàng vốn không có hứng thú.
"Doãn tiểu thư có việc tìm ta sao?" Dù sao việc xuất môn không cấp bách, chậm một chút cũng không sao, Nam Ức Tịnh nhíu mày, giả bộ nhìn Doãn Lưu Nguyệt, nhìn xem nàng đặc biệt chạy tới nơi này thị uy, đến tột cùng là vì chuyện gì.
Doãn Lưu Nguyệt đối với thái độ lười biếng không chút để ý của Nam Ức Tịnh rất là căm thù, thần sắc của nàng rõ ràng thản nhiên vô cùng, thế nhưng lại tạo ra một loại khí thế khó có thể đến gần, cả người Nam Ức Tịnh tỏa ra cao quý xuất trần, làm cho người ta cảm thấy nàng lười biếng không chút để ý cùng ngạo mạn khinh thường. Edit:
"Ta tới là nói cho ngươi biết hai việc. Thứ nhất, cho dù là hoàng thượng, cũng phải kiêng kị Doãn gia ba phần, cho nên, đừng tưởng rằng ngươi là khách nhân được hoàng thượng mời đến, thì là giỏi. Thứ hai, ta không phải muội muội ruột Lưu Quang ca ca, là phụ thân thu dưỡng ta làm nữ nhi, ta và Lưu Quang ca ca là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tương lai ta nhất định là chủ mẫu Doãn gia, khuyên ngươi không lên động tâm tư lên Lưu Quang ca ca!" Doãn Lưu Nguyệt vì bực tức thái độ Nam Ức Tịnh, cũng không còn giả bộ cái gì là dịu dàng, dứt khoát nói thẳng.
Nàng nói rõ ràng như vậy, chắc rằng Nam Ức Tịnh cũng không dám làm càn. Nam Ức Tịnh tuy biểu hiện với Lưu Quang ca ca không có tình cảm, chính là lại xem ánh mắt Lưu Quang ca ca rõ ràng không thích hợp, nàng phải nhanh chóng bóp chết loại khả năng này. Nhưng Nam Ức Tịnh được hoàng thượng mời đến, nàng lại một thân võ công cao cường, không thể xuống tay với Nam Ức Tịnh, bởi vậy chỉ có thể nói cảnh cáo.
Nhưng lời cảnh cáo này trong mắt Nam Ức Tịnh, thật là cực kỳ buồn cười. Doãn Lưu Nguyệt này, hẳn là được Doãn gia bảo hộ quá tốt, nghĩ đến thế lực Doãn gia liền có thể làm được tất cả. Edit:
"Ta đây cũng nói cho ngươi biết hai việc. Thứ nhất ta mặc kệ là hoàng thượng Nam Hải hay là Doãn gia, ở trong mắt ta, cũng không là gì. Thứ hai, ngươi không phải thân muội muội ruột Doãn Lưu Quang, thì có lien quan gì tới ta, ta, đối với Doãn Lưu Quang, không có hứng thú" Nam Ức Tịnh xinh đẹp đến mức tận cùng, trong con ngươi mang theo vẻ tà mị giống như Mạn Đà La, thật sâu trong đáy mắt cất giấu sự sắc bén, nàng nhìn Doãn Lưu Nguyệt rõ ràng từng chữ nói.
Doãn Lưu Nguyệt bị thái độ cuồng ngạo của Nam Ức Tịnh hoàn toàn chọc giận, mặt nàng đỏ lên, chỉ vào Nam Ức Tịnh, đang muốn mở miệng, lại bị Nam Ức Tịnh đánh gãy "Còn có một điểm, ta, tính tình không được tốt, chớ nên tùy tiện trêu chọc ta!"
"Quỳnh Lạc, ngươi không phải quá kiêu ngạo sao" Doãn Lưu Nguyệt nghe Nam Ức Tịnh nói, rốt cuộc nhịn không được, con ngươi âm trầm nhìn Nam Ức Tịnh, oán hận nói.
Lông mày Nam Ức Tịnh khẽ nhíu, trong con ngươi xinh đẹp lướt qua hàng vạn hàn quang, ngón tay nàng tinh tế như ngọc khẽ nhấc, một viên thuốc liền bay vào trong miệng Doãn Lưu Nguyệt, thân thủ Doãn Lưu Nguyệt vội vàng trách đi, nhưng đã chậm, nàng chỉ vào Nam Ức Tịnh còn muốn nói nữa, lại phát hiện nàng thế nhưng lại không thể phát ra tiếng. Edit:
"Ngươi rất ầm ỹ " Nam Ức Tịnh vừa lòng nhìn Doãn Lưu Nguyệt nói không ra lời cùng vẻ mặt kinh hoảng, khóe môi gợi lên một chút châm biếm, trong mắt mang theo ý cười khiến người ta sợ hãi "Thuốc này sẽ chỉ làm ngươi không thể nói chuyện trong hai canh giờ mà thôi. Ngươi có thể cứ việc tới tìm ta khiêu chiến, dù sao trong tay ta có rất nhiều thuốc, nếu thực sự chọc giận ta, ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể mở miệng nói chuyện được!"
Dứt lời, Nam Ức Tịnh không để ý tới Doãn Lưu Nguyệt ở sau người phẫn nộ dậm chân, quay đầu rời đi Doãn phủ. Doãn phủ tuy rằng đề phòng nghiêm ngặt, nhưng nàng giống như đi lại thực tự nhiên.
Chẳng qua nàng phải nói một câu đúng trọng tâm, thị vệ Doãn phủ tựa dường như dùng được một chút hơn thị vệ hoàng cung, nhưng chỉ là một chút mà thôi.