Hề Mặc vẫn chưa bước vào nhà, Bùi Thính Tuyền vô tình làm lộ lời nói dối của nàng, nàng đứng tại chỗ, cảm giác thể diện của mình trước Nguyễn Dạ Sênh như vỡ tan tành.
Nguyễn Dạ Sênh khẽ liếc nàng, ánh mắt có chút giận dỗi khiến người ta mềm lòng.
Hề Mặc đành liếc Bùi Thính Tuyền, định giữ lại mặt mũi cho mình: "Không phải cậu nói không thích nhận quà sao?"
"Tôi nói không thích nhận quà khi nào?" Đương không có một cái nồi to từ trên trời rơi xuống đầu Bùi Thính Tuyền.
Hề Mặc nắm lấy sơ hở của anh ta: "Lúc trước không phải cậu bảo fans đừng phun phí mua quà tặng cho cậu à, tôi vẫn còn nhớ."
"Cái đó là fans." Bùi Thính Tuyền cảm thấy oan ức: "Nhưng cái đồ vô tâm nhà cậu, cậu là fans của tôi hả? Cậu có phải là bạn của tôi không vậy?"
"Tôi nhầm, hiểu lầm thôi." Mặt Hề Mặc cứng nhắc, nói: "Nhanh vậy tôi không chuẩn bị quà đưa sang đây được, ngày mai là giáng sinh, tôi tặng lại quà cho cậu, được chưa?"
Nguyễn Dạ Sênh nghe Hề Mặc nói giáng sinh sẽ tặng lại quà, cô khẽ cười, có thể nghe được Hề Mặc ngấu nghiến hai chữ "giáng sinh" và "quà" rất rõ ràng.
Bùi Thính Tuyền thành công bị lừa: "Phải vậy mới được chứ."
"Ngày mai tôi không rảnh, còn phải tham gia đọc kịch bản, tôi nhờ người mang đến cho cậu." Hề Mặc nói.
"Biết cậu bận, quà đến là được, cậu không cần đến." Bùi Thính Tuyền nói rồi cười mời mọi người vào nhà: "Bên ngoài lạnh, nhanh vào đi, cứ mãi lo nói chuyện làm chậm trễ."
Nhóm người Bùi Thính Tuyền đi vào nhà, cửa đóng lại, bên trong rất ấm.
Người giúp việc của Bùi Thính Tuyền tiếp đãi vô cùng chu đáo, Bùi Thính Tuyền còn căn dặn Cố Sầm tiếp khách trong nhà, lát sau để chuẩn bị cho bữa tiệc, anh ta mang tạp dề đi vào nhà bếp làm nốt công đoạn cuối cùng, vẫn còn một người giúp việc khác giúp đỡ anh ta.
Hề Mặc ngồi cạnh Nguyễn Dạ Sênh, có hơi mất tự nhiên, do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nguyễn Dạ Sênh để biện minh, không, là giải thích: "...!Mình không có lừa cậu.
Bùi Thính Tuyền không thích nhận quà của fans, cậu là fans của cậu ta nên mình mới nói vậy."
Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, cười nhìn nàng.
"Biết rồi." Nguyễn Dạ Sênh trả lời tin nhắn nàng: "Cậu không 'lừa' mình."
Chữ lừa còn được đặt trong dấu ngoặc đơn.
Hề Mặc: "..."
Lệ Tư Nhiên có chút căng thẳng, cũng lặng lẽ nhắn tin cho Cố Sầm: "Tôi không có quà cho Bùi lão sư.
Giáng sinh ngày mai, nếu tôi tặng quà cho Bùi lão sư, em thấy có ổn không? Hình như không thỏa đáng lắm?"
Nhìn Lệ Tư Nhiên như kiên cường nhưng thật ra bên trong nàng là một người khá tự ti và yếu đuối, lúc nào nàng cũng phải tự hỏi bản thân về sự chênh lệch giữa mình và những người tài năng trong giới.
Nếu mình không quen họ mà bản thân quá nhiệt tình, nàng sợ sẽ khiến người ta nghĩ mình nịnh hót, nhưng nếu không đủ khách sáo, nàng lại sợ mình làm mất lòng họ, vì trong giới này, người thiếu kinh nghiệm lại không có gia đình chống lưng, khi làm gì cũng phải thật cẩn thận.
"Sao lại không thỏa đáng?" Cố Sầm không hiểu những chuyện sâu xa đó, cô nghĩ rất đơn giản: "Lễ giáng sinh, người quen tặng quà cho nhau, chuyện đó không phải rất bình thường sao? Chị đến nhà anh em làm khách, như vậy đã là người quen rồi."
Lệ Tư Nhiên như được an ủi, đối mặt với người khác nàng thấy rất mệt mỏi, chỉ có cạnh Cố Sầm, nàng mới thấy nhẹ nhàng.
"Em là em gái, cũng tặng quà cho Bùi lão sư chứ?" Lệ Tư Nhiên nhắn tin hỏi: "Tôi mua một món quà, em giúp tôi đưa cho Bùi lão sư được không?"
"Không thành vấn đề." Cố Sầm rất tự nhiên: "Nhưng chị cũng đừng quên quà của em."
"Em muốn quà gì?"
"Nếu em nói ra, chị tặng đúng như vậy thì còn gì là bất ngờ?" Cố Sầm trả lời.
"Nếu em không nói, tôi không biết em muốn gì, nếu mua phải thứ em không thích hoặc không cần thì sao?"
"Chị tặng gì em cũng thích cũng cần hết." Lúc Cố Sầm gõ chữ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lệ Tư Nhiên: "..."
"Sao vậy? Em nói gì sai hả, sao thái độ của chị lại như vậy." Lúc này Cố Sầm không nhắn tin nữa, trực tiếp hỏi nàng
Tai Lệ Tư Nhiên đỏ lên, nhẹ nói: "Không có gì."
Bùi Thính Tuyền nấu ăn khá giỏi, đến lúc ăn cơm, mọi người ngồi vây quanh nhau chung một chiếc bàn, Diệp Quảng Triều nhìn lên bàn ăn đầy màu sắc, cười nói: "Cũng lâu lắm rồi không ăn được đồ do Thính Tuyền làm, làm tôi thèm đến độ nước miếng cũng sắp chảy xuống."
Nguyễn Dạ Sênh nếm thử, nhận ra đích xác là mỹ vị, hai mắt nhìn Bùi Thính Tuyền càng sáng hơn: "Ăn rất ngon, cảm ơn Bùi lão sư."
Lệ Tư Nhiên cũng nhanh nói: "Cảm ơn Bùi lão sư."
"Mọi người thích ăn là được." Bùi Thính Tuyền cười sảng khoái: "Còn đang sợ sẽ không hợp khẩu vị mọi người đây."
Bùi Thính Tuyền rất hòa đồng, không khí trò chuyện trên bàn ăn vô cùng nhẹ nhàng, Diệp Quảng Triều hỏi Bùi Thính Tuyền giai đoạn sau có nhận phim mới nào không, nếu có nhân vật thích hợp, có thể giới thiệu Nguyễn Dạ Sênh và Lệ Tư Nhiên cơ hội thử vai được không.
Trước đó nói chuyện, Nguyễn Dạ Sênh có thể cảm nhận được ý tốt của Diệp Quảng Triều, cả Lệ Tư Nhiên cũng không ngờ rằng Diệp Quảng Triều không quên nhắc tên nàng, đột nhiên trong lòng thấy xúc động.
Bùi Thính Tuyền cười nói: "Không vấn đề, nếu các bộ phim sau có nhân vật thích hợp, Nguyễn tiểu thư và Tiểu Lệ trống lịch trình, tôi sẽ báo lại cho hai người."
Nguyễn Dạ Sênh và Lệ Tư Nhiên vội cảm ơn.
Cố Sầm không phải là người có chí tiến thủ, cô thấy việc đóng phim quá cực nhọc, mình lười quay, cũng thấy kỹ năng diễn xuất của mình rất cay mắt người xem cho nên không muốn đi làm hại người khác, cứ yên ổn ca hát nhảy múa là được.
Nhưng khi cô thấy Nguyễn Dạ Sênh và Lệ Tư Nhiên có thể sẽ hợp tác với Bùi Thính Tuyền, trong lòng cũng vui vẻ thay các cô.
"Thật ra hiện giờ tôi có một bộ điện ảnh, phong thái của Nguyễn tiêu thư hoàn toàn phù hợp với nhân vật đó, nhân vật đó trong phim là bạn gái của tôi." Bùi Thính Tuyền nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Tiếc là cô đang ở đoàn của A Như, A Như không thích diễn viên đóng xen phim, cô chỉ cần tập trung quay phim của chị ấy, tôi sẽ không giới thiệu."
Hề Mặc nghe, thấy vô vị.
Hiện giờ có không ít diễn viên bởi vì nhân vật trong phim là người yêu của nhau mà nảy sinh tình cảm, đến khi hoàn thành bộ phim, họ cũng về bên nhau, thậm chí họ còn đột nhiên tuyên bố đã lãnh chứng kết hôn.
Nguyễn Dạ Sênh lại là fan của Bùi Thính Tuyền, Hề Mặc cảm giác đây sẽ là tiền đề làm cô nảy sinh cảm tình với Bùi Thính Tuyền, bỗng dưng nàng thấy may mắn vì Cố Như có yêu cầu cao về mặt thời gian ở trong đoàn với Nguyễn Dạ Sênh, không để Nguyễn Dạ Sênh có cơ hội này.
"Tôi không đi được." Nguyễn Dạ Sênh cười cười, khách sáo nói: "Đáng tiếc thật."
Hề Mặc: "..."
...!Có gì mà đáng tiếc.
Hề Mặc rất không vui, cúi đầu dùng bữa.
Bữa ăn qua đi, nhóm người ở lại nhà Bùi Thính Tuyền một lúc để tâm sự.
Bùi Thính Tuyền còn thêm cách liên lạc với Nguyễn Dạ Sênh và Lệ Tư Nhiên.
Suốt quá trình đó, Nguyễn Dạ Sênh đều cười tươi, Lệ Tư Nhiên cũng cảm thấy bất ngờ, trước nay nàng chưa từng nghĩ đến sẽ được bậc ảnh đế như Bùi Thính Tuyền kết bạn.
Trước khi đi, Bùi Thính Tuyền tiễn họ đến gara, nói: "Nguyễn tiểu thư, Tiểu Lệ, sau này có thời gian rảnh, hoan nghênh đến làm khách nhé."
Hề Mặc: "Sắp tới phải quay phim, bận lắm, không rảnh."
Nguyễn Dạ Sênh nói cảm ơn Bùi Thính Tuyền, liếc Hề Mặc một cái.
Sau khi tạm biệt Bùi Thính Tuyền, Diệp Quảng Triều lái xe đến khách sạn, Lệ Tư Nhiên đưa Cố Sầm về nhà trước rồi mới về chung cư của mình, còn Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc cùng quay về khách sạn đã đặt từ trước.
Phòng của Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc ở sát cạnh nhau.
Nguyễn Dạ Sênh về phòng tắm rửa, Hề Mặc đang ở phòng của mình, tâm trạng khá phiền não.
Ngày mai là giáng sinh, Nguyễn Dạ Sênh ở cùng đoàn phim với nàng, chắc chắn lễ giáng sinh này nàng sẽ đón cùng Nguyễn Dạ Sênh nhưng nàng không biết phải tặng cho Nguyễn Dà Sênh quà gì.
Hề Mặc lấy điện thoại lên mạng, nàng muốn xem thử có ý kiến hay ho gì về vấn đề này hay không, cuối cùng sau khi xem qua, có vô số thứ như "Lễ giáng sinh tặng quà gì mới ý nghĩa?" "Trong mấy món quà này, món nào hợp để tặng cho người đặc biệt nhất trong lễ giáng sinh." "Sơ lược những món quà ý nghĩa nhất cho giáng sinh." Mọi thứ hiện lên trước mắt nàng, nhìn qua một lượt, đáp án muôn màu muôn vẻ.
"Đương nhiên đồ handmade là số một, như vậy mới thể hiện được thành ý của bản thân." Có người nói.
"Nhiều khi đồ handmade cũng không là lựa chọn tốt đâu, nhiều quá thì thiếu thiết thực cho nên cần phải ưu tiên sự hữu dụng.
Cố lần tôi định mua một chiếc đèn bàn, bạn tôi biết, thế là giáng sinh đã tặng cho tôi một cái, tuy không quý nhưng đã làm cho tôi rất cảm động."
"Tặng hoa lúc nào lãng mạn, tôi chắc như bắp á."
"Lễ giáng sinh, bạn trai đã tặng cho tôi một chiếc nhẫn kim cương, tôi bật khóc tại chỗ rồi tôi nhận lời cầu hôn của ảnh luôn." Còn có người khoe tình cảm.
"Gửi tiền, cảm ơn."
Hề Mặc: "..."
Nàng cẩn thận xem, cuối cùng Lộ Thanh Minh gọi đến: "Về rồi chứ?"
"Đã về." Hề Mặc bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
Lộ Thanh Minh nói: "Tối mai là giáng sinh, dù gì cũng phải ra mặt, em lại không có weibo, mọi chuyện đều do phòng làm việc đăng tải thông tin của em, lâu lắm rồi không xuất hiện, fans của em đã ngóng đến dài cổ rồi, em nên quay một đoạn chúc giáng sinh fans để chuẩn bị cho đêm mai."
"Được." Hề Mặc cũng thấy nên có hoạt động cho đêm giáng sinh, những người yêu thích nàng cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, nàng đồng ý nói: "Tôi sẽ quay một đoạn video ngắn."
"Được, quay xong gửi đến cho tôi." Lộ Thanh Minh gửi đến cho nàng một file: "Trong đó là kịch bản, em xem thử rồi quay video.
Phùng Đường Đường không đi theo, bên cạnh em không có trợ lý khác nên nhờ người đoàn phim qauy một đoạn giúp em đi."
"Ừm."
Hề Mặc cúp máy, ngồi ở mép giường nghĩ nghĩ, gọi điện cho Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh bắt máy khá trễ, giọng nói mang theo ý cười: "Hề Mặc."
"Định...!Định nhờ cậu một chuyện." Hề Mặc nói.
"Tự nhiên khách sáo vậy?" Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng ấp úng, cô buồn cười: "Nói thẳng đi."
"Cậu có thể đến phòng...!phòng mình không?"
Nguyễn Dạ Sênh không hề do dự: "Có thể."
Hề Mặc ngồi bên giường chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng gõ cửa, nàng nhanh chân đi ra mở cửa, đến khi thoáng nhìn thấy cô gái đứng trước cửa, bỗng dưng nàng ngẩn người ra.
Trong tích tắc, nàng nhanh tay túm chặt Nguyễn Dạ Sênh kéo vào trong rồi đóng sầm cửa phòng lại.
Hề Mặc kéo cô vào rất mạnh, giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mang theo chút quyến rũ, nói: "...Sao cậu lại mạnh tay như vậy, đau đó."
Hề Mặc: "..."
"Sao cậu chỉ choàng mỗi áo tắm rồi sang đây?" Hề Mặc nhíu mày, vừa rồi nàng rất sợ bộ dạng này của Nguyễn Dạ Sênh bị người ở khách sạn thấy được cho nên mới kéo Nguyễn Dạ Sênh vào ngay.
"Mình vừa tắm xong, mặc áo choàng không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Nguyễn Dạ Sênh bọc trong chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc xoăn dài còn ẩm ước, rối loạn xõa bên vai.
Nét mặt mang theo vẻ quyến rũ, chiếc choàng tắm khiến cô trông như được bao bởi một tầng hơi nước, xương quai xanh sắc sảo cứ thế hiện rõ trước mắt Hề Mặc.
Dưới chiếc áo choàng là đôi chân vừa thon vừa dài vừa trắng, đường cong ấy càng khiến người khác khó rời mắt, Hề Mặc gần như không dám tiếp tục nhìn, vội liếc sang một bên: "Nếu để người khác nhìn thấy thì sao?"
"An ninh của khách sạn này rất tốt, phóng viên không vào đây được." Nguyễn Dạ Sênh đi thẳng vào trong: "Mình thấy hành lang cũng không có ai."
"Vậy cũng không thể mặc mỗi choàng tắm." Hề Mặc đi vào theo: "Cậu mặc như vậy đi qua phòng bên cạnh, nếu không may bị nhân viên khách sạn nhìn thấy, sẽ nghĩ là cậu..."
Nguyễn Dạ Sênh rất tự nhiên ngồi xuống giường Hề Mặc, chân lộ ra càng nhiều, cô cười nói: "Nghĩ là mình thế nào? Nghĩ là mình với người ở phòng bên cạnh có quan hệ gì đó mờ ám không thể cho người khác biết?"
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh chống tay xuống giường, người nghiêng đến chỗ của Hề Mặc, hai mắt long lanh: "Cậu gọi mình đến phòng cậu làm gì?"
"Lộ Thanh Minh bảo mình quay một đoạn video cho giáng sinh ngày mai, gửi về phòng làm việc đăng lên cho fans." Hề Mặc vội cúi đầu, đưa điện thoại của mình cho cô: "Cậu quay giúp mình đi."
"Rất vui vì được giúp đỡ." Nguyễn Dạ Sênh đứng lên, nói: "Cậu đến ngồi ở sofa đi."
Hề Mặc đến sofa, ngồi xuống..
Xương quai xanh của Nguyễn Dạ Sênh, đôi chân dài, thậm chí là nền tuyết trắng ẩn hiện ở cổ áo choàng và cả...!khe, chúng cứ vậy hiện lên trước mắt nàng.
Hề Mặc cảm thấy có chút căng thẳng khó nói thành lời, nàng bắt lấy chiếc gối trên sofa, ôm vào lòng.
"Cậu ôm như vậy cũng rất dễ thương." Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh hiện ý cười, hướng điện thoại về phía nàng, điều chỉnh góc độ: "Fans cậu chắn chắn sẽ rất thích."
Hề Mặc ôm gối, nghiêm túc ngồi.
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Bắt đầu được chứ?"
"...!Được."
"Một, hai, ba." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nhìn vào camera, bắt đầu quay."
Hề Mặc nhìn về phía camerra, dĩ nhiên không thể tránh được mà nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh đang cầm điện thoại, vị trí đó vừa hay hấp dẫn ánh mắt của Hề Mặc đến cổ áo choàng của cô.
"Chào mọi người." Hề Mặc nhìn theo hướng đó, cứng nhắc như một khúc gỗ, miệng thì như một cái máy phát lời chúc theo văn mẫu: "Tôi là Hề Mặc.
Giáng sinh lại đến rồi, đầu tiên xin chúc mọi người có một đêm giáng sinh...!vui vẻ, và vui vẻ...!giáng sinh."
"Phụt." Nguyễn Dạ Sênh bỏ điện thoại xuống, thật sự không thể nào nhịn cười: "Bình thường cậu quay video đều giốngvậy sao? Mà cái đó là kịch bản Lộ Thanh Minh đưa cho cậu? Sao lại hài như vậy, nhìn cậu không hề giống chúc fans mà như đang làm video phỏng vấn gửi cho công ty."
Hề Mặc: "..."
Sự thật là nàng không đọc theo kịch bản mà Lộ Thanh Minh gửi, không biết tại sao nhưng nàng không thể nào tập trung suy nghĩ được.
"Cậu quá cứng nhắc." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Cậu nên đổi lời chúc, thả lỏng cơ mặt, vừa rồi hình như còn nói lắp nữa."
"...!Mình không có nói lắp." Hề Mặc sốt ruột.
"Rồi rồi rồi, không lắp." Nguyễn Dạ Sênh bị nàng làm cho buồn cười, đầu gỗ này sao lại đáng yêu vậy chứ, cô không còn muốn quay về lại phòng mình nữa rồi: "Cậu hồi hộp sao? Loại video ngắn này chắc cậu cũng thường xuyên quay, mình cũng xem khá nhiều, chưa từng thấy cậu căng thẳng bao giờ."
"Mình...!không có căng thẳng." Hề Mặc khẽ ho một tiếng, cố kiềm chế để ánh mắt mình không nhìn về cổ áo của Nguyễn Dạ Sênh: "Quay lại lần nữa đi."