Chương 141 —— ngày trước
Tắt máy, tim Nguyễn Dạ Sênh còn ở kia đập thình thình.
Cô đứng im bình tĩnh một lát, lúc này mới tạm coi là ổn định, cố gắng đè lại trái tim đang đập loạn.
Cho dù cô chỉ nhớ lại cũng cảm thấy điều này thật khó tưởng tượng, Hề Mặc chỉ thay đổi cách gọi cô thôi mà cô đã rung động đến mức độ này.
Nhưng cô thật sự rất thích Hề Mặc gọi cô là Dạ Sênh.
Chỉ có Hề Mặc mới gọi cô như vậy.
Cảm giác này rất đặc biệt, như thể nó trở thành một bí mật nhỏ giữa hai người các cô.
Nguyễn Dạ Sênh nghĩ thầm, cô phải giữ thật kỹ bí mật đặc biệt này.
Sau này nếu không lỡ có một người quen nào đó, cũng gọi cô là Dạ Sênh, cô sẽ dùng cách uyển chuyển để người này gọi cô là Nguyễn Nguyễn, chuyện này đối với cô cũng không có gì khó.
Nghĩ vậy, Nguyễn Dạ Sênh lại cảm thấy có chút buồn cười.
Chuyện còn chưa xảy ra vậy mà giờ cô đã lo nghĩ, sợ là nếu Hề Mặc có hạ độc thì cô cũng cam tâm tình nguyện trúng độc.
Bởi vì vừa rồi trong điện thoại Hề Mặc có nhắc nhở rõ ràng, Nguyễn Dạ Sênh mang lên khăn quàng cổ, đeo bao tay, cô bọc cả người kín mít.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Nguyễn Dạ Sênh mở dù, dọc theo lối mòn ngoài sân đi đến khu nhà kế bên.
Còn chưa đi đến, ở xa xa cô đã nhìn thấy bóng dáng cao cao gầy gầy đang đứng trước cổng lớn, trong màn mưa lạnh lẽo, bóng dáng kia như mang ấm áp cho cô.
Nguyễn Dạ Sênh bước nhanh chân hơn, như đang chầm chậm chạy đến nơi của bóng dáng kia.
Hề Mặc đứng trước cổng lớn, nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh chạy về phía nàng, môi khẽ run run muốn nói gì đó với Nguyễn Dạ Sênh đang chạy đến.
Nhưng nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy có phải mình quá bận lòng hay không, cuối cùng nàng vẫn không nói ra, chỉ cứng nhắc đứng ở đó đợi Nguyễn Dạ Sênh.
"Hề Mặc." Nguyễn Dạ Sênh chạy đến trước Hề Mặc, gọi.
Phải chạy một đoạn đường, nhịp thở cô có chút gấp, khói trắng theo hơi thở cô tản ra, trên má cũng ẩn ẩn hồng.
Hề Mặc thấy dáng vẻ thở vội này của cô, câu nói vừa cho qua lúc nãy cuối cùng vẫn phải nói ra: "Trời mưa đường trơn, đừng chạy như vậy, coi chừng trượt ngã."
"Cậu nói phải." Nguyễn Dạ Sênh hai mắt hiện ý cười: "Vì đang vui nên mình không để ý, lần sau sẽ nhớ kỹ."
Không biết bắt đầu từ khi nào, Hề Mặc lại biết căn dặn cô những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Nào là trời lạnh, phải mang bao tay phải choàng khăn cổ, nào là đường trơn không nên chạy, sẽ dễ bị ngã, mọi việc cứ diễn ra như thế, rất có cảm giác nhẹ nhàng của sinh hoạt thường ngày.
Hề Mặc nhìn đến khăn cổ và bao tay của Nguyễn Dạ Sênh, nét mặt tuy bình tĩnh nhưng cũng có chút vui vẻ.
"Cậu thấy mình, sao lại không kêu mình?" Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mang theo ý trêu chọc.
Hề Mặc: "..."
Lâu sau, Hề Mặc nói: "...!Dạ Sênh."
Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới hài lòng.
Cô vẫn còn chìm trong niềm vui sướng khi cuối cùng Hề Mặc cũng thay đổi xưng hô với cô, cả người cô như bị cảm giác tê dại khó kiềm chế bao lấy, cảm giác mới mẻ vô cùng nên luôn muốn tìm cơ hội để nghe Hề Mặc gọi cô nhiều hơn.
Huống hồ, trêu chọc đầu gỗ là một chuyện rất thú vị, không trêu sẽ uổng phí.
Bên ngoài trời rất lạnh, đứng trước cửa cũng không nên, Nguyễn Dạ Sênh thu dù, cùng Hề Mặc đi vào bên trong, đóng lại cửa lớn.
Cả hai cùng lên lầu, Nguyễn Dạ Sênh trò chuyện với Hề Mặc: "Mình không nghĩ cậu sẽ xuống lầu vì để đón mình."
Nhất thời Hề Mặc không lên tiếng, tựa như giờ phút này nàng không biết phải nói gì.
Nguyễn Dạ Sênh hiểu Hề Mặc, biết đầu gỗ này là vì muốn đợi cô.
Tuy cô thường cảm thấy lo lắng bởi vì tình cảm khó nói của mình dành cho Hề Mặc, sợ rằng mình sẽ vì việc Hề Mặc ngày càng đối xử tốt với cô mà suy nghĩ quá nhiều, rồi bản thân tự hãm sâu vào đa tình, thế nhưng lúc này cô lại vô cùng chắc chắn, Hề Mặc là vì cô mà xuống.
Hề Mặc bước lên cầu thang: "Cậu là khách, mình đón cậu là đương nhiên."
Nguyễn Dạ Sênh thấy cuối cùng nàng cũng tìm được lý do, liếc nàng: "Cậu đúng là hiếu khách."
Hề Mặc: "..."
"Hôm nay cậu không gọi mình như lúc trước, giờ gọi mình là Dạ Sênh." Ý cười Nguyễn Dạ Sênh lan đến cuối khóe mắt, chưa từng thấy nó hạ xuống, nói: "Nhưng mình sẽ không đổi xưng hô với cậu, mình chỉ thích gọi cậu là Hề Mặc."
"Ừm." Hề Mặc chỉ gật đầu.
Nàng thật sự cũng thích Nguyễn Dạ Sênh gọi nàng là Hề Mặc, từ thời đại học đến bây giờ, hai chữ Hề Mặc mà Nguyễn Dạ Sênh nói ra tựa như đã khắc vào lòng nàng, nàng đã quen thuộc với nó rất lâu.
Khi học đại học, Nguyễn Dạ Sênh cứ đi theo xung quanh nàng, mỗi ngày nàng phải nghe Nguyễn Dạ Sênh gọi nàng như vậy rất nhiều lần, nàng có chút mất kiên nhẫn.
Nguyễn Dạ Sênh học cùng lớp với nàng, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Khi đó, mỗi buổi sáng Nguyễn Dạ Sênh đều nói Hề Mặc chào buổi sáng, buổi tối sẽ nói Hề Mặc ngủ ngon, mua được thứ gì tốt đều sẽ mang đến khoe Hề Mặc, nói Hề Mặc cậu nhìn thử cái này có phải rất thú vị hay không, Hề Mặc cậu có muốn một cái giống mình không, mình tặng cậu cái này, thấy thế nào.
Nói cái gì mà, mẹ mình rốt cuộc cũng về rồi, mang theo rất nhiều quà về, đều là thứ đặc biệt của nơi nàng công tác, ở ngoài không thể mua được, Hề Mặc cậu nhìn xem ảnh của mấy món quà, trong đó có món nào cậu thích không.
Hề Mặc, khi nào cậu đến thư viện, mình đi cùng với cậu.
Hề Mặc, cậu có muốn đến thủy cung xem hay không?
Cứ như thế.
Những năm đại học, Nguyễn Dạ Sênh tươi trẻ năng động, là một người tràn đầy sức sống.
Trong bất giác, thì ra nàng đã nghe Nguyễn Dạ Sênh gọi nàng là Hề Mặc nhiều năm như vậy.
Nguyễn Dạ Sênh không biết giờ phút này Hề Mặc đang chìm trong mớ suy nghĩ, trong lời nói nàng theo chút giận dỗi, cô nói: "Tuy có rất nhiều người gọi cậu là Hề Mặc, nhưng mình gọi, dù sao cũng không giống những người khác."
Hề mặc nghĩ thầm, đích xác không giống nhau.
Bởi vì Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn khác so với họ.
Hai người đi đến lầu ba.
Ở khu nhà này, mỗi một tầng đều có diện tích rất rộng rãi, Nguyễn Dạ Sênh vốn cho rằng ở lầu ba sẽ có rất nhiều phòng, nhưng cuối cùng lát sau mới nhận ra, ở lầu ba này chỉ có một phòng lớn và một phòng nhỏ.
Đặc biệt là căn phòng lớn, thật sự có hơi chấn động.
Cô đứng trước cửa, nhìn bên trong từng hàng từng hàng kệ trưng bày kéo dài hết hàng này đến hàng khác, trông như kho hàng của một xưởng đang trưng bày sản phẩm.
Mỗi một hàng kệ phân ra rất nhiều tầng, mỗi tầng lại chứa đầy hộp trong suốt, bên trong hộp, tất cả đều là quà.
Có thể nhìn thấy rõ ràng những hộp quà bên trong được phân loại ngăn nắp một số kệ chuyên để những món quà dạng lớn, vài kệ thì để loại nhỏ, còn có một số hộp quà có hình dáng khác biệt, cũng được thống nhất đặt cùng nhau.
Nguyễn Dạ Sênh vừa nhìn thấy bố cục của nơi này, cô liền rõ ràng cách trang hoàng của khu nhà này, hiểu rõ vì sao từ lâu Hề Mặc đem khu nhà này thiết kế thành nơi cất giữ quà và thư do fans gửi cho nàng, không có tường ngăn cách, không khác gì kho chứa hàng.
Trước mặt tuy có nhiều kệ, nhưng so với diện tích toàn bộ căn phòng thì chúng chỉ chiếm một phần, phần trống còn lại khá lớn.
Một phòng kho không rộng lớn như vậy, hoàn toàn có thể đáp ứng được việc Hề Mặc tiếp tục nhận quà.
Ở căn phòng khác, so với phòng chứa quà ban nãy nhỏ hơn rất nhiều, nhưng diện tích một căn phòng bình thường lại khó so với nó.
Bên trong có thiết kế cũng tương tự như phòng chứa quà, chỉ là bên trong những chiếc hộp trong suốt là đầy đủ các loại bì thư.
Có hộp chứa quà này, người làm chỉ cần theo định kỳ quét dọn và lau sạch bụi trên hộp, quà và thư được niêm phong sạch sẽ bên trong.
Phân loại và sắp xếp gọn gàng, lại còn dễ dàng trong việc quét dọn, chính xác là tác phong của Hề Mặc.
Cũng nhờ vào tác phong này của Hề Mặc, cho dù thư và quà có nhiều đến đâu, chỉ cần bỏ thời gian, lần lượt mở hộp ra kiểm tra thì sớm muộn cũng có thể tìm được.
Chu Văn Hứa cùng nhóm bảo vệ và người làm đang bận rộn mở từng hộp quà bên trong, phân công rất rõ ràng, từng kệ từng kệ đi lên, hơn nữa những hộp đựng khi đã mở tìm rồi còn làm dấu ở một góc để tránh bị lẫn lộn.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy tất cả, từ sâu trong lòng cảm phải cảm thán Hề Mặc dụng tâm.
Có lẽ điều này có gần như liên quan đôi chút đến chứng ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng của Hề Mặc, thích mọi thứ ngăn nắp thứ tự, nhưng phần hơn là sự tôn trọng đối với tâm huyết của người khác.
Nàng tuy không cách nào đáp lại họ nhưng vẫn cẩn thận đem những món quà thủ công cất giữ, và cả những lá thư viết tay, nàng tinh tế cất giữ, cho chúng có một nơi sạch sẽ chưa từng để chúng phải bám chút bụi nào.
"Nếu các fan của cậu biết cậu có một tầng lầu dành riêng để cất giữ quà và thư từ, họ nhất định sẽ vô cùng vui vẻ." Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc, nhẹ giọng nói.
"Họ sẽ không bao giờ biết, mình cũng sẽ không để cho họ biết." Hề Mặc lại rất lý trí: "Nếu như để họ biết, họ sẽ càng thêm điên cuồng gửi quà đến cho mình, viết thư gửi mình, loại cuồng nhiệt này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của họ.
Trong cuộc sống, mỗi một giây đều rất quý giá, có thể làm được rất nhiều chuyện ý nghĩa, quà và thư là hai thứ nhẹ nhàng để liên kết tình cảm, là để cậu cảm thấy ấm áp, nhưng nếu dùng thứ tình cảm quá mức cuồng nhiệt trao gửi là rất không phù hợp."
Sự cuồng nhiệt của fans có thể tạo nên một ngôi sao, nhưng nó là con dao hai lưỡi, càng cuồng nhiệt thì lưỡi dao càng sắc bén và là một gánh nặng rất lớn.
Hề Mặc đang ở thời điểm đỉnh cao sự nghiệp, đương nhiên hiểu biết sâu rộng cho nên nàng luôn phải giữ một khoảng cách thích hợp với fans.
Nàng đối rất tốt với fans nhưng không chìu fans.
Nếu như họ có hành vi không đúng, tạo ra ảnh hưởng nhất định, nàng quyết phải lên tiếng ngăn chặn, thể hiện rõ chính xác điều mình muốn, nói rằng nàng không muốn nhìn thấy những điều đó.
Giới fan hâm mộ là một thùng nhuộm khổng lồ, bên trong có đủ tất cả và sẽ không có khả năng, tất cả họ đều hiểu được sự dụng tâm của nàng, thậm chí có nhiều người sẽ xuyên tạc chúng, nhận xét Hề Mặc tại sao lại vì chuyện nhỏ như vậy mà không xem tình cảm của fans ra gì.
Họ cảm thấy rất uất ức, bản thân vì Hề Mặc đấu tranh, giúp nàng hạ bệ đối thủ nhưng tại sao Hề Mặc lại không cảm kích sự nhiệt huyết của họ, trái lại còn nói rằng họ làm vậy là sai, cứ như thế, dần dần cũng có khối người trở mặt thành anti.
Số lượng fans càng lớn, đương nhiên lượng fans thiếu lý trí cũng tăng lên theo.
Số lượng lớn như vậy thật sự vô cùng đáng sợ, giống như số lượng fans đông đảo của Hề Mặc, liền tính có 80% là fans lý trí, dư lại 20% ra ngoài hoành hành cũng đủ làm cho người ta kinh sợ.
Hề Mặc chỉ là một người, nàng không thể ngừa nổi phần fans ra ngoài làm kia, nhưng nàng nghĩ nàng phải làm đúng trách nhiệm của mình, nên có tiếng nói của mình.
Và nhờ vào sự kiên trì này của nàng, phần lớn fans của nàng đều hiểu rõ được, ở mức độ nào đó cũng giảm bớt tinh phong huyết vũ cho giới fan hâm mộ.
