Hoán Đổi Linh Hồn Tìm Được Chân Ái


Một tháng sau...
Bị tất cả mọi người ngăn cản việc hoán đổi lại linh hồn cho nên Hàn Uyển và Châu Kỳ Ngưng đã quyết định vui vẻ sống trong thân xác của đối phương.

Cả hai người cũng đã thay đổi tên họ lại trong giấy tờ, đúng với con người bên trong mình.

Như thế sau này, cả hai sẽ không cảm thấy khó chịu mỗi khi nghe người khác gọi mình bằng tên của đối phương.
Lôi gia....
Lôi Đằng đang ngồi trầm tư trong nhà thì nữ hầu từ phía ngoài hớt hải chạy vào, trên tay cầm một tấm thiệp đỏ, cất giọng gấp gáp nói:
- "Ông chủ, ông chủ, có người gửi thứ này cho ông."
Sắc mặt Lôi Đằng tỏ ra ngơ ngác nhưng đôi tay vẫn nhanh nhẹn giật lấy tấm thiệp từ tay nữ hầu.

Vừa mở ra xem khiến ông không kiểm được mà rưng rưng mắt, ngạc nhiên nói:
"Là thiệp cưới sao?""Tất nhiên rồi.

Đám cưới của con làm sao có thể vắng mặt bậc sinh thành được chứ?"Giọng nói của người bên ngoài, đang dõng dạc tiến vào trong khiến Lôi Đằng giật mình, lập tức đứng bật dậy.

Khóe mắt ông lúc này đã đỏ ửng ngay khi nhìn thấy người ở trước mặt mình không ai khác chính là Lôi Vũ Uy.


Anh chậm rãi tiến lại gần, nhìn thẳng vào vẻ mặt đang ngơ ngác của Lôi Đằng, liền sau đó bật cười nói:
- "Con trai đến nhờ cha mình làm chủ đám cưới kì lạ lắm sao?"
Nghe những lời này khiến Lôi Đằng không tin đây là sự thật liền cúi mặt nhìn xuống tấm thiệp một lần nữa.

Quả thật, trên tấm thiệp họ nhà trai có in tên của ông, mà không giấu nổi sự vui mừng, lắp bắp hỏi lại:
- "Vũ Uy, con...con tha thứ cho cha rồi sao?"
Liền lập tức, Lôi Vũ Uy khẽ ho một tiếng.

Vẻ mặt có chút gượng gạo nhưng trong lòng đang không ngừng cười thầm mà gỏn gọn đáp:
- "Ờ thì...chưa hẳn lắm.

Nhưng hôn lễ mà không có cha đứng ra đại diện thì có gì đó không trọn vẹn lắm.

Với lại, tôi...à...ừm...con cũng muốn sau này cha bù đắp lại cho con bằng cách làm một người ông tốt, chơi đùa với cháu."
Nghe đến đây, nét mặt Lôi Đằng rạng rỡ hẳn lên.

Ông không chút nghĩ ngợi mà gật đầu đồng ý, nói:
- "Được, được.

Con và Kỳ Ngưng tháng này kết hôn, ba tháng sau sinh cháu.

Mỗi năm sinh một đứa, muốn sinh bao nhiêu cũng được, Lôi Đằng này sẽ thay các con chăm sóc tốt cho bọn trẻ."
Gương mặt phấn khởi, mong được có cháu này của ông khiến Lôi Vũ Uy không nhịn được mà bật cười.

Anh hẳng giọng châm chọc:
- "Cha nghĩ Kỳ Ngưng là lợn nái sao? Cho dù con rất muốn, nhưng cô ấy không chịu hợp tác thì cũng vậy.

Nhưng mà...con sẽ cố gắng hết sức."
Giọng điệu anh đột nhiên trở nên trầm thấp, có chút gian xảo mà ghé vào tai Lôi Đằng nói nhỏ khiến ông tủm tỉm cười không ngớt, liền sau đó vỗ vỗ vào vai Lôi Vũ Uy, động viên nói:
- "Cố gắng lên con trai.

Cha tin, con sẽ làm được."
Cả hai nhìn nhau mỉm cười, liền sau đó đồng thời thở phào một tiếng.


Cuối cùng, bao trĩu nặng trong lòng cũng được gỡ xuống.

Bản thân Lôi Vũ Uy cũng cảm thấy thâm tâm mình nhẹ nhõm khi quyết định tha thứ cho những gì đã xảy ra.
Nhà tù Vân Hải...
- "Con và Hàn Uyển kết hôn sao? Dì chúc mừng hai đứa."
Vãn Lệ Chi thò tay qua lỗ kính nhỏ mà nhận lấy tấm thiệp cưới, khóe môi mỉm cười hạnh phúc, thành tâm chúc phúc cho người ngồi đối diện, cách mình một tấm kính dày.

Phó Bắc Ảnh nhìn gương mặt có chút hốc hác của người trước mặt mà không khỏi lo lắng, anh trầm giọng hỏi:
- "Dì ở đây vẫn ổn chứ? Nếu như cảm thấy không khỏe có thể nói với con."
Phó Bắc Ảnh chưa kịp nói hết câu thì Vãn Lệ Chi đã lắc đầu phủ nhận.

Bà mỉm cười nhìn anh nói:
- "Không cần đâu.

Chẳng qua dì vẫn còn cảm thấy có lỗi với cái chết của Bắc Sơ cho nên khuôn mặt mới trở nên như vậy.

Đã có nhiều lần, dì không ngừng mong ước rằng Bắc Sơ vẫn còn sống.

Để dì chính miệng nói ra những lời xin lỗi đến thằng bé.

Mong rằng nó đừng oán trách dì.


Nhưng tiếc rằng, điều ước ấy sẽ không bao giờ trở thành hiện thực."
Nói đến đây giọng điệu Vẫn Lệ Chi có chút nghẹn ngào.

Đôi tay run run, khẽ lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống nơi khóe mắt.

Liền sau đó thò tay qua cái lỗ nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Phó Bắc Ảnh, mỉm cười nhìn anh nói:
- "Rất tiếc rằng dì không thể tham dự lễ kết hôn của con."
Ngừng một lát, Vãn Lệ Chi trầm giọng nói tiếp:
"Nhưng mà...dì có một món quà muốn tặng lại cho Hàn Uyển.

Đó chính là sợi dây chuyền đá quý được dì cất rất kĩ trong tủ quần áo.

Đó là của hồi môn rất có ý nghĩa đối với dì trước khi đặt chân vào Phó gia.

Bây giờ, dì muốn trao lại cho con bé.

Vì vậy, phiền con đến phòng riêng của dì lấy sợi dây chuyền ấy đưa cho Hàn Uyền, bảo rằng dì thành tâm chúc phúc cho hai đứa.""Cảm ơn món quà cưới của dì."Phó Bắc Ảnh mỉm cười nhìn Vãn Lệ Chi, trầm giọng nói cảm ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận