Chương 31: Trúng độc
Vạn Kiếm Phong từ bên ngoài lao vào, tay chụp lấy trường tiên ghị lại ngăn không cho nó típ tục thít chặc thêm nữa.
- Vũ nhi con có thể vì ta buông tha cho nàng ấy hay không? – Vạn Kiếm Phