Căn phòng tối lập tức rơi vào im lặng.
Trong nháy mắt Hề Mặc cơ hồ cũng ngừng hô hấp.
Nàng và Nguyễn Dạ Sênh không giống nhau, đây không những là lần đầu tiên nàng nghe đến cụm từ người dưỡng ve mà còn không biết cái gọi là “ve” rốt cuộc là thứ gì, nhưng Nhan Thính Hoan đã nói “sợ dọa đến” thì chắc chắc không phải hình dạng của loài ve bình thường.
Chút ánh sáng mờ nhạt xuyên vào từ cửa sổ, Hề Mặc mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Nhan Thính Hoan động đầu.
Nhan Thính Hoan cúi đầu xuống thấp, hai tay từ từ đưa lên, cuối cùng cô che miệng mình lại.
Ngay từ đầu Hề Mặc vẫn không rõ tại sao Nhan Thính Hoan lại che miệng, sau đó đột nhiên mới kịp phản ứng.
Đây không phải là che miệng, mà đang phun ra thứ gì từ trong miệng, sau đó dùng tay dừng lại.
Cái gọi là “ve” lại được dưỡng trong… cơ thể của Nhan Thính Hoan sao.
Dù cho Hề Mặc ngày thường rất bình tĩnh nhưng vẫn khó chấp nhận được, ở sau lưng nàng đã thấm đầy một thân mồ hôi lạnh.
Sau một lúc lâu, Nhan Thính Hoan bỏ tay xuống, đứng đó như bình thường. Theo bộ dáng nhàn nhã này của cô, có lẽ đã phóng ve xong, nhưng Hề Mặc lại không nhìn thấy thứ gì, cũng không nghe được bất kì động tĩnh gì khác thường.
Nhưng tổng vẫn cảm thấy trong phòng có thêm chút gì đó, chỉ là nàng không nhìn thấy được.
Đèn một lần nữa sáng lên, lọt vào tầm mắt chính là một mảng sáng sủa chiếu rọi lên khuôn mặt tươi cười của Nhan Thính Hoan.
Ánh mắt Nhan Thính Hoan lại từ từ liếc nhìn Hề Mặc rồi chuyển về Nguyễn Dạ Sênh, ẩn ý cười nói: “Nữ thần, cô ổn không? Cái này đều tại tôi, bởi vì sự tình khẩn cấp cho nên tôi chỉ có thể nhanh chóng thả ve ra, lần này hành động chưa suy xét đến việc cô không rõ về chuyện thả ve này, chắc đã làm cô kinh sợ, thật ngại quá.”
Thật ra Nguyễn Dạ Sênh đã sớm nhắn tin nói với cô, bản thân đã nói chuyện về người dưỡng ve với Hề Mặc, Nhan Thính Hoan phải ở đây giả vờ diễn một cảnh.
Nguyễn Dạ Sênh phối hợp diễn với cô, nói: “Không sao, Dạ Sênh đã nói với tôi một số chuyện của cô, tôi cũng biết cô ấy muốn cùng cô theo dõi động tĩnh phòng bên cạnh, cô cứ tùy ý là được, không cần phải lo ngại cho tôi.”
“Thật sao?” Nhan Thính Hoan cố ý làm ra bộ dáng kinh ngạc: “Cô biết hết rồi?”
Nguyễn Dạ Sênh trong lòng thầm nói cô diễn hơi sâu rồi những vẫn bưng mặt gật gật đầu.
“Không nhìn ra là Nguyễn Nguyễn nhà tôi lại tín nhiệm nữ thần cô như thế a.” Nhan Thính Hoan cười cười giống như bị lộ bí mật: “Nếu mọi người đều biết tôi là người dưỡng ve, tôi ở trước mặt mọi người cũng không cần phải che đậy nữa. Nói thật, tôi và hai người không giống nhau, không phải diễn viên, diễn xuất không tốt, cũng không thích giấu giấu diếm diếm điều gì, nói rõ hết rồi làm tôi thực sự rất nhẹ nhõm.”
Nói xong kéo ghế đến, ngồi xuống.
Hề Mặc thì vẫn bất động, ánh mắt vô thức tò mò nhìn xung quanh, đáng tiếc vẫn như cũ, cái gì cũng không thấy, Nguyễn Dạ Sênh biết rất nhiều chuyện của Nhan Thính Hoan, bây giờ nàng đang trong bộ dáng của Nguyễn Dạ Sênh, đương nhiên không thể tùy tiện nói ra nghi vấn, thế nhưng với tất cả những việc đang xảy ra trước mắt, thật sự chúng hoàn toàn vượt khỏi tầm nhận thức của nàng, nàng không thể không để ý.
May là Nguyễn Dạ Sênh rất hiểu nàng, tri kỉ hỏi giúp nàng, nói với Nhan Thính Hoan: “Mặc dù Dạ Sênh nói với tôi một số chuyện cô là người dưỡng ve, nhưng tôi vẫn chưa rõ, cái ve gì đó đã thả ra rồi sao?”
“Đã thả ra, đã vào phòng bên cạnh.” Nhan Thính Hoan cũng không khách khi, xem căn phòng như là nhà mình, cầm trái quýt trêи bàn lên, từ từ lột ra.
“Vậy thả ra thế nào?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi giúp Hề Mặc: “Tôi cũng không thấy ve mà cô nói, cũng không nghe được động tĩnh gì.”
Hề Mặc vểnh tai, nghiêm túc nghe.
“Ve này thả ra đương nhiên không thể bị nhìn thấy một cách đơn giản như thế, nếu không không phải sẽ bị đối phương phát hiện sao? Từ khe cửa ra ngoài và cũng từ khe cửa đi vào phóng bên cạnh.” Nhan Thính Hoan biết tâm tư của Nguyễn Dạ Sênh, phối hợp giải đáp, vẫn lột vỏ quýt, gỡ một miếng thịt quýt đưa vào miệng: “Ô, cái này ngọt thật.”
Hề Mặc nghĩ thầm, ra vào thông qua khe cửa, xem ra ve đó có hình dạng vô cùng nhỏ.
“Vậy rốt cuộc theo dõi bằng cách nào?” Thật ra Nguyễn Dạ Sênh biết rõ tất cả, năm đó khi cô kết bạn với Nhan Thính Hoan đã từng hỏi qua, hiện tại vì Hề Mặc, coi hỏi lại thêm một lần.
Nhan Thính Hoan nói: “Tôi và ve là một thể, chỉ cần tôi thả ve ra, ve sẽ là mắt của tôi. Nó nhìn thấy gì, tôi nhìn thấy đó, hiện tại tình hình trong căn phòng bên cạnh, tôi vô cùng rõ ràng.”
“Vậy tình hình bây giờ thế nào?” Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu trở nên sắc bén.
Câu này là cô muốn hỏi.
Nhan Thính Hoan ăn quýt, giống như vừa ăn vừa xem tivi, nói: “Hiện giờ trong phòng có một phụ nữ, nhìn qua đoán chừng đã hơn 40 tuổi, gương mặt tang thương mệt mỏi, trêи tay cũng có rất nhiều vết chai sần, có lẽ do thường xuyên lao động chân tay nặng nhọc.”
Hề Mặc nhìn ra Nguyễn Dạ Sênh vô cùng để ý đối với tình hình ở bên kia. Nhưng nàng nghĩ Nguyễn Dạ Sênh hiện tại đang đóng vai mình cho nên không tiện để hỏi nhiều về chuyện liên quan, vì vậy cũng giúp đỡ Nguyễn Dạ Sênh hỏi: “Phụ nữ kia đang làm gì?”
Nguyễn Dạ Sênh mím môi cười, không nói nữa, tùy ý để Hề Mặc giúp cô.
Nhan Thính Hoan nheo nheo mắt: “Quét dọn phòng.”
“Nhân viên khách sạn?”
“Không phải, không mặc đồng phục.” Nhan Thính Hoan nhìn thấy điểm thú vị: “Theo cách bà ta quét dọn, rất lộn xộn, còn nhìn dưới gầm giường, có lẽ chỉ đang giả vờ quét dọn, đang tìm đồ mới là thật.”