"Mình đồng ý với quan điểm của cậu." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Tình yêu của fan giống như chiếc bình trôi dạt vậy, tùy duyên chúng trôi đến cạnh cậu, rơi vào tay cậu, cậu quý trọng từng chiếc bình một.
Nhưng cậu không không muốn là người định hướng cho loại duyên phận này, nếu định hướng, sự cuồng nhiệt đó sẽ mang đến cơn sóng thần, phá hủy hết toàn bộ sự ấm áp trước đó nó mang lại, đến khi đó những chiếc bình đáng yêu khác trái lại càng khó nhận được."
Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Dạ Sênh luôn rất hiểu nàng.
Chu Văn Hứa nghe thấy các nàng nói chuyện, đi đến chào hỏi Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Nguyễn tiểu thư, em yên tâm, bọn tôi sẽ từ từ kiểm tra hết toàn bộ quà và thư ở lầu 3, chỉ cần những món đồ của em ở đây nhất định có thể tìm được."
"Cảm ơn anh, anh Nhị." Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
Chu Văn Hứa nói không cần khách sáo rồi tiếp tục bận việc.
Nguyễn Dạ Sênh hỏi Hề Mặc: "Minh chưa nói với cậu nhưng món quà mình đưa là gì, cậu để bọn họ mở từng món quà một để tìm, có chắc là tìm được quà của mình hay không?"
"Chu Văn Hứa nói, lúc trước cậu đưa quà cho mình đều có ký hiệu bên trong." Hề Mặc nói: "Chỉ cần tìm được ký hiệu đánh dấu, là có thể tìm được quà."
"Cậu cũng chưa từng xem, làm sao biết là ký hiệu gì?"
Hề Mặc buông mắt, nói: "Mình biết cậu sẽ dùng ký hiệu gì, khi học đại học, cậu thường xuyên dùng ký hiệu đó, cho nên mình nghĩ cậu nói mình chỉ cần mở quà, nhìn thấy ký hiệu đó là sẽ biết quà cậu tặng vậy thì chắc chỉ có ký hiệu đó.
Dù sao nó cũng là do mình cùng cậu thiết kế ra, cậu còn nói muốn nó trở thành ký hiệu của cậu sau này."
Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh tràn đầy bất ngờ.
Không chỉ riêng về sự thông minh của Hề Mặc.
Mà còn vì, đến tận bây giờ Hề Mặc vẫn còn nhó rõ chuyện đó.
Nhớ rõ ký hiệu mà hai người từng cùng nhau thiết kế.
Hề mặc nói, mở một bức ảnh trong điện thoại, đưa cho Nguyễn Dạ Sênh xem: "Là ký hiệu đúng không? Giữa trưa mình vẽ nó ra tờ giấy, sau đó đưa cho nhóm người Chu Văn Hứa xem, để bọn họ khi tìm quà để ý đến ký hiệu này, nếu có món quà hay hộp quà nào đánh dấu bằng ký hiệu này thì lấy ra."
"Đúng vậy." Nguyễn Dạ Sênh nhìn từng hoa văn trên bức ảnh, trong lòng khó bình tĩnh được.
Thế mà Hề Mặc nhớ rõ ràng như vậy.
Mỗi chi tiết hoa văn trên đó, đều không sai một nét.
"Mình còn tưởng rằng cậu đã quên rồi." Nguyễn Dạ Sênh nâng mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt Hề Mặc, nhẹ giọng nói.
"Trí nhớ mình rất tốt." Hề Mặc thu lại điện thoại: "Hơn nữa dù sao những hoa văn trên này cũng có một nửa là ý tưởng của mình, mình đương nhiên sẽ nhớ rõ."
"Lúc trước khi mình tìm cậu để giúp vẽ chúng, cậu còn tìm đủ cách không muốn." Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
Hề Mặc: "..."
Im lặng một lúc, Hề Mặc nói: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.
Không giống nhau.".