Hoán Đổi Ảnh Hậu


Âm thanh trong phòng tắm truyền ra rất khẽ, nhưng mỗi một tiếng tí tách rơi xuống như rơi vào lồng ngực Hề Mặc.
Trước mắt nàng như chỉ còn lại hình ảnh cơ thể lả lướt của Nguyễn Dạ Sênh hiện trên tấm rèm.
Hề Mặc nhìn không rời mắt.
Như một loại ma thuật, đến khi nàng hoàn toàn tỉnh lại, nàng cũng chẳng biết mình đã nhìn như thế bao lâu, thậm chí còn đứng lên, chầm chậm bước đến phòng tắm.
Hề Mặc đứng trước cửa phòng tắm, thất thần nhìn vào then cửa, một lúc lâu sau đó, nàng bỗng giật mình.
Nàng đi đến đây làm gì?
Có bị điên hay không?
Hề Mặc cảm thấy bồi hồi, ánh sáng trong phòng cũng trở nên mê ly, khắp nơi như chìm trong ánh sáng hư ảo, hư ảo đến mức làm nàng thấy choáng vàng.

Nàng nghĩ do mình uống mộng rượu, cơn say bắt đầu phát tác cho nên mọi vật hình như cũng trở nên thiếu chân thật.
Nhưng điều này cũng không là lý do để nàng đi đến trước cửa phòng tắm của Nguyễn Dạ Sênh.
Trong lòng Hề Mặc xông lên cảm giác hổ thẹn, chân lại như mọc rễ tại đó, nàng phát hiện bản thân vậy mà không muốn...!đi khỏi.

Đến khi ý thức được điều này, Hề Mặc càng thêm bối rối, một mặt nàng xem thường bản thân, mặt khác nàng lại không kiềm chế được mà nghe động tĩnh trong phòng tắm.
...!Quá biến thái.
Hề Mặc mất tự nhiên, thế mà nàng lại đứng đây nghe Nguyễn Dạ Sênh tắm, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, nàng còn muốn đi vào trong.

Đáng sợ, tại sao nàng lại...!biến thái tới vậy?
"Hề Mặc?" Trong phòng truyền đến tiếng nói Nguyễn Dạ Sênh.
Hề Mặc giật mình.
Nghe thấy Nguyễn Dạ Sênh gọi nàng, vô thức nàng định trả lời.

Nhưng phản ứng và khả năng phân tích của nàng cũng rất nhanh, nhớ đến bản thân lúc này đang đứng trước cửa phòng tắm, Nguyễn Dạ Sênh sẽ cảm nhận được tiếng của nàng đang rất gần, sẽ biết nàng đang đứng trước cửa phòng tắm.
Hề Mặc ngay lập tức đứng thẳng người, không lên tiếng.
Nàng chầm chậm lui về sau, chuẩn bị lui đến bên giường, cố gắng để mình không tạo ra tiếng động, rồi mới đáp lại Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh lại nói: "Cậu đang đứng trước phòng tắm đúng không, sao lại không lên tiếng?"
Hề Mặc: "..."
"Cậu đừng trốn nữa." Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh như đang cố nhịn cười: "Mình thấy cậu ngồi ở mép giường rất lâu, sau đó đứng lên đi tới bên này rồi."
Hề Mặc: "..."
Lúc này đột nhiên Hề Mặc mới nhận ra.
Loại rèm này có thể nhìn xuyên cả hai hướng, nàng có thể nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Dạ Sênh bên trong, nếu Nguyễn Dạ Sênh để ý thì cũng sẽ mơ hồ thấy được bóng dáng của nàng ở bên ngoài, có thể không thấy rõ như nàng nhìn Nguyễn Dạ Sênh nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng đi đi lại lại,
Lúc nàng đang nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh cũng đang...!nhìn nàng.
"Sao vậy?" Nguyễn Dạ Sênh trong phòng tắm càng vui vẻ: "Lẽ nào cậu cho là rèm cửa kính này không nhìn ra bên ngoài được, chỉ có cậu ở ngoài mới nhìn được bên trong? Nên mới lén lút."
"...!Mình không có lén lút." Lúc này Hề Mặc mới nói:"Mình say, phản ứng chậm, vừa mới nhận ra cậu gọi mình."
Miệng thì nói trong bình tĩnh, nhưng người đã toát mồ hôi.
Toát hết cả người.
Bị Nguyễn Dạ Sênh bắt ngay tại hiện trường, chỉ muốn bốc hơi.
Nàng đứng trước phòng tắm lâu như thế, vốn đã trông rất biến thái, cuối cùng ngay lúc Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng thì nàng lại chột dạ không trả lời, không biết có làm tăng thêm ấn tượng về độ...!biến thái của nàng không.
"Vậy à." Nguyễn Dạ Sênh hình như cũng không muốn vạch trần lời bao biện của nàng, cách một cánh cửa, giọng nói Nguyễn Dạ Sênh như thể được phủ thêm một phần ái muội: "Vậy cậu cứ đứng mãi ở trước cửa phòng tắm làm gì?"
Hề Mặc: "..."
Lát sau, Hề Mặc nói: "Cậu cũng uống rượu, mình sợ cậu cũng say, lỡ không may đứng không vững sẽ bị ngã, mới muốn đến trước cửa xem tình hình."
"Xem lâu vậy hả?"
Hề Mặc: "..."
Không biết có phải vì những lời này của Nguyễn Dạ Sênh dẫn dụ, câu trả lời sau đó của mình chính Hề Mặc cũng không ngờ tới: "Tắm khi say lúc nào cũng tiềm ẩn nguy hiểm, mình muốn đứng ở cửa trông...!cậu, lỡ bị ngã có thể kịp chạy vào."
"Cảm ơn cậu đã...!quan tâm mình như vậy." Nguyễn Dạ Sênh kéo dài âm cuối, ngữ điệu còn thoáng qua chút quyến rũ.
Hề Mặc cố gắng kiềm lại hô hấp.
"Nhưng vừa rồi cậu nói cậu uống say nên phản ứng chậm, mình gọi cậu còn phải đợi một lúc cậu mới trả lời mình." Nguyễn Dạ Sênh lại nói tiếp: "Nên giờ cho dù cậu có đứng trước cửa cũng không vào kịp đâu, nếu mình thật sự bị ngã, cậu chạy vào cũng không kịp làm gì."
Hề Mặc: "..."
Ngữ điệu Nguyễn Dạ Sênh càng thêm ướt át như chìm trong màn mưa: "Cậu có cần đi thẳng vào phòng tắm trông coi mình không, như vậy mới kịp thời hơn?"
Trái tim Hề Mặc đột nhiên hẫng đi một nhịp: "..."
Khung cảnh chợt yên tĩnh, chỉ có tiếng nước róc rách chảy.
"...!Đừng có nói gì bậy bạ." Hề Mặc nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong đầu mình.
"Hề Mặc." Nguyễn Dạ Sênh lại gọi tên nàng.
"Sao?"
"Áo choàng mình mang vào để mặc vừa bị rớt, ướt hết rồi." Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mềm mại, nhẹ nhàng: "Cậu lấy áo ngủ sạch khác, mang vào giúp mình được không?"
Một lúc lâu, Hề Mặc không trả lời.
"Nếu không mình không cách nào ra ngoài, chỉ đành trần trụi." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: Nhưng nếu cậu không ngại thì mình đi ra cũng được."
Đương nhiên Hề Mặc ngại.
Không mặc đồ đi ra ngoài, cuối cùng thì chuyện quái gì đang diễn ra vậy, nàng lập tức cau mày: "Mình đi lấy cho cậu."
Nàng tìm kiếm trong chỗ hành lý của Nguyễn Dạ Sênh, tìm được một chiếc váy ngủ, váy ngủ là loại váy ngủ mỏng hai dây, vô cùng gợi cảm, trên tay nàng, nó càng thêm mềm, càng thêm nhẹ.
Hề Mặc nhìn lướt qua, không dám nhìn nữa, nhanh bước đến trước phòng tắm, gõ gõ cửa.
"Cậu hé cửa phòng tắm ra." Hề Mặc nói: "Mình đưa cho cậu."
"Mình không qua đó được." Giọng của Nguyễn Dạ Sênh nghe có đôi chút không thoải mái: "Mình đang bị chuột rút tạm thời không tiện đi ra.

