Chương 164 —— Kỹ năng đặc biệt
"Rất quá đáng." Hề Mặc nhẹ đưa mắt liếc Nguyễn Dạ Sênh.
Dáng vẻ kia vẫn là sự kiêu căng thường thấy ở Hề Mặc nhưng Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng, lại thấy nàng đáng yêu.
Như đang muốn đòi quà từ cô nhưng lại không chịu nói thẳng ra, một hai phải lòng vòng nhắc cô.
Chỉ là cái vòng của nàng đánh quá lớn, nếu không phải đã quen với tính tình của nàng, không biết làm sao nhìn ra được, mà nếu không đưa quà cho nàng, nàng sẽ ở đó ám chỉ mình không vui.
"Cậu muốn 'chương trình' tặng quà gì cho cậu?" Nguyễn Dạ Sênh cười hỏi thử.
Tuy cô nghĩ Hề Mặc sẽ không trả lời rốt cuộc nàng muốn quà gì nhưng vẫn muốn hỏi thử nàng, xem có được nàng gợi ý hay không.
Quả nhiên Hề Mặc nói: "Tặng quà gì, chuyện này phải xem thành ý của chương trình, mình không có ý muốn riêng gì cả.
Nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được gì ngay cả khi mình vừa giúp chương trình lên hot search 'đan len', vậy mà chương trình cũng không tỏ ra có ý định nào."
Nguyễn Dạ Sênh nghe, cảm giác hai chữ 'đan len' kia bị ngấu nghiến một cách rõ ràng, mắt cũng trợn tròn lên.
"Vậy mình giúp cậu nhắc nhở tổ ekip bên kia?" Nguyễn Dạ Sênh đã đại khái đoán được, ngoài miệng lại nói.
Hề Mặc lập tức nhíu mày: "Không được đi.
Loại chuyện thế này nói ra thế nào, chẳng lẽ phải đợi mình đi đòi thì đối phương mới tặng sao? Nhìn thế nào cũng thấy mình mất mặt."
Nguyễn Dạ Sênh thật sự không nhịn được cười, suýt nữa đã bật cười thành tiếng, dỗ dành nàng: "Được được được, mình không nói, cần phải đợi 'chương trình' bên đó chủ động tặng cậu.
Mình biết rồi, mặt mũi của cậu cũng rất rất quý giá.'
Hề Mặc: "..."
Bất giác, thời gian trôi đi dưới táng cây yên tĩnh, càng ngắn ngủi, Nguyễn Dạ Sênh càng lưu luyến cơ hội nói chuyện với Hề Mặc như hiện giờ.
Nhưng thời gian không vì thế mà lưu tình, nó nhắc nhở cô đến lúc phải đi rồi.
Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh nhìn đồng hồ, liền nói: "Cậu nhanh đi quay đi."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh chỉ đành gật đầu, nhìn nàng hồi lâu, lúc này mới xoay người đi.
Chỉ là mới đi được vài bước, Hề Mặc lại gọi cô lại: "Dạ Sênh."
Nguyễn Dạ Sênh quay lại, chút rực rỡ từ ánh lửa nơi xa và bóng cây đổ xuống loang lổ đều dừng trên người cô.
"Nếu sau đó mình xuất hiện ở nơi thực hiện lễ tế, chứng tỏ mình đã đồng ý ghi hình với tổ chương trình, cậu không cần lo chương trình chưa được mình cho phép." Hề Mặc căn dặn cô.
"Cho nên, cậu sẽ đến phải không?" Nguyễn Dạ Sênh nhẹ hỏi.
Ánh mắt ấy chứa đầy sự chờ đợi không thể che giấu được.
Dường như Hề Mặc không đành lòng giấu diếm dưới ánh mắt đầy mong mỏi đó của cô, gật đầu: "Mình sẽ đến.
Chỉ là có thể sẽ khá trễ, mình không tiện xuất hiện nhiều trên màn ảnh, nhiều nhất chỉ có thể lấy thân phận người qua đường để quay một đoạn ngắn."
Cuối cùng Nguyễn Dạ Sênh cũng đã nhận được lời xác định của nàng, tươi sáng nở nụ cười: "Vậy quá tốt, mình chờ cậu."
Cô còn ân cần đưa ra đề nghị: "Vậy cậu đợi đến lúc múa lửa trại đến được không? Khi đó là lúc sắp kết thúc, thời gian cũng không còn dài những vẫn còn rất vui."
"Được." Hề Mặc nhìn cô, nói.
Được như vậy Nguyễn Dạ Sênh đã thỏa mãn nhưng vẫn luyến tiếc, bất đắc dĩ là, nhiệm vụ ghi hình đêm nay khá quan trọng, cô chỉ phải nhanh chân rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng Nguyễn Dạ Sênh xa dần, khi đã không còn nhìn thấy, lúc này Hề Mặc mới đi khỏi táng cây.
Hai đội đã tìm đầy đủ vật phẩm hiến tế, cũng đã đặt chúng lên đài.
Đây là lễ hội long trọng của thị trấn, lại được chương trình đến ghi hình nên có rất nhiều người trong trấn đổ xô đến đây, tại nơi tổ chức có rất nhiều gian hàng nhỏ, từ đồ ăn, nước uống hay trò chơi đều có đủ, tiếng cười đùa vang lên không ngớt, náo nhiệt và ấm áp, ngọn lửa trại như đang nhảy múa dưới cái lạnh mùa đông.
Nguyễn Dạ Sênh các cô không phải ghi hình mọi lúc mọi nơi, thỉnh thoảng vẫn có thời gian để nghỉ.
Thời gian phát sóng của show giải trí có hạn, cho dù có hết một ngày một đêm thì đến khi biên tập, sẽ bị lược đi rất nhiều đoạn.
"Nguyễn Nguyễn, mệt quá đi." Trầm Khinh Biệt rút trong chiếc áo lông dày cợm, ngồi nghỉ ngơi trên ghế gấp: "Hiện giờ mình chỉ muốn tìm một cái giường mềm mại mà nằm liệt ở đó."
"Cố thêm một chút, sau khi múa lửa trại xong thì nhiệm vụ gần như đã hoàn thành." Nguyễn Dạ Sênh đưa cho cô một ly nước ấm, bản thân cũng lấy một ly, từ từ uống, hơi nóng nhè nhẹ bay lên.
Tối nay Trầm Khinh Biệt không còn chút sức, cô nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy có chút cô đơn: "A Úc tối nay không tới xem mình, ban ngày chị ấy đều ở nơi ghi hình, mình ở đâu chị ấy liền ở đó."
"Có thể cô ấy cũng mệt." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Mình thấy sắc mặt cô ấy hôm nay có vẻ kém."
"Chị ấy nói hai ngày nay ăn uống không được, cũng không có ăn cơm cùng với mình." Trầm Khinh Biệt nhìn thoáng qua, ở bên cạnh có một cái cây treo rất nhiều đèn lồng nhỏ, ước chừng chỉ to bằng một bàn tay, giống như những trái hồng đỏ rực, trông rất đáng yêu, hỏi: "Cậu có viết điều ước để vào đèn lồng chưa?"
"Đã viết." Nguyễn Dạ Sệnh chỉ đến thân cây cao cao ở xa: "Mình treo ở đó."
"Mình vẫn chưa viết, vậy mình cũng treo cùng một cây với cậu." Lúc này Trầm Khinh Biệt mới có chút vui vẻ: "Chúng ta là chị em tốt."
Trước kia cô còn phải giả vờ không thân với Nguyễn Dạ Sênh, cuối cùng hiện giờ hai người quay cùng một show giải trí, có được cơ hội này, rốt cuộc có thể mượn nước đẩy thuyền để hai người có thể làm bạn thân trước mặt người khác, không cần phải che giấu như trước.
Hai người trò chuyện, Cố Sầm khoác vai Lệ Tư Nhiên đi đến, miệng nói chuyện trông rất phấn kích, đang nói thầm gì đó: "Chị không tin thì thôi! Là em tận mắt nhìn thấy, em chưa từng gặp ai đẹp như vậy, em nói cho chị biết, thật sự rất đẹp đó!"
Lệ Tư Nhiên lười nói chuyện với cô, không mặn không nhạt trả lời: "Đừng có lúc nào cũng phóng đại câu chuyện lên như thế.
Em cũng là người trải việc đời, làm như chưa từng thấy người đẹp vậy."
Lệ Tư Nhiên nói cũng không sai.
Người đẹp thì ở đâu nhiều nhất? Đương nhiên là trong giới giải trí, tuy có một vài người phái thực lực không chú trọng vào diện mạo nhưng phần lớn để kiếm được tiền từ giới giải trí, thứ cần thiết đầu tiên và có yêu cầu rất cao đó chính là nhan sắc.
