Sr mọi người, theo lịch post thì đáng lẽ tối qua có chương, nhưng tối qua có vài chuyện xảy ra, cảm xúc ed không ổn định nên không post, sáng nay post bù cho m.n.
——————————————————-
Trầm Khinh Biệt như không thể dừng lại được, lập tức nhắn đến nữa: “Nguyễn Nguyễn, mình hỏi cậu, sau khi Hề Mặc nhận được hoa của Thân Thân tiểu fan mình đây, có vui không, có nói cái gì không hả?”
Cô không biết là hai người đã hoán đổi, cho nên bó hoa của Hề Mặc vốn là của cô muốn tặng cho Nguyễn Dạ Sênh, Thân Thân tiểu fan đã sớm biến thành Thân Thân bạn tốt.
Dù sao Trầm Khinh Biệt không biết được, cho nên Nguyễn Dạ Sênh có thể gạt được bao nhiêu thì gạt: “Có vui hay không mình không có khả năng nhìn ra, cậu cũng biết rồi còn gì, bộ dạng của cô ấy lúc nào cũng như vậy.”
Trầm Khinh Biệt hồi lộ ra chút thất vọng trả lời: “Vậy à? Xem ra mình chuẩn bị hoa như thế vẫn chưa đủ kinh hỉ, nhừn mà không thể ở trước mặt mọi người lưu lại ấn tượng sâu sắc rồi.”
Nguyễn Dạ Sênh nhìn xem, trong lòng thầm nghĩ như này vẫn còn chưa đủ tạo ấn tượng sâu sắc à, ai mắc bệnh tim thiếu điều là dọa xỉu tới nơi.
Nhưng Trầm Khinh Biệt cũng chỉ thất vọng trong chốc lát, sau đó lại giống như được tiêm máu gà, không thèm để ý đến nữa tiếp tục tán gẫu. Cũng không biết là do vô tư hay là ngốc nghếch.
Trò chuyện trò chuyện, thấy Trầm Khinh Biệt vừa bắt đầu thì không dừng lại được, Nguyễn Dạ Sênh uyển chuyển nhắc nhở cô: “Hôm nay phải làm rất nhiều loại kiểm tra, hơi mệt, lát nữa mình phải hảo hảo ngủ một giấc mới được.”
Trầm Khinh Biệt hồi âm lại: “Vậy bây giờ cậu mau đi nghỉ ngơi đi ah, còn đợi gì nữa? Mình không nói nữa, trước tới đây thôi, moah moah.”
Nguyễn Dạ Sênh không hồi âm lại, để điện thoại sang một bên, chuẩn bị đivrót nước uống. Kết quả điện thoại lại vang lên thông báo tin nhắn, cô cầm lên xem, vẫn là Trầm Khinh Biệt.
Trầm Khinh Biệt ủy khuất nói: “Mình cũng đã moah moah rồi, sao cậu không moah moah lại với mình ah, có phải là bạn tốt của Thân Thân không?”
Nguyễn Dạ Sênh: ". . ."
Nguyễn Dạ Sênh ngón tay múa múa, cực kỳ nhanh hồi âm lại: “Mình mắc một loại rất quái lạ, nhìn thấy hoặc nghe thấy hai chữ kia, là tay bắt đầu bị chuột rút, miệng muốn mở cũng mở không được, nên hết cách trả lời cậu. Bạn tốt, cậu ngàn vạn lần chớ trách mình ah.”
Trầm Khinh Biệt: “. . .”
Nguyễn Dạ Sênh đặt điện thoại xuống, uống nước.
Trầm Khinh Biệt ngồi trong phòng khách sạn, biết cái moah moah này của mình không cách nào thu được đáp trả. Nhưng từ trong nhận thức của Trầm Khinh Biệt, đã moah moah rồi thì đương nhiên phải thu lại được, như vậy mới gọi là có qua có lại, vì vậy cô quyết định chuyển mục tiêu, phát tin nhắn cho A Úc, nói: “A Úc, moah moah.”
Úc An đang ở siêu thị dưới lầu của khách sạn mua đồ, nhìn thấy tin nhắn của Trầm Khinh Biệt, lưu loát trả lời lại một chữ: “Cút.”
Úc An trả lời xong, đẩy xe trong siêu thị chọn tới chọn lui, ước chừng 10 phút qua đi, cô phát hiện ra, sao lâu như vậy Trầm Khinh Biệt không oanh tạc phát tin nhắn cho cô, chuyện này rất khác thường.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy kì quái, đồ ngốc này bị gì rồi, chẳng lẽ đang thương tâm quá độ ở khách sạn ôm gối khóc?
Bởi vì Trầm Khinh Biệt mà thật sự không ngừng lo, trước kia cô chỉ hận là rèn sắt không thành thép, răn dạy Trầm Khinh Biệt không ít, tuy Trầm Khinh Biệt vô tư nhưng cũng có lúc sẽ cảm thấy thương tâm, thật sự ủy khuất, sẽ ôm gối ôm chăn, chôn đầu vào mấy thứ mềm mại rồi ngồi ở đó khóc, còn khóc đến thở không ra hơi, muốn có bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu.
Khi đó Úc An thật đang rất tức giận, nhưng khi thấy Trầm Khinh Biệt khóc cô cũng bắt đầu tỉnh táo lại, có phải bản thân cô không nên quá nghiêm khắc với em ấy như vậy, vì vậy mà nhiều năm trôi qua, càng ngày cô càng hết cách mà mềm lòng với Trầm Khinh Biệt.
Úc An không còn cách nào, cân nhắc một hồi, lấy điện thoại ra hồi âm lại một câu cho Trầm Khinh Biệt: “Moah moah.”
Trầm Khinh Biệt chỉ trong giây lát, lập tức trả lời: “Moah moah.”
Úc An: “. . .”
Nếu như lần sau cô lại đáng thương thay cho em ấy, hồi âm lại moah moah cái gì đó, cô liền tự sát.
Nguyễn Dạ Sênh uống nước xong, trở lại giường bệnh, thấy Hề Mặc vẫn còn nhìn tấm thẻ trêи bó hoa, biểu cảm rất chăm chú.
Hề Mặc nhìn một hồi, nói với cô: “Là ai tặng?”
Nguyễn Dạ Sênh biết rõ nàng rất thông minh, không dễ gạt, nếu không cản thận sẽ bị nàng nhìn ra sơ hở, nên bắt đầu quanh co với nàng: “Đương nhiên là bạn của tôi và cũng là một fan của cô.”
“Không phải Nhan Thính Hoan.” Tuy Nhan Thính Hoan là bạn của Nguyễn Dạ Sênh, cũng từng ở trước mặt Hề Mặc nói cô ấy là fan của nàng, nhưng Hề Mặc không tin Nhan Thính Hoan thật sự là fan của mình, hơn nữa nhìn cách tặng hoa lần này, cùng với loại cợt nhả như Nhan Thính Hoan không hề hợp nhau, cho nên nàng phủ định khả năng là Nhan Thính Hoan, chỉ nói: “Vậy là ai?”
Nguyễn Dạ Sênh cười tủm tỉm nói: “Bí mật.”
Hề Mặc: “. . .”
Trong nụ cười này của Nguyễn Dạ Sênh chứa nhiều thâm ý hơn: “Chỉ có cô được có bí mật, không cho phép tôi có bí mật sao? Nếu như cô muốn biết, vậy thì đổi với tôi, cô đem nội dung bí mật vừa rồi của cô nói cho tôi biết, tôi liền nói cho cô nghe bí mật của tôi.”
Hề Mặc liền im lặng, hình như hơi khó xử.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy biểu cảm kia của nàng, lại mềm lòng, nói: “Sau này thời cơ đến tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Được, tôi chờ cô.” Hề Mặc nói.
Nguyễn Dạ Sênh cười nhìn nàng.
Bất tri bất giác trời cũng đã chạng vạng tối, Phùng Đường Đường mua cơm cho hai người, rồi lại chuẩn bị quần áo với đồ dùng hằng ngày các loại, luôn rất bận rộn. Đến hơn tám giờ tối, Nguyễn Dạ Sênh để Phùng Đương Đường trở về nghỉ ngơi, sau đó hai người dọn dẹp, rửa bát xong mỗi người quay lại nằm trêи giường bệnh.
Trong phòng bệnh vừa tắt đèn, ánh sáng trêи hành lang lóe lên, ánh sáng xuyên qua phòng bệnh bằng cách thăm hỏi cửa sổ, tiến vào gian phòng.
Nguyễn Dạ Sênh không ngủ được nhưng lại không dám xoay người, sợ khi xoay người sẽ phát ra tiếng động làm ảnh hưởng đến Hề Mặc. Hề Mặc ở bên kia vô cùng yên tĩnh, Nguyễn Dạ Sênh cách nàng một khoảng, có thể nhìn thấy hình dáng nàng đang đắp chăn.
Nghe nói ban đêm chính là lúc để tưởng niệm, bởi vì nó rất yên tĩnh, sự chú ý của con người sẽ không bị phân tán nhiều như vào ban ngày, khi những phiền phức hay những việc lặt vặt bị quên đi, cảm xúc nhớ nhung khó tránh sẽ lan tràn.
Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng cô đang ở cùng Hề Mặc trong một căn phòng, vậy mà vẫn nhớ đến nàng, loại cảm xúc này so với lúc trước thậm chí càng sâu hơn.
Là do cô tiến gần nàng hơn cho nên hy vọng xa vời lại tăng thêm một mức nữa sao?
Nguyễn Dạ Sênh thở dài, kéo kéo chăn, chuẩn bị ngủ.
“Thở dài cái gì?” Giường bên cạnh truyền đến câu hỏi của Hề Mặc.
Nguyễn Dạ Sênh lập giật mình: “Sao cô còn chưa ngủ?”
“Không phải cô cũng chưa ngủ sao?” Hề Mặc hỏi lại.
“Tôi tất nhiên là chưa ngủ.” Nguyễn Dạ Sênh nghiêng người, cười cười: “Qua nhiều năm như vậy, cuối cũng cũng được ngủ chung với cô thêm lần nữa, cảm thán rất nhiều, sao có thể ngủ được.”
“Chú ý từ cô dùng.” Hề Mặc nghiêm túc nói.
"Oh." Nguyễn Dạ Sênh đổi giọng: “Tôi nói là có ý khác, ý của tôi là cùng cô ngủ chung một phòng.”
“Không phải chung một phòng.” Hề Mặc uốn nắn cô: “Là chung một lều vải.”
Nguyễn Dạ Sênh phù một tiếng bật cười: “Không nghĩ là cô còn nhớ rõ chuyện này?”
“Ừ.”Hề Mặc hàm hồ trả lời cô.
Có lẽ là chạm đến mảnh ký ức này, nỗi lòng Nguyễn Dạ Sênh không khỏi lại phập phồng.
Cô nhớ đến thời điểm đại học năm đó, lớp học có tổ chức một hoạt động, mang theo liều vải đến ngoại ô tiến hành hoạt động dã ngoại và cắm trại. Vốn dĩ khi đó cô có hỏi Hề Mặc có tham gia không, Hề Mặc chỉ trả lời lại cô một câu nhàm chán, không nghĩ là hôm sau khi cô và bạn cũng lớp ngồi xe buýt đến nơi thì phát hiện Hề Mặc đã tới từ sớm, đang ngồi chờ trêи xe việt dã.
Lều vải đều do học viên tự chuẩn bị, số lượng có hạn nên chỉ có thể chia tổ vào ở, Nguyễn Dạ Sênh cùng với hai nữ sinh khác chung một lều.
Ban ngày, học viên ở gần bờ sông câu cá, nướng BBQ, chơi đến vô cùng vui vẻ, khi trời tối, bởi vì kỹ thuật dựng lều của sinh viên có hạng, có hai lều đóng cột không chắc chắn, đột nhiên bị sập, Nguyễn Dạ Sênh là một trong những học sinh bất hạnh bị sập lều.
Ban đêm ánh sáng không tốt, dựng lều lại không phải là việc dễ dàng, mắt nhìn thì lại mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, mấy đồng học không may này đành phải bỏ lều đi tìm lều khác nương tựa.
Liều vải của Hề Mặc là do hai tài xế lái xe việt dã dựng, một là người lái, một là phụ lái, ở trêи đường có thể thay phiên nhau. Nói là tài xế nhưng thật ra cũng kiêm luôn chức trách vệ sĩ, trước kia đã từng tham gia khóa huấn luyện cho hoạt động dã ngoại, dựng lều chuyện này đối với họ bất quá chỉ nhẹ nhàng như bữa sáng, vì vậy lều của Hề Mặc rất thoải mái mà cũng rất bền chắc.
Loại lều vải của Hề Mặc là loại di động, không giống với những lều tập thể như mọi người trong lớp, nàng muốn một mình ngủ trong một lều, không ai có thể nói gì. Ở ngoài lều, nàng có để lại một cái đèn dã ngoại, đang chuẩn bị ngủ thì phát hiện một bóng đen in lên lều vải của mình, vẫn bất động.
Khi đó nàng càng thấy hoảng sợ, cầm lấy ghế xếp dã ngoại trong tay, giật ra rồi nắm chắc, cẩn thận kéo khóa thông khí xuống.
Trước đó, khi đốt lửa trại, đồng học trong lớp vì muốn tạo không khí cho nên cố tình ở bên đống lửa kể một vài chuyện dễ gặp khi cắm trại, trong đó có nhắc đến một số thứ không sạch sẽ, những thứ đó sẽ trốn ở cạnh lều, thừa dịp trong kều có người ngủ say lẳng lặng lẻn vào bên trong kéo ra ngoài ăn tươi.
Trong lớp có rất nhiều nữ sinh sợ tới mức thét lên, Nguyễn Dạ Sênh ngồi cạnh Hề Mặc, hỏi Hề Mặc có sợ không, Hề Mặc chỉ cười lạnh một tiếng.
Hiện tại Hề Mặc cũng không biết bên ngoài rốt cuộc là bóng của thứ gì, từ trong lều đưa đầu ra, nàng vung mạnh ghế xếp, nhìn lại, là Nguyễn Dạ Sênh đang ôm túi ngủ của mình dựa ở cạnh lều của nàng, cuộn người lại.
Khi đó Hề Mặc nhìn thấy, nhíu mày hỏi: “Cậu trốn ở đây làm gì?”
Nguyễn Dạ Sênh xoa xoa hai mắt nhá nhem vừa ngủ: “Lều của tôi bị sập, không có chỗ để ngủ, lều của cậu ở đây rất lớn có thể chắn được gió, tôi chỉ ở đây một hồi.”
“Cậu bị ngốc sao?” Hề Mặc nói: “Đây là ngoài lều, chắn được cái gì.”
“Tôi đây hết cách ah.” Nguyễn Dạ Sênh ủy khuất nói: “Tôi không có lều để ngủ, lều khác đều chậc kín hết rồi.”
Hề Mặc không nói với cô nữa, quay trở lại lều. Ở bên trong hồi lâu, nàng mới quay ra nói với Nguyễn Dạ Sênh: “Vào trong ngủ đi.”
Nguyễn Dạ Sênh liền ôm chặc túi ngủ đi vào lều vải của Hề Mặc, Hề Mặc để cô nằm bên trái, sau đó xếp ghế lại để vào bên trong, làm ranh giới phân cách, nói: “Không nói chuyện, mau ngủ.”
Nguyễn Dạ Sênh đưa đầu ra khỏi túi ngủ, cười cười gật đầu.
Đêm đó, Nguyễn Dạ Sênh cứ vậy mà cùng Hề Mặc ngủ một đêm trong lều vải. Có những đoạn ký ức của tuổi trẻ không bị phai màu trong trí nhớ, ngược lại cứ vậy mà là tích lũy dần theo thời gian, rồi ngày càng trở nên rõ ràng hơn, bởi vì nó thường xuyên được nhớ đến và dư vị của nó cứ lặp đi lặp lại.
Nguyễn Dạ Sênh càng nghĩ càng không nhịn được nở nụ cười.
“Lại cười.” Hề Mặc nằm ở trêи giường bệnh nói cô.
“Tôi thích cười cô cũng không cho tôi cười.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Tôi cười là cười cô lúc đó.”
“Cười tôi cái gì?” Hề Mặc cười lạnh.
Nguyễn Dạ Sênh ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa vui sướиɠ: “Cô có nhớ lần mà tôi với cô ngủ chung lều, cô nói tôi đang ở ngoài lều, cái gì cũng không chắn được, nói tôi ngốc. Thật ra tôi mới không ngốc, tôi là cố ý rúc vào đó giả đáng thương, cô cảm thấy tôi đáng thương, đau lòng rồi sẽ chủ động mời tôi vào trong.”
Hề Mặc: “. . .”
“Cô giận rồi hả?” Nguyễn Dạ Sênh thấp giọng hỏi nàng.
“Không có.”
“Tôi sai rồi.” Nguyễn Dạ Sênh vội vàng nói: “Là tôi lừa cô, thật ra không phải tôi giả đáng thương, chỉ là thấy ngại khi phải làm phiền cô, nhưng tôi thật sự không còn chỗ nào để ngủ, đành phải mượn ở ngoài lều của cô một chút, tôi thấy nói đó rất ấm áp, không nghĩ là cô sẽ đi ra ngoài.”
“Buổi tối bên ngoài gió lớn, còn nói là ấm áp?” Hề Mặc nhíu mày.
“Tôi biết cô đang trong lều.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Trong lòng cảm thấy ấm áp. Giống như cô bé bán diêm vậy, đốt một que diêm có thể nhìn được một con vịt quay, đó là sự an ủi về mặt tâm lý, tuy cô bé phải chết cống vì cái lạnh mùa đông.”
Hề Mặc: “. . .”
Cô bé bán diêm cái gì! Vịt quay cái gì!
Lúc nói mấy lời này không thể đổi phép so sánh nào hay hơn được hả!
“Ngủ.” Hề Mặc trở mình.
“Được, ngủ, ngủ.” Nguyễn Dạ Sênh âm thầm cười trộm, cũng bọc lấy chăn, nhắm nghiền hai mắt.
Hết chương 84