Hề Mặc trầm ngâm một hồi, nói: “Vậy có lẽ là người chết trước đó đã làm rơi vật gì rất quan trọng, người này muốn tìm nó. Trước hết để cho bà ta tìm, hiện tại chắc chắn cảnh sát cũng đang theo dõi, một khi bà ta tìm thấy cảnh sát sẽ nhanh chóng hành động.”
“Bà ta tìm rất cẩn thận, đoán chừng sẽ rất lâu.” Nhan Thính Hoan lười biếng vặn eo: “Nghĩ ngơi trước đã, chờ xem động tĩnh.”
Hề Mặc biết Nguyễn Dạ Sênh rất quan tâm đến chuyện này, nếu không sẽ không chọn ngủ ở đây, đặc biệt chiếu cố nói: “Vậy nếu có tình huống gì, cô nhanh chóng nói cho chúng tôi biết.”
“Yên tâm.” Nhan Thính Hoan liếc nhìn nàng: “Nhưng Nguyễn Nguyễn cô để ý tới chuyện ở phòng bên cạnh tôi có thể hiểu, nhưng tại sao nữ thần cũng nguyện ý ở đây chờ cùng với cô, lại còn rất đồng lòng.”
Hề Mặc: “…”
Dừng một lát, nàng nói: “Hề Mặc cũng rất tò mò việc này.”
“À, thì ra là tò mò.” Nhan Thính Hoan lại nổi ý xấu, nhìn Nguyễn Dạ Sênh: “Vậy là nữ thần, cô ở lại sao? Chuyện theo dõi này không nói trước được, không rõ là bà ta có thể tìm được hay không, có lẽ sẽ là cả đêm.”
“Tối nay tôi không về.” Nguyễn Dạ Sênh không nhanh không chậm tiếp chiêu: “Tôi sẽ ngủ ở đây, muốn kịp lúc nhìn thấy tiến triển.”
“Tôi thật ngưỡng mộ sự hiếu kì của nữ thần, nhưng cô ngủ ở đâu?” Nhan Thính Hoan nói: “Chỉ có một cái giường, đừng nói là chúng ta ba người nhét lên một cái giường nha?”
Hề Mặc: “…”
Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười: “Dù sao tôi cũng muốn ngủ với Dạ Sênh, còn Dạ Sênh có nguyện ý cùng cô ngủ hay không, tôi không làm chủ được.”
Hề Mặc: "…"
Nhan Thính Hoan nhìn về phía Hề Mặc: “Nguyễn Nguyễn, cô nói xem?”
Hề Mặc đi qua, rót một ly nước, chậm rãi uống, gương mặt lạnh lùng, nói: “Đừng hỏi tôi, tôi ngủ trêи ghế.”
Nguyễn Dạ Sênh: “…”
Nhan Thính Hoan: “…”
Hề Mặc trước mặt người ngoài đều bày ra bộ dáng thường ngày của nàng, nhưng thật sự là nàng giả vờ không nổi nữa: “Giường vẫn ở đó, tự hai người sắp xếp.”
Diễn kịch ở trước mặt người khác vẫn còn tốt, ở trước mặt Nhan Thính Hoan nàng chỉ cảm thấy như đứng đống lửa, ngồi đống than, Nhan Thính Hoan và Nguyễn Dạ Sênh quá xảo quyệt, khôn khéo gấp mấy lần Phùng Đường Đường, lúc nàng ứng phó, thời thời khắc khắc đều phải lo lắng bản thân có bị nhìn ra hay không.
Nhất là khi nàng đã hạ quyết tâm, muốn thẳng thắn với Nhan Thính Hoan, nói rõ sự thật mình và Nguyễn Dạ Sênh đã hoán đổi. Bản lĩnh của Nhan Thính Hoan hơn sự tưởng tượng của nàng, còn có thể điều khiển được ve, dù cho Nhan Thính Hoan không biết cách để đổi về nhưng ít nhất sẽ không cảm thấy chuyện này kì quái, thêm một người có năng lực cùng nhau thương lượng vẫn hơn chỉ có nàng và Nguyễn Dạ Sênh hai người mịt mờ không biết gì.
Hơn nữa Nguyễn Dạ Sênh tin tưởng Nhan Thính Hoan như vậy, Nhan Thính Hoan là người thích hợp nhất để biết được sự thật.
Sớm cũng nói, trễ cũng nói, chi bằng nói ra bây giờ.
Hề Mặc chuyển ghế đến ngồi xuống, ánh mắt nặng nề nhìn Nhan Thính Hoan: “Dù sao thời gian theo dõi còn rất dài, chúng ta cũng còn không chuyện gì khác để làm, hiện tại tôi muốn nói cho cô biết một chuyện. Sau khi cô nghe ngàn vạn lần không được kinh ngạc.”
Nguyễn Dạ Sênh nghiêm túc nhìn nàng, biết nàng chuẩn bị ngả bài.
“Chuyện gì?” Nhan Thính Hoan tiếp tục chuyên tâm ăn quýt. Cô rất nhàn nhạ, ăn thêm trái thứ hai.
Hề Mặc nhìn cô một hồi, cuối cùng nói: “Tôi không phải tôi.”
“Cái gì?” Nhan Thính Hoan vừa nghe liền hiểu, nhưng lại giả ngốc.
Nếu như để Hề Mặc biết Nguyễn Dạ Sênh đã sớm nói rõ cho cô chân tướng, Hề Mặc bị đùa giỡn nhiều lần như thế, chắc chắc sẽ đem hai người thu thập một trận. Vì hạnh phúc Nguyễn Nguyễn nhà cô, chuyện này cô phải làm tròn vai của mình.
Nguyễn Dạ Sênh cũng nhìn Nhan Thính Hoan, nhập vai diễn: “Tôi cũng không phải tôi.”
“Đây là có ý gì?” Nhan Thính Hoan diễn rất nghiêm túc, không đi làm diễn viên thật sự là lãng phí nhân tài.
Hề Mặc chỉ vào Nguyễn Dạ Sênh: “Thật ra tôi là cô ấy.”
Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc: “Thật ra cô ấy là tôi.”
“Chờ một lát.” Nhan Thính Hoan càng diễn càng ghiền, nói: “Cái gì mà cô là cô ấy, cô ấy là cô, tôi thật sự hồ đồ rồi.”
Hề Mặc ho nhẹ một tiếng, cảm thấy bí mật giấu lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay có thể nói ra, vậy mà cảm giác được có một loại giải thoát khiến nàng nhẹ nhõm, nàng nói: “Ý của tôi là, tôi là Hề Mặc, không phải là Nguyễn Dạ Sênh, bởi vì có một ngày, tôi và Nguyễn Dạ Sênh hoán đổi cơ thể, tôi mới biến thành cô ấy.”
Nguyễn Dạ Sênh nói: “Đúng vậy. Vì tránh cho người khác nhìn ra, tôi và Hề Mặc phải vào vai của đối phương.”
Nhan Thính Hoan lại ăn thêm một trái quýt, hai mắt đảo tròn quan sát hai người, cuối cùng rơi xuống người Hề Mặc: “Cho nên ý này là, thân thể Nguyễn Nguyễn nhà tôi bây giờ là của cô? Còn thân thể của cô hiện tại cũng thuộc về Nguyễn Nguyễn nhà tôi?”
Hề Mặc: “…”
Mặc dù nói như vậy hình như cũng không có gì sai.
Nhưng mà nghe xong vẫn cảm thấy nó có gì đó sai sai.
Nhan Thính Hoan lau miệng, cuối cùng để lại một câu: “Wow, hảo kϊƈɦ thích nha.”
Hề Mặc: “…”
Có phải cô lại bị bệnh nữa rồi không!
Nàng đè xuống gân xanh sắp nổi lên, nói: “Tôi không có đùa với cô.”
Tác giả có lời muốn nói: Ghi chú nhắc nhở: Thiên văn này thật ra rất phức tạp, hơn nữa càng về sau sẽ càng rắc rối, cũng rất rất dài, nhiều khi phải xem lại trước sau, nếu không mạch hiểu rất có thể sẽ bị gãy khúc.
Ngày mai sẽ là nguyên tiêu, ở đây xin chúc nguyên tiêu vui vẻ ~
Hết chương 90