Khi lên hình phải trang điểm và làm tóc tinh tế, khi bước chân lên thảm đỏ phải tỏa sáng, rực rỡ, đẹp trai xinh gái nhiều như mây, loạn hoa khoe sắc say mắt khách.
Thậm chí có những diễn viên không có kỹ thuật về diễn xuất nhưng họ thắng về nét đẹp, làm một cái bình hoa cũng sẽ được nhiều người thích, hút được khá nhiều fan nhan sắc.
Lệ Tư Nhiên đã thấy rất nhiều minh tinh xinh đẹp, mỗi người có một nét đẹp riêng.
Khi thấy Cố Sầm lại khiếp đảm về vẻ đẹp của một người như thế, trong lòng nàng cảm thấy không đáng tin.
Cố Sầm thấy Lệ Tư Nhiên không phản ứng lại, cảm thấy nhàm chán cho nên chuyển chiến trường buôn chuyện sang nơi của Nguyễn Dạ Sênh và Trầm Khinh Biệt.
Show giải trí là một nơi rất dễ thành lập mối quan hệ và tạo cảm tình với nhau khi tham gia, hiện tại cô đã thả lỏng không ít, không còn cẩn trọng như lúc mới đến, đi đến nơi của Nguyễn Dạ Sênh, kéo ghế đến ngồi cùng với các cô.
"Nguyễn Nguyễn tỷ, Khanh Khanh tỷ, em vừa từ bên kia tới, nhìn thấy một siêu cấp đại mỹ nhân!" Tuổi của Cố Sầm còn tương đối nhỏ, rất dễ bị vẻ bề ngoài thu hút Giống như thời còn là học sinh, khi thấy người nào xinh đẹp sẽ chỉ tiếc là không được chia sẻ niềm vui này với thật nhiều người."
"Lạnh lùng nhưng nghe kĩ thì rất nhu hòa." Cố Sầm hình dung về giọng nói của người nọ: "Ban đầu khi vừa nhìn thấy em còn tưởng là minh tinh nào đến thăm ban, cảm thấy kỳ lạ, sao trước đây em chưa từng gặp, lát sau mới biết đối phương chỉ là người bình thường, có lẽ chỉ đến đây du lịch."
"Siêu cấp?" Trầm Khinh Biệt nghe Cố Sầm hình dung, ánh mắt cũng sáng lên, tò mò hỏi: "Có ảnh chụp không?"
Cố Sầm lắc đầu thất vọng: "Không có chụp, cô ấy đi rất nhanh, em chỉ lo nhìn nên quên mất chụp ảnh.
Khi ấy người đại diện của Vương Diễn Hà cũng ở đó, mấy chị đoán xem có chuyện gì?"
"Người đại diện của Vương Diễn Hà làm gì?" Nguyễn Dạ Sênh cũng hỏi.
Cố Sầm nói: "Anh ta đi tới bắt chuyện.
Công ty mà Vương Diễn Hà kí hợp đồng không có mấy ai gánh được lưu lượng, Vương Diễn Hà xem như là nổi bật, công ty họ gần đây đang tìm kiếm người mới.
Nhìn thấy một người bình thường lại đẹp và có khí chất như vậy, người đại diện sao có thể bỏ qua cho nên đến hỏi cô ấy có muốn ký hợp đồng tiến vào giới giải trí phát triển hay không, một mình ở đó ba hoa hết lời này đến lời khác, dùng mọi cách để lấy lợi ích ra dụ hoặc nhưng đại mỹ nhân kia hoàn toàn không để ý tới anh ta, từ chối xong liền bỏ đi.
Nếu không phải vì người đại diện đó, nói không chừng cô ấy sẽ ở đó thêm được một lát."
Trong lời kể của cô có chút không hài lòng với người đại diện của Vương Diễn Hà, làm mất cơ hội cô ngắm mỹ nhân.
Lệ Tư Nhiên khoanh tay, trong mắt cũng có điều không hài lòng.
Nhưng là với Cố Sầm.
Cố Sầm cảm thán không thôi, chỉ lên chân mày trên mặt mình: "Đại mỹ nhân kia thật sự không giống với nhiều người khác, ở giữa chân mày của cô ấy có điểm chu sa, bây giờ ngoại trừ những bộ phim cổ trang hoặc là những người thích mặc Hán phục, không mấy ai sẽ tự điểm chu sa cho mình.
Nhưng với cô ấy rất thích hợp, khí chất hoàn toàn tự nhiên.
Nếu như thật sự ký hợp đồng với công ty nào đó, nhận cho cô ấy một bộ phim cổ trang chắc chắn sẽ nổi tiếng!"
Lệ Tư Nhiên thầm xem thường, nói: "Chủ yếu vẫn cần kỹ thuật diễn có biết không? Em cho là chỉ cần vẻ ngoài xinh đẹp rồi đi quay phim là có thể nổi tiếng? Nếu cô ấy không biết diễn xuất vậy có ích lợi gì?"
Cố Sầm lại nói: "Chỉ với diện mạo đại mỹ nhân của cô ấy thì còn cần kỹ thuật diễn để làm gì? Vừa đứng ở nơi kia đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, ngay cả gái thẳng nhìn cô ấy còn muốn thành cong, có biết chưa?"
Lệ Tư Nhiên: "..."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Lệ Tư Nhiên liếc sang, nói: "Em nhìn cô ấy cũng muốn cong?"
Cố Sầm cười hi hi: "Giống như em, không chấp nhận cong với người khác nhưng nếu là cô ấy, vậy thì có thể chấp nhận được.
Giá trị nhan sắc chính là chân lý."
Lệ Tư Nhiên thầm mắng Cố Sầm là đồ ngốc.
Nhóm người ở chỗ này tán gẫu về mỹ nhẫn, trong thời gian đó, Trầm Khinh Biệt đi đến cái cây treo đèn lồng cầu nguyện, lát sau ekip đến gọi các cô, sau đó mới cùng nhau đi đến để tiếp tục ghi hình.
Lửa trại càng cháy càng lớn, màu đỏ trong đêm lạnh, thời gian trôi dần, không khí của buổi lễ tế cũng dần được đẩy lên cao, Hề Mặc xuyên qua dòng người đông đúc, đi đến ngọn lửa ở trung tâm, khách mời và tổ chương trình đều ở bên đó.Trên đường nàng đụng phải một người, nàng bị chạm vào cánh tay, khá đau.
Đông đúc như thế, đụng chạm vào nhau là điều khó tránh, Hề Mặc theo phản ứng thu cánh tay vào, quay người nhìn lại.
Người đụng vào nàng bỏ đi rất nhanh, vội vàng chen vào đám đông rồi đi xa, Hề Mặc chỉ nhìn thấy người này mang chiếc mũ lưỡi trai, không nhìn rõ mặt càng không biết được giới tính.
Hề Mặc nhíu mày, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
Cũng không có gì.
Nàng tiếp tục đi về trước.
Người Di giỏi múa hát, lúc này, bên lửa trại là những người Di mặc trên người trang phục truyền thống nắm tay nhau, họ thành một vòng lớn vây quanh ngọn lửa trại hừng hực cháy, vừa múa vừa hát lên.
Đó đều là NPC trong trấn, nhóm khách mời cũng xen lẫn vào nhóm người nhảy múa đó, một tay Nguyễn Dạ Sênh nắm tay Trầm Khinh Biệt, một tay nắm lấy tay NPC, nhảy múa theo NPC.
Ánh lửa chiếu lên mặt Nguyễn Dạ Sênh, nụ cười cô tươi đẹp, rạng rỡ hơn cả ngọn lửa, như thắp sáng cả đêm này.
Hề Mặc cách vài người, chăm chú nhìn.
Mắt Nguyễn Dạ Sênh nhạy bén, trông thấy Hề Mặc.
Cô biết nếu Hề Mặc xuất hiện ở đây nghĩa là Hề Mặc đã đồng ý cho tổ chương trình ghi hình, cô vội buông tay, tạm thời đi ra kéo Hề Mặc từ trong đám đông bước đến, cười nói: "Hề Mặc, tới đây múa cùng bọn mình."
Hề Mặc: "..."
Nàng mất tự nhiên: "...!Mình không biết, đừng lộn xộn."
"Cái này rất đơn giản." Nguyễn Dạ Sênh kéo nàng đến chỗ của Trầm Khinh Biệt.
Hề Mặc bị cô kéo đi, chỉ có thể nhắm mắt theo sau cô đi tới.
Trầm Khinh Biệt thấy Hề Mặc, cô vừa mừng vừa sợ, không thể nào giấu được sự kích động trong lòng: "Hề Mặc, nhanh nhanh nhanh, chúng ta nắm tay nhau."
Nói xong, cô liền kéo tay Hề Mặc, tay trái Hề Mặc bị Nguyễn Dạ Sênh nắm, tay phải bị Trầm Khinh Biệt nắm, bị bắt buộc phải tham gia vào vòng người nhảy múa quanh lửa trại, vòng người không thể dừng lại vẫn đang tiếp tục nhảy múa, Hề Mặc chỉ có thể cứng nhắc giơ chân lên nhưng nàng không nhảy, chỉ đi theo.
"Cậu đừng đi theo như vậy." Nguyễn Dạ Sênh cười thúc giục nàng: "Nhảy lên cùng mọi người đi, rất đơn giản, chỉ cần đá chân lên là được."
Chân Hề Mặc vẫn không nâng lên.
Nguyễn Dạ Sênh đành phải tạm buông tay nàng, nhanh ngồi xuống dùng tay nâng đùi của nàng lên.
Hề Mặc: "..."
Nàng giật hết cả mình, bất giác chân nàng nhảy lên để tránh đi tay của Nguyễn Dạ Sênh, như là bị lửa đốt.
"Như vậy không phải là được rồi sao?" Nguyễn Dạ Sênh lần nữa dắt tay nàng: "Cứ nhảy như vừa rồi là được."
Hề Mặc không còn cách nào, trong lòng nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh sẽ lại chạm vào đùi nàng nên đành phải nhảy theo mọi người.
Lúc cao lúc thấp, nhìn qua cũng không phải là làm cho có lệ nhưng lại là một dáng vẻ vô cùng cưỡng ép.
Nguyễn Dạ Sênh thầm cười trong lòng, cảm nhận được lòng bàn tay Hề Mặc hơi trơn, dường như đang ra mồ hôi.
Cô nắm tay Hề Mặc chặt hơn.
Như đang sợ cô sẽ vuột mất tay Hề Mặc từ trong tay mình.
Màn nhảy múa lửa trại qua đi, tổ chương trình cũng đang chuẩn bị kết thúc công việc nhưng lễ hiến tế vẫn như trước còn rất nhiều người.
Ninh Khuê mang ekip chương trình đến chào hỏi với các khách mời, nói rằng mọi người đã làm việc vất vả và cũng đặc biệt gửi lời cảm ơn đến Hề Mặc.
Hôm nay ở nơi ghi hình, chương trình được dịp quảng bá nhờ hot search đan len của Hề Mặc, Ninh Khuê vui mừng không khép được miệng còn tặng cho Hề Mặc một bó hoa.
Thừa dịp nhân viên ở xung quanh bận rộn dọp dẹp kết thúc công việc, Nguyễn Dạ Sênh kéo Hề Mặc tránh qua một bên, cô nhìn bó hoa Hề Mặc ôm trong lòng, cố tình nói: "Chương trình chủ động tặng quà cho cậu, xem kìa, cả một bó hoa."
Hề Mặc: "..."
"Cuối cùng cũng nhận được quà." Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận nhìn xem biểu cảm của Hề Mặc: "Thế này hài lòng không?"
"Cái này thì xem là quà gì?" Biểu cảm Hề Mặc lạnh xuống: "Đóng phim khi đóng máy đều tặng như vậy, chỉ là một loại hình thức khách sáo."
Fans cũng thường xuyên tặng hoa cho nàng, Hề Mặc nhận đến mỏi tay, không có gì đặc biệt.
"Cậu không thích người khác tặng hoa cho cậu sao?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.
"Mình không có cảm giác gì." Hề Mặc nói thật: "Nhận được quá nhiều."
Nguyễn Dạ Sênh có thể hiểu cảm giác này của nàng, nói: "Dù sao cậu cũng không thích nhận hoa, vậy đưa hoa này cho mình đi?"
Hề Mặc khẽ giật mình, liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh.
Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh dâng lên một cảm xúc không rõ, cảm xúc này nhất thời làm Hề Mặc không hiểu được.
Lát sau, Hề Mặc đem hoa trong tay đưa cho Nguyễn Dạ Sênh: "Đây."
Nguyễn Dạ Sênh cẩn thận nhận hoa từ tay Hề Mặc, nhẹ nhàng ôm lấy bó hoa, tim đập