Hoán Đổi Linh Hồn Tìm Được Chân Ái


- "Khóc lóc cái gì? Tao nói có gì sai sao? Nếu như mày là một người bình thường như bao người khác thì tao không cần khổ sở đến mức này.

Phải tìm cách cho người nổ súng bắn chết Phó Bắc Ảnh, khi không lại trúng con nhỏ thiên kim hết thời đó."
Nghe đến đây, Phó Bắc Sơ trợn tròn mắt.

Hai tay anh siết chặt mà tiếp tục òa khóc.

Trước sự trẻ con này của anh càng khiến Vãn Lệ Chi tức điên lên mà mạnh tay tát liên tục vào mặt anh hàng chục cái liền, đến nổi sưng phù cả lên, miệng bà ta không ngừng chửi mắng:
- "Đồ vô dụng, chẳng được tích sự gì.

Tối ngày chỉ biết chơi đùa rồi khóc lóc.

Nếu như tao biết được mày là kẻ vô dụng thì đã sớm bỏ thuốc độc giết chết mày từ lâu rồi."
Dứt lời, Vãn Lệ Chi dùng chân đá mạnh vào người Phó Bắc Sơ một cái rồi mới xoay người rời khỏi, lập tức đóng sầm cửa lại.
Ngay khi bóng người khuất hẳn, Phó Bắc Sơ lập tức đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình.


Gương mặt phút chốc trở nên trầm lặng mà đưa tay nhặt lấy một mảng bông rơi rớt dưới sàn, ánh mắt uất nghẹn, nhớ lại những lời chửi bới của mẹ mình khi nãy.
- "Độc chết mình sao? Mình là kẻ vô dụng, chẳng giúp được gì.

Ngay cả chính mẹ ruột cũng ghét bỏ mình.

Rốt cuộc, còn ai trên đời này yêu thương mình nữa."
Dứt lời, anh lấy ra một con dao rọc giấy mà rạch thẳng một đường lên cánh tay, cắn răng chịu đựng, nhìn từng giọt máu không ngừng nhiễu giọt xuống mà phá lên cười ngây dại:
- "Chẳng ai yêu thương Phó Bắc Sơ này cả.

Không một ai."
Nói rồi, anh nằm lăn ra sàn mà ngước mắt nhìn lên trần nhà.

Trong căn phòng rộng lớn nhưng cũng đầy sự cô độc này, chẳng mấy ai quan tâm đến những cảm xúc của anh cả.

Dù đó có là vui hay buồn.
Hàn Uyển mở mắt lần thứ hai thì trời lúc này đã khuya.

Phó Bắc Ảnh hiện tại sớm đã ngủ gục ở cạnh giường.

Hóa ra, anh vẫn ở đây để chăm sóc khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc Phó Bắc Ảnh, sau đó cẩn thận đắp chăn cho anh rồi mới mở cửa bước ra khỏi phòng.
Do cả ngày hôm nay cô đã ngủ khá nhiều cho nên đến khuya cảm thấy vô cùng tỉnh táo.

Ngay khi cô bước vào nhà bếp định mở đèn lấy nước, vô tình chân cô vấp phải thứ gì đó mà trở nên chới với hét lên, liền sau đó ngả vào người nào đó mà bất ngờ hôn lên má của đối phương.
Chụt..
Trong bóng tối, Hàn Uyển không tài nào xác định đối phương là ai mà lập tức luồm cuồm lần mò lối đi về phía công tắc, sau đó bật đèn lên thì phát hiện Phó Bắc Sơ đang ngồi thù lù dưới sàn.

Gương mặt cậu phút chốc cứng đờ sau nụ hôn bất đắc dĩ đó.
- "Bắc Sơ, thì ra là em.


Làm chị hết cả hồn."
Hàn Uyển thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người trước mặt là Phó Bắc Sơ.

Tuy nhiên, cô lại không hiểu đến giờ này mà cậu lại không ngủ, còn ngồi thù một góc trong bếp, không bật điện, cũng không phát ra bất kì tiếng động gì.
Phó Bắc Sơ tròn xoe mắt nhìn Hàn Uyển chẳm chằm.

Anh im lặng đến mức đáng sợ khiến Hàn Uyển cảm thấy có chút rợn người mà lập tức ngồi thấp xuống, đưa tay chạm vào hai bên má nóng ấm của anh, giọng hốt hoảng nói:
- "Bắc Sơ, em bị sốt rồi.

Mau...để chị dìu em trở lại phòng."
Cach...
Ngay khi mở cửa bước vào, Hàn Uyển có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi thứ trong phòng Phó Bắc Sơ trở nên hỗn độn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh vậy chứ?
- "Được rồi.

Em nằm xuống giường nào.

Đề chị đi lấy nước ẩm chườm lên."
Phó Bắc Sơ vẫn không nói lời nào, chỉ dõi mắt nhìn người con gái vốn đang bị thương vẫn cặm cụi cúi người dọn dẹp những thứ lung tung ở dưới sàn mà cảm thấy có chút bức rức, nhưng không thể làm gì hơn.


Một lúc sau, Hàn Uyển mang đến chiếc khăn được tẩm nước ấm.

Cô nhẹ nhàng đỡ đầu Phó Bắc Sơ nằm xuống đùi mình, sau đó cần thận dùng khăn chườm nhẹ lên trán anh một cách vô cùng ôn nhu.
- "Hàn Uyển, cô đối xử tốt với tôi làm gì chứ? Sự quan tâm, dịu dàng của cô cứ thế dành cho tôi, lâu ngày sẽ khiến tôi không may yêu cô mất."
Phó Bắc Sơ ánh mắt trìu mến ngước lên nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của người con gái mà tiếng lòng không khỏi dao động.
- "Bắc Sơ, sao tay của em đầy vết cắt thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Uyển vô tình phát hiện trên tay Phó Bắc Sơ đầy rẩy những vết thương, không khỏi lo lắng mà nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cất giọng hỏi han.

Mãi một lúc sau,
Phó Bắc Sơ mới bật khóc nức nở như một đứa trẻ, nấc nghẹn nói:
- "Bắc Sơ đau lắm.

Tất cả mọi người đều ghét bỏ Bắc Sơ.

Kể cả mẹ Vãn Chi cũng thế."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận