Chương 14: Kể khổ
Về đến khách điếm Lâm Thiên Vũ mới yên tâm được đôi chút, liền phát hiện ra từ nãy đến giờ nàng luôn nắm lấy tay của Âu Dương Kỳ, liền ngượng ngùng len lén rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của hắn.
Lòng bàn tay trống rỗng, Âu Dương Kỳ trong lòng thoáng cảm thấy mất mát, hắn khẽ nhíu mày nhưng Lâm Thiên Vũ không hề nhìn đến biểu tình của hắn lúc này.
Vừa vào đến phòng, nàng liền ngồi xuống bàn tròn, tự rót ình 1 cốc nước, uống ừng ực, sau lại thở ra. Âu Dương Kỳ nhìn đến biểu hiện của nàng lúc này liền cười khẽ, nghĩ: “Xem ra nàng hẳn là đã sợ lắm đây.”
Như sực nhớ ra còn người khác đang ở trong phòng, Lâm Thiên Vũ liền lúng túng rót cho Âu Dương Kỳ 1 cốc nước, mời hắn ngồi.
Âu Dương Kỳ cám ơn, sau sực nhớ ra liền hỏi, hắn đến bây giờ vẫn còn chưa biết tên của nàng:
- Cô nương, nàng có thể cho ta biết nàng tên gì hay không?
- A, ta vẫn còn chưa nói cho ngươi biết tên của ta hay sao? – Lâm Thiên Vũ ngờ nghệt hỏi, sau như nhớ ra liền cười khan vài tiếng liền nói: – Ta tên Lâm Thiên Vũ. – Nàng lần đó cố ý dấu đi danh tính, chỉ cho Triệu Linh Lam biết, còn không quên căn dặn nàng ta không được tiết lộ thân phận của nàng.
- Lâm cô nương. – Âu Dương Kỳ hữu lễ chào.
- Ách… Lâm Thiên Vũ chợt rùng mình, da gà da vịt gì đều nổi lên hết, nàng run run nói: – Ngươi làm ơn, sau này gọi ta cái gì cũng được, a miêu, a cẩu gì cũng được hết chỉ xin ngươi đừng chêm vào 2 chữ ‘cô nương’. – Sến đến chảy cả nước đây, nàng buồn nôn, a.
- A, vậy… Vũ Nhi, thế nào? – Âu Dương Kỳ đáy mắt xoẹt qua 1 tia gian xảo.
- Cái này… – Lâm Thiên Vũ thoáng ngập ngừng, cách gọi này… Hình như quá thân mật thì phải.
- Thì nàng bảo ta gọi cái gì cũng được, ta thấy gọi như thế này hay nhất. – Âu Dương Kỳ nói.
- A… Vậy… Mặc kệ, Vũ Nhi thì Vũ Nhi ngươi muốn gọi gì tùy ngươi. – Lâm Thiên Vũ lười so đo, dù gì cũng chỉ là cái tên, đều là gọi nàng cả.
Lâm Thiên Vũ lo lầm bầm, không phát hiện ra Âu Dương Kỳ bây giờ đang cười rất chi là kỳ quái, trong đầu hắn hàng ngàn suy nghĩ như nước lũ tuôn trào, nhưng tất cả chỉ cùng 1 chủ đề, chính là: Làm cách nào để thân cận với Lâm Thiên Vũ.
- Vũ Nhi, nàng có thể cho ta biết nàng làm sao lại chọc phải đám người hung hãn kia không? – Âu Dương Kỳ thân thiết gọi Lâm Thiên Vũ bằng cái giọng ngọt như đường phèn, không ngọt chết người không đền tiền.
Lâm Thiên Vũ thoáng ngẩn ra, sau liền sực nhớ, Vũ Nhi kia… Chính là nói nàng, nhưng cái làm nàng ngạc nhiên hơn chính là, giọng nói của Âu Dương Kỳ sao đột nhiên lại nhão nhoẹt vậy, hắn có bệnh sao?
- Ta phát hiện ra hắn gian lận nên lật tẩy của hắn, làm hại đỗ phường của hắn bị người dỡ nên đến tìm ta báo thù. – Lâm Thiên Vũ nói, mắt nghi hoặc nhìn Âu Dương Kỳ đoán xem hắn là bị bệnh gì.
- Nàng đến đỗ phường? – Âu Dương Kỳ như không tin vào những gì hắn vừa nghe, hỏi lại.
- Ừm, ta nghĩ chổ đó chơi vui nên vào, ai ngờ xém liên lụy đến cái mạng nhỏ, hô, may mắn gặp được ngươi. – Lâm Thiên Vũ nói rồi thở phào nhẹ nhỏm.
- Nếu như nàng không gặp được ta, há chẳng phải đã bị kẻ xấu bắt được, còn không biết hắn sẽ dùng cách gì trả thù nàng. – Âu Dương Kỳ có phần tức giận vì thái độ chủ quan của Lâm Thiên Vũ, trong giọng nói có phần trách cứ.
- Ta, ta đâu nghĩ xa như vậy. – Lâm Thiên Vũ thấy Âu Dương Kỳ đột nhiên giống như nổi điên lên, liền chột dạ nói.
- Nàng… Haizz. – Âu Dương Kỳ bó tay toàn tập với Lâm Thiên Vũ, nàng quậy đục nước mà không nghĩ xem là mình có hay không sẽ bị người trả thù? Lại nhìn đến Lâm Thiên Vũ bộ dáng chột dạ cúi thấp đầu như hối lỗi, Âu Dương Kỳ liền mũi lòng, thấy nàng tội nghiệp nên không đành nói nữa, liền đổi chủ đề:
- Ta nhớ không lầm là lần trước gặp nàng ở Thanh An thành, nay sao nàng lại đến U Lan thôn?
- A, nơi đây gọi là U Lan thôn? – Lâm Thiên Vũ ngây ngô hỏi.
- Nàng không biết nơi đây là cái địa danh nào mà lại dám đến? – Âu Dương Kỳ ngạc nhiên đến trợn trắng mắt.
- A, ta, ta vừa trốn khỏi sơn trại ra, thấy đường liền đi, có biết nơi này là nơi nào đâu chứ? – Lâm Thiên Vũ thấy Âu Dương Kỳ trợn mắt liền thấy sợ mà khai ra.
- Hả, nàng từ sơn trại trốn ra, làm sao lại đến đó? – Âu Dương Kỳ lại hỏi. Thầm than: “Ông trời, đừng nói là nàng đến đó chơi nhá.”
- Ta trên đường thành hôn, đi đến nhà chồng ở tận phương bắc, trên đường đi liền gặp sơn tặc, sau lại bị trại chủ bắt đến sơn trại làm áp trại phu nhân, may mắn ngay trong ngày cưới ta trốn thoát được. – Lâm Thiên Vũ kể, mắt luôn lén liếc nhìn xem phản ứng của Âu Dương Kỳ, chỉ thấy hắn từ đầu chí cuối khuôn mặt lạnh tanh, mày kiếm nhíu lại như đang suy nghĩ chuyện gì. Một lúc sau liền hỏi:
- Nàng đã thành thân?
- A, chưa. – Lâm Thiên Vũ không ngờ bị hắn hỏi đến vấn đề này.
- Đã có hôn ước? – Âu Dương Kỳ lại hỏi, vẻ mặt ngày càng đen ngày càng lạnh. Khi nghe nàng nói nàng đã có hôn phu, tâm hắn đột nhiên dâng lên 1 cổ ghen tỵ, thầm nguyền rủa cái kẻ có được diễm phúc này.
- Ta là bị ép buộc, cha ta muốn tống khứ ta đi thật xa, ép ta gả cho lão già mà ta chưa từng biết mặt, may mắn là được bọn sơn tặc ‘cứu’ đi, nếu không giờ này ta không biết đang ở tại nơi nào mà khóc lóc. – Lâm Thiên Vũ nói, còn cố gắng thêm mắm dặm muối, làm cho bản thân thật đáng thương, mắt hạnh còn nhỏ ra vài giọt lệ. Bộ dáng thập phần đáng thương khiến người mũi lòng. Đương nhiên Âu Dương Kỳ cũng không ngoại lệ.
Bởi ai đó cũng bị ép hôn giống Lâm Thiên Vũ, trùng hợp là vị hôn thê của hắn nghe đâu cũng bị sơn tặc bắt đi, nếu nàng là vị hôn thê của hắn thì còn gì tốt bằng, chỉ là… Nàng là của người ta.
- Thế nàng định tiếp theo sẽ làm gì? – Âu Dương Kỳ hỏi. - Ta định tìm 1 nơi xa xôi nào đó, đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ trở về thỉnh tội cùng cha mẹ. – “Còn khuya, nàng mới không có dại dột như vậy đâu, giang hồ, nàng còn chơi chưa đã.” Lâm Thiên Vũ ngoài mặt nói thế này nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Âu Dương Kỳ thấy thân thế nàng tội nghiệp và vì 1 lý do nào đó mà hắn không muốn nàng rời đi, liền nói:
- Nàng thân nữ nhi yếu đuối, sống 1 mình liệu có ổn không?
- Không ổn cũng phải ổn, từ từ sẽ quen. – Lâm Thiên Vũ giả mù sa mưa. Trong lòng thầm hét: “ Giữ ta lại đi, giữ ta lại đi.”
- Nàng chỉ là tạm thời muốn rời xa gia đình, hay là… Nàng đi cùng ta, ta sẽ bảo hộ cho nàng, đến 1 lúc nào đó khi nàng cảm thấy nên trở về, ta sẽ hộ tống nàng về. – Âu Dương Kỳ hiển nhiên là đã mắc mưu Lâm Thiên Vũ, chỉ là hắn cũng rất chi là cam tâm tình nguyện mà mắc mưu.
- Nhưng mà… Như vậy có phiền ngươi không? – Lâm Thiên Vũ lại tiếp tục mèo khóc chuột.
- Không, dù gì ta cũng định đi ngao du đây đó 1 thời gian sau mới trở về nhà, nếu có bạn đồng hành sẽ không thấy tẻ nhạt. – Âu Dương Kỳ hắn mà thấy tẻ nhạt sao, nói ra thật không biết ngượng, hắn từ nhỏ lãnh đạm, ít nói, chỉ vì muốn ở bên ai đó mà không ngại nói nói dối.
- Ừm… Vậy, làm phiền ngươi rồi. – Lâm Thiên Vũ trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ mà trong lòng đang cười như nở hoa, đang kích động hò hét: “ A ha ha ha, thành công rồi, từ nay đã có Osin kiêm vệ sĩ miễn phí, tha hồ mà quậy phá, còn ai dám ức hiếp nữ hiệp ta đây… Nga~ ha ha ha…”
- Không có chi. – Âu Dương Kỳ cũng bày ra vẻ mặt hiền lành, ôn nhu cười với Lâm Thiên Vũ, thật ra trong lòng hắn cũng đang hò hét hàng vạn lần vì kế hoạch gần gũi mỹ nhân đã thành công.
2 người, mỗi người một ý nghĩ, chỉ là kế hoạch đã thành công đang nhìn nhau cười đến ngây ngốc.