Rất nhanh, Hề Mặc trả lời lại tin nhắn: "Cơm trưa là Đường Đường làm đấy, ăn rất ngon." Hiếm khi có được còn kèm theo một tấm ảnh chụp thức ăn.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn văn tự ngắn gọn của đoạn tin nhắn rồi nhìn bức ảnh giản đơn ấy, nở nụ cười.
Nhưng cuộc nói chuyện ở phòng khách vẫn đang tiếp tục, những thông tin trong cuộc đối thoại đó đối với Nguyễn Dạ Sênh là vô cùng quan trọng, thế nhưng trong lòng cô như hận không thể lập tức quay về bên Hề Mặc, vì đại cục khó mà bỏ mặc, để tránh phân tâm, cô cũng đành tạm thời không trả lời tin nhắn, nắm điện thoại trong tay, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.
Bên ngoài, Nhan Thính Hoan tiếp tục đưa ra các nghi vấn với mũ lưỡi trai: “Người trong ảnh này vào bệnh viện để làm gì? Là mắc bệnh hay là bị thương ở đâu, sau đó cậu có tìm bác sĩ hay y tá để tìm hiểu sự tình hay không?”
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, như kϊƈɦ động hơn, bước chân thoáng đi lên, chờ đợi mũ lưỡi trai trả lời.
Mũ lưỡi trai rũ mắt xuống, thành thật khai báo: “… Tôi không có đi tìm hiểu.”
Nhan Thính Hoan trừng mắt nhìn hắn: “Tôi và Thôi Gia Thụ để cho cậu làm việc, cậu lại làm việc sơ suất như thế hả?”
Mũ lưỡi trai lui sâu vào bên trong sô pha rụt rụt cổ, vẻ mặt vô tội: “Lúc đấy, sau khi tôi nhìn thấy, đầu óc như phát ngốc ra vậy, nghĩ thầm sao có thể trùng hợp như thế, nhất thời thì quên đi việc phải tìm người hỏi rõ tình huống.” Vừa nói đến đây, lập tức nhỏ giọng lại nói tiếp: “Hơn nữa tôi đâu thể thông minh như chị và Thôi ca, biết phải làm thế nào, cái đầu này của tôi trong nhất thời thật sự không phản ứng kịp.”
Hắn ta trái lại rất rất biết nói chuyện, Nhan Thính Hoan cũng bị hắn chọc cho phì cười, nắm lấy chiếc mũ của hắn kéo xuống, che đi hơn nửa khuôn mặt.
Mũ lưỡi trai kéo lại chiếc nón, cẩn thận quan sát biểu hiện của Nhan Thính Hoan, thấy cô không tiếp tục truy cứu, biết rõ chuyện này xem như đã được thông qua, dịch dịch cái ʍôиɠ trêи sô pha quay trở lại vị trí cũ.
Nhan Thính Hoan nói: “Tôi hỏi cậu, không phải cậu hoạt động chủ yếu ở thành phố này sao, tại sao mấy hôm trước đột nhiên lại chạy tới nơi xa như thế, chạy đi đánh nhau đến tận Trường Sa(*) bên đó?”
(*) Trường Sa: Trường Sa là một thành phố thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Mũ lưỡi trai thành thật khai báo: "Là do một người bằng hữu của tôi rủ tôi sang bên đấy. Anh ta gần đây vừa nhận được một việc, rất bận rộn, hỏi tôi có muốn qua bên đấy giúp chút sức không, vừa vặn tôi đang rảnh rỗi, mà thù lao nhìn xem cũng không tệ cho nên mới quyết định đi một chuyến. Ai biết được sau khi đến Trường Sa, tên bằng hữu này của tôi lại gây thù chuốc oán gì với mấy người trong nội bộ, mà quan hệ giữa tôi với anh ta lại rất tốt, đương nhiên tôi phải giúp anh ta, cùng nhau đánh một trận tơi bời."
Hắn nói chuyện, không cần biết Nhan Thính Hoan có tin lời hắn hay không, vẫn muốn thể hiện rõ nghĩa khí của mình, hắn kéo ống tay của mình lên, hiện ra một chỗ rồi một chỗ máu bầm ứ đọng.
“Được rồi, cậu buông tay áo xuống đi.” Nhan Thính Hoan thoáng nhìn qua, nói: “Là bằng hữu nào của cậu?”
“Là một người họ Diệp.”
“Họ tên?”
“Diệp Trăn.” Mũ lưỡi trai nói: "Thính Hoan tỷ, chị không biết anh ta đâu."
“Hiện tại đương nhiên là tôi không biết. Chờ sau khi tôi điều tra rõ ràng, chẳng phải sẽ biết sao?”
Mũ lưỡi trai đã từng chứng kiến cách Nhan Thính Hoan làm việc, biết rõ khả năng của cô thế nào, chỉ cần nhắc đến một lần, cô sẽ đi điều tra một lần, đảm bảo sự thật nghe được và thông tin tìm hiểu phải hoàn toàn trùng khớp, nếu có người dám lừa gạt cô, thì e là sẽ gặp rắc rối lớn. Hắn ta nhanh chóng nói: “Tất cả mọi chuyện, tôi đều dựa vào sự thật để trả lời, một chữ giả dối cũng không có.”
“Tôi cũng đâu có nói là cậu nói dối ah, đừng lo lắng nhiều quá.” Nhan Thính Hoan bên ngoài thì cười nhưng trong lòng một chút vui cũng không có: “Vậy Diệp Trăn kia làm việc gì? Lại còn đến tìm cậu?”
"Thật ra tôi không rõ lắm, thần thần bí bí, anh ta không có nói rõ với tôi, chỉ nói là một việc, tiền nhận được lại rất nhiều. Tôi cũng biết rõ quy củ bên kia của bọn họ, tôi là người ngoài, phải đợi đến ngày bắt tay hành động thì mới nói kỹ càng tỉ mỉ cho tôi biết, đây chính là sợ miệng không nghiêm để lộ tiếng gió, cho nên lúc đó tôi cũng không biết. Hơn nữa, từ trận đánh nhau lần đó, nghỉ ngơi được vài ngày, kết quả là tôi bị Thôi ca bắt bớ trở về, chuyện này càng không có khả năng biết được."
Thôi Gia Thụ không để ý đến hắn, chỉ ngồi uống bia.
Nhan Thính Hoan nói: “Không phải cậu nói Diệp Trăn kia là bằng hữu tốt của cậu sao? Quan hệ tốt như thế, tại sao cậu ta còn che che giấu giấu cậu?”
Mũ lưỡi trai cười khổ: “Đúng là tôi với anh ta là bằng hữu tốt, nhưng bên kia Diệp Trăn không phải là quản sự, anh ta chỉ là trợ thủ, không được quyền lên tiếng, nhất định phải nghe theo quy củ. Nếu như anh ta sớm tiết lộ với tôi, đó chính là biết lỗi phạm lỗi, anh ta sẽ gặp phiền phức, tôi có thể hiểu được. Vốn những chuyện như thế, đem một kẻ từ bên ngoài gia nhập vào sẽ không được chào đón, anh ta là thấy tôi lúc đó thật sự quá túng thiếu cho nên nghĩ đến tình cảm mà cầu xin quản sự bên cạnh, muốn giúp đỡ tôi một phen.”
"Vậy quản sự kia của Diệp Trăn là ai?"
Mũ lưỡi trai nói: “Chỉ biết là một phụ nữ họ Trữ, ở Trường Sa, những người trong nhóm đó gọi cô ta là Trữ tỷ. Nhưng thật sự thì lão đại trước đây của Diệp Trăn là một gã đàn ông, xưng là Đổng ca, Trữ tỷ này lúc trước là một thủ hạ bên cạnh Đổng ca, nghe Đổng ca phân phó. Đổng ca này trêи mắt có một vết sẹo, rất hung ác, nghe nói giết người cướp của, chuyện gì cũng dám làm, nếu như người này mà ra mặt, sợ là có kẻ phải gặp tai ương. Nhưng kỳ lạ là, vào ba tháng trước, thời điểm vừa nghỉ hè, bọn họ nhận một việc, không biết đã xảy ra chuyện cổ quái gì, Đổng ca này gặp phải kϊƈɦ thích, sau khi quay về đột nhiên không tiếp quản mọi việc nữa, Trữ tỷ liền lên tiếp nhận.”
Nhan Thính Hoan nhíu mày: "Gặp phải kϊƈɦ thích? Loại người hung ác như vậy, còn có việc có thể kϊƈɦ thích đến hắn ta?"
Mũ lưỡi trai trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi không hề nói dối, từng câu từng chữ đều là thật. Trừ Đổng ca ra, còn có rất nhiều tên khi đó làm việc cùng hắn cũng gặp phải kϊƈɦ thích, như là bị cái gì dọa sợ. Thật ra lúc đó Diệp Trăn cũng có đi, nhưng khi anh ta nhắc đến chuyện này sắc mặt cũng cực kỳ cổ quái, nói chuyện thì rất mơ hồ, đừng thấy anh ta bình thương bộ dạng cà lơ phất phơ thì nghĩ là anh ta nhát gan, ngược lại, bọn người miệng cọp gan thỏ như Đổng ca lại bị dọa đến xanh mặt.”
“Cậu nói cái cô họ Trữ kia cũng là thuộc hạ làm việc cho Đổng ca, lúc đó cô ta có đi không?”
"Cũng có đi. Cô ta quả đúng là lợi hại, sau khi quay về không hề có biểu hiên gì đặc biệt, trong mấy tháng nay còn thay thế vị trí của Đổng ca."
“Đúng rồi.” Mũ lưỡi trai nghĩ tới điều gì, bổ sung tiếp: “Tuy tôi không biết cụ thể là bọn họ làm gì, nhưng mấy ngày đó, tôi nhìn thấy Diệp Trăn chuẩn bị đồ đạc và dụng cụ, chúng đều là trang bị cắm trại leo núi, có lẽ là muốn vào núi a.”
Nhan Thính Hoan tìm hiểu cặn kẽ sự tình, đem mọi thứ mà gần đây mũ lưỡi trai sở kiến sở văn từng cái từng cái hỏi ra một lượt, nửa chi tiết cũng không buông tha. Đến lúc coi như đã hỏi xong, cô đưa lon bia cho mũ lưỡi trai, mũ lưỡi trai nói tới miệng đắng lưỡi khô, lập tức ừng ực ừng ực uống vào.
Nghỉ ngơi một hồi, Thôi Gia Thụ nhìn đồng hồ, Nhan Thính Hoan cười nói: “Ăn trưa thôi? Tôi gọi đồ ăn bên ngoài, đừng ghét bỏ ah.”
Thôi Gia Thụ đương nhiên rất xem trọng cô, nói: “Cô cũng đều phải gọi đồ ăn bên ngoài, tôi nào dám ghét bỏ. Nhưng bữa trưa này không thể ăn rồi, còn có việc phải làm, tôi dẫn cậu ta đi trước, có việc gì thì liên hệ tôi.”
Nhan Thính Hoan biết rõ tính cách anh ta, không giữ anh ta lại, giao cho anh ta: “Vậy sau đó anh đến bệnh viện mà cậu ta vừa nhắc đến xem thử, xem có thể tìm được chút manh mối gì từ bác sĩ ý tá hay không, đã lâu như vậy, e là khó có thể tìm ra được manh mối, đúng thật là không dễ dàng.”
Thôi Gia Thụ yên lặng rồi nói: “Tôi hiểu. Giúp tôi hỏi gửi lời chào tới Nguyễn tiểu thư, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”
Nhan Thính Hoan lấy ra một thẻ ngân hàng. Đi đến đưa cho mũ lưỡi trai: “Cầm lấy, bên trong có bao nhiêu, tự mình kiểm tra.”
Hai mắt mũ lưỡi trai trợn tròn, muốn đi đến lấy nhưng lại không dám đến.
Nhan Thính Hoan giả vờ như muốn thu lại, Thôi Gia Thụ thoáng nhìn qua mũ lưỡi trai, mũ lưỡi trai lập tức hiểu, đi đến nhận lấy, miệng không ngừng: “Cám ơn Thính Hoan tỷ!”
“Tình báo lần này rất có ích.” Nhan Thính Hoan lần nữa thay mũ lưỡi trai chỉnh sửa chiếc mũ, nở nụ cười: “Có ích thì sẽ có thưởng. Lừa gạt tôi thì cậu hãy chống mắt lên xem.”
Mũ lưỡi trai rụt xuống cổ, gật gật đầu.
Tiễn Thôi Gia Thụ và mũ lưỡi trai đi, Nhan Thính Hoan trở về ghế sô pha ngồi xuống, Nguyễn Dạ Sênh từ trong phòng bước ra, sắc mặt phức tạp. Nhan Thính Hoan nói: "Đều chính tai nghe được?"
Nguyễn Dạ Sênh ngồi xuống, chân mày ủ rủ, sau nửa ngày, cô mới ngẩng đầu lên, vành mắt hồng hồng, thanh âm run rẩy, trầm thấp nói một câu: “... Đã nghe thấy, còn sống… còn sống là tốt rồi.”
Giờ phút này Nhan Thính Hoan có thể cảm thông với tâm tình hiện tại của cô, nhưng vẫn nói: “Vừa rồi cũng đã nói, chỉ thấy được một bên mặt, chỉ thấy được như vậy, chưa thể chắc chắn. Tôi vẫn cảm thấy bên trong có chút điểm đáng ngờ, nếu thật sự còn sống vậy tại sao không tới tìm cô? Chẳng lẽ không biết cô lo lắng, sốt ruột tìm kiếm bấy lâu sao, như sắp không chống đỡ nỗi nữa? Nguyễn Nguyễn, những chuyện này không cần tôi nhắc nhở, thật ra cô còn hiểu rõ hơn tôi.”
“… Có thể là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào đó.” Nguyễn Dạ Sênh tìm kiếm cái cớ để tự thuyết phục chính mình.
“Cô tin tưởng như vậy sao?”
"… Tôi tin tưởng." Nguyễn Dạ Sênh lẩm bẩm nói: "Tôi tin tưởng, miễn là còn sống, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp thôi."
Cô muốn tìm cho mình lý do để có thể tiếp tục kiên trì, con người luôn muốn hướng về sự tốt đẹp, cho dù có đôi khi biết rõ là đang lừa mình dối người, nhưng từ tận đáy lòng vẫn hy vọng sẽ có tia sáng nhỏ nhoi nào đó lóe lên trong đám khói bụi mịt mù.
Nhan Thính Hoan thở dài.
Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu nhìn lên bàn, ánh mắt thế nhưng lại không có tiêu cự, nói: “Bộ dạng hiện tại của tôi thế này, không cách nào để điều tra rõ ràng, mặt khác cô giúp tôi chú ý chuyện này một chút. Về phần của tôi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, giải quyết nó càng sớm càng tốt.”
“Chuyện này cô cứ yên tâm.” Nhan Thính Hoan vòng vo, nói: “Nếu như về sau cô và Hề Mặc hai người, vẫn như thế này thì sao?”
“Không biết.” Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh lúc này trở nên kiên định, chậm rãi lắc đầu: “Tôi đã nói, tôi sẽ nghĩ ra biện pháp. Tôi không thể để cho cô ấy gặp phiền phức.”
Cô xoay tay lại, nhìn chiếc điện thoại trêи tay, tin nhắn của Hề Mặc cô vẫn chưa trả lời.
Tâm loạn như ma, đột nhiên cô không biết phải trả lời như thế nào.
So với việc trả lời tin nhắn, giờ phút này thật sự cô chỉ hy vọng có thể nhìn thấy nàng.
"Cô tại đây chợp mắt một lát đi. Người giao thức ăn cũng sắp đến, lát nữa tôi sẽ gọi cô." Ước chừng là muốn để cho cô có thể nghỉ ngơi, Nhan Thính Hoan đứng lên đi ra, để cô có không gian yên tĩnh.
Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy cái mệt mỏi mà trước nay chưa từng có, cô lấy chiếc gói mềm lót lưng, dựa vào nó nghỉ ngơi.
Trong tay luôn nắm chặt điện thoại, cô lần nữa mở xem tin nhắn của Hề Mặc, nhìn qua nhiều lần, lúc này mới hồi âm: “Nhìn ảnh chụp thì biết chắc là rất ngon rồi.”
Trễ như vậy mới trả lời Hề Mặc, nội dung lại còn nhàm chám như thế, thật sự trong lòng Nguyễn Dạ Sênh hơi khẩn trương, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hề Mặc có thể hồi âm lại hay không?
Dù sao bình thường nàng cũng không thích nói chuyện phím như thế này.
Thông báo tin nhắn lập tức vang lên.
Hề Mặc trả lời nhanh như vậy, có lẽ đang một mực chờ đợi cô: “Bận rộn xong rồi?”
Hết chương 72
Ed: Hmm…Diệp Trăn, Trữ tỷ, Đổng ca…