Cửa không khóa, cậu cứ vào đi."
Hề Mặc: "..."
Sớm không chuột rút, trễ không chuột rút, cậu cố tình chuột rút vào lúc này.
"Cậu...!cậu nhanh lên, mình bị chuột rút nữa rồi." Nguyễn Dạ Sênh ở bên trong nhẹ gọi.
Hề Mặc nghe cô gọi mình như vậy, đột nhiên nàng trở nên nôn nóng, nàng cũng mặc Nguyễn Dạ Sênh nói dối hay nói thật, mọi ý nghĩ lướt qua, nàng đẩy cửa đi vào.
Hơi nóng trong phòng xông vào người nàng.
Khi Hề Mặc mở cửa, mắt cũng đã nhắm tịt lại, nàng đứng trước cửa, tay giữ lấy cánh cửa, trước mắt tối đen nhưng vẫn có thể cảm nhận hơi nước đang bao vây lấy nàng, dường như cũng làm cho lòng nàng trở nên nóng hơn.

"Váy ngủ treo vào giá treo, cậu tắm xong rồi lấy mặc." Phòng tắm được chia làm hai khu vực, một ướt và một khô, nàng dựa vào kí ức trước đó của mình mò mẫm đến khu vực khô ráo có giá treo đồ bên trong.
"Không cần." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Mình cần cậu đưa nó đến tay mình."
"Chỗ đó của cậu đều là nước, rất dễ bị ướt, đưa cho cậu bằng cách nào?" Hề Mặc không hiểu.
"Mình tắm xong rồi, lau khô là được." Nguyễn Dạ Sênh lại nói tiếp: "Giờ mình không tiện di chuyển, cậu đưa cho mình là mình có thể mặc vào."
Tiếng nước bên tai dừng lại, Nguyễn Dạ Sênh tắt nước, Hề Mặc đành phải đổi hướng, sờ soạng đi vào khu vực tắm cách một tấm kính ở bên trong.
Sờ soạng mất một lúc, Hề Mặc đưa tay: "Váy ở đây, cậu tự đến lấy."
"Đã nói là đang bị chuột rút, mình không đi được, sao cậu lại đầu gỗ tới mức đó chứ?"
Nếu sự quyến rũ có thể cụ thể hóa hình tượng của nó, thì khi Hề Mặc nghe xong câu nói này của Nguyễn Dạ Sênh, khắp người nàng như thể được một sợi lụa mềm quấn quanh, làm cách nào nàng cũng không thoát ra được.
Hề Mặc chỉ đành miễn cưỡng đi đến trước vài bước, hai mắt nhắm lại, nói: "Đây."
"Mình không với tới mà." Nguyễn Dạ Sênh nhẹ cười: "Cậu đến gần thêm chút nữa."
Hề Mặc hết cách với cô, lại mò mẫm đi thêm vài bước: "Giờ thì sao?"
"Vẫn chưa." Nguyễn Dạ Sênh tựa như đã rất cố gắng, nghe qua như thể nàng đang cố sức với tay qua để lấy, thế nên trong giọng nói của cô mang theo chút khó khăn: "Vẫn không với tới, cậu đến gần mình thêm chút nữa."
Hề Mặc rất muốn nhắc nhở cô, đừng thở gấp như vậy, nhưng không tài nào nói ra lời, mặt nàng ngày càng nóng lên.
Không biết có phải do từ nãy đến giờ bên trong dùng nước ấm hay không.
"Giờ thì được rồi chứ?" Hề Mặc đưa tay sờ soang, cảm giác mình đã chạm vào tấm kính ngăn, trên đó có một lớp nước, nói vậy Nguyễn Dạ Sênh hẳn đang ở cạnh nàng, có lẽ sẽ lấy được.
"Mình vẫn không với tới, mình ở sát phía bên trong." Nguyễn Dạ Sênh rất đáng thương.
Hề Mặc đành phải đi tiếp, bước vào khu vực tắm trên trong.
Nguyễn Dạ Sênh nức nở: "Cậu đến đỡ mình lên đi, chân mình chuột rút sắp không đứng được nữa rồi, đau quá."
Hai chứ "đau quá" kia, thật sự đã rung động đến trái tim nàng.
Trái tim Hề Mặc rung lên, tay nàng huơ loạn trong không trung, bước chân chầm chậm, từng bước đi vào trong: "Cậu đang ở đâu?"
Nguyễn Dạ Sênh lại im lặng.
"Dạ Sênh?" Hề Mặc nhận thấy xung quanh không có tiếng động, Nguyễn Dạ Sênh cũng không lên tiếng, việc này làm nàng không thể xác định rõ vị trí, không biết Nguyễn Dạ Sênh có đang ở trước mặt nàng không: "Nói gì đi."
Vẫn không có tiếng động.
Đột nhiên Hề Mặc thấy hồi hộp, nàng luôn cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh đang cố tình quan sát nàng, cố tình không trả lời.
Tay vẫn tiếp tục tìm tòi trong khoảng không, cuối cùng lại chạm vào một thứ mềm mại, ướt át.
Hề Mặc lập tức phản xạ, biết đó là gì, người nàng run bật lên, váy ngủ trên tay suýt chút nữa đã rơi xuống.
"Cậu kia, sờ loạn ở đâu vậy?" Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới nhẹ lên tiếng oán trách.
"Cậu cố tình đi tới phải không?" Hề Mặc nghĩ lại tình huống từ nãy đến giờ, trên cổ là một tầng mồ hôi vì nóng, trước đó một giây nàng còn thấy mình sờ trong không khí, lý nào mà chỉ trong tích tắc nàng lại sờ đến...
"Gì chứ, cậu nói gì, tại sao mình phải cố tình đi tới?" Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Nếu thật sự là vậy, lẽ nào ý cậu là mình đang cố tình quyến rũ cậu?"
Đột nhiên Hề Mặc nghẹn lời.
"Hay là, cậu vốn đã nghĩ mình muốn quyến rũ cậu hả?" Giọng Nguyễn Dạ Sênh ngày càng trầm xuống, như sát bên tai.
Giọng nói lại càng khiến cho tai người ta ngứa ngáy.
Hề Mặc: "..."
"Lý do gì cậu lại thấy, mình đang quyến rũ cậu?" Nguyễn Dạ Sênh lại tiến đến gần hơn, dần dần bộc lộ hai từ "quyến rũ" mà cô nói, hàm ý sâu xa trên đầu môi.
Cả người Hề Mặc nóng lên.
"Hay là vì, cậu thích mình?" Nguyễn Dạ Sênh đưa tay sang, xoa lên má Hề Mặc.
Từng lỗ chân lông trên người Hề Mặc như dựng hết cả lên, nhưng nàng không có đường lui.
Nước từ trên lại chảy xuống, là do Nguyễn Dạ Sênh mở vòi sen, nước làm ướt váy ngủ trên tay Hề Mặc, cũng làm người nàng ướt nhem.
"Ôi, xin lỗi." Nguyễn Dạ Sênh tiến sát, dưới dòng nước chảy xuôi, mặt cô chạm sát vào mặt nàng, thì thầm xin lỗi nàng: "Là lỗi của mình, vừa mới bất cẩn chạm mở vòi sen."
Hề Mặc sững sờ nơi đó, trên má là làn da mềm mại, mịn màng của Nguyễn Dạ Sênh.
Nàng từ từ mở mắt ra, hơi nước mông lung, là thân ảnh Nguyễn Dạ Sênh trong màn sương.
Cùng lúc đó, tay Nguyễn Dạ Sênh đưa đến, nhận váy ngủ trên tay Hề Mặc: "Cảm ơn cậu đã mang nó vào giúp mình.

Nhưng váy ướt rồi không mặc được, sao bây giờ?"
Hề Mặc gần như đã quên mất hô hấp..
"Cậu...!cũng ướt." Nguyễn Dạ Sênh nói bên tai nàng: "Ra ngoài như vậy sẽ rất khó chịu, hay là, cùng tắm với mình đi."
Bên tai, ngoại trừ hơi thở của Nguyễn Dạ Sênh chính là tiếng nước chảy.
"Dạ Sênh, cậu..." Hề Mặc khẽ nói, bọt nước dừng trên môi nàng.
Trước mặt là quang ảnh mông lung, rồi Nguyễn Dạ Sênh đến hôn lấy nàng.
Hề Mặc theo phản xạ nhắm mắt, hai tay ôm lấy cơ thể Nguyễn Dạ Sênh, dưới dòng nước chảy, đôi môi hai người chạm vào nhau.
"Hề Mặc, cậu có thích mình không?" Trong nước, môi Nguyễn Dạ Sênh khẽ chạm vào nàng, nhịp thở ngày càng nặng: "Có thích mình như vậy không?"
Môi Hề Mặc khẽ nhếch, gần như là bị động cảm nhận xúc cảm Nguyễn Dạ Sênh mang đến cho nàng.

Lúc này thật ra cũng không tính là một nụ hôn được chân chính đón nhận, dù sao nàng cũng không có nhiều đáp lại, nhưng người nàng đang khẽ run, những lời Nguyễn Dạ Sênh nói như rót vào đầu nàng, khiến suy nghĩ của nàng đảo điên.
Nguyễn Dạ Sênh tiếp tục hôn nàng, tay mò mẫm dọc theo quần áo đi vào.
Hô hấp Hề Mặc tăng nhanh, cúi đầu lùi về sau, ban đầu có chút né tránh, thế nhưng Nguyễn Dạ Sênh vẫn không ngừng hôn nàng, lát sau nàng lại là người chủ động bước lên, ngậm lấy vành môi Nguyễn Dạ Sênh.
Sau bao khó khăn, cuối cùng cũng nhận được sự đáp trả, trong giọng nói Nguyễn Dạ Sênh mang theo sự vui mừng và ngạc nhiên: "Hề Mặc, thẳng nữ vũ trụ, cậu có biết...!nên làm gì nữa không?"
Đột nhiên Hề Mặc vỡ lẻ: "...!Cậu đang nói gì?"
"Xem ra cậu không biết." Nguyễn Dạ Sênh khẽ cười: "Đáng tiếc, mình cũng không dạy cậu được, dù sao thì...!do cậu không biết thôi."
Hề Mặc nhíu mày, thầm suy xét câu này của Nguyễn Dạ Sênh có ý gì.
Nghe sao rất kỳ lạ.
Nhưng ý thức của nàng cũng nhanh phải chìm nổi trong hỗn loạn, vì Nguyễn Dạ Sênh tách môi nàng ra.
Đầu lưỡi tiến vào.

"Nhưng tiếp hôn, chắc chắn cậu biết." Nguyễn Dạ Sênh chạm lưỡi vào môi nàng, lúc xoa nàng, lúc thì lùi ra ngoài: "Đây là chuyện thường tình, cho dù cậu có là thẳng nữ hay không thì cũng biết."
Suy nghĩ của Hề Mặc đã đóng băng.
"Hề Mặc." Nguyễn Dạ Sênh ôm chặt nàng, âm cuối mang theo nũng nịu: "Mình muốn cậu...!hôn mình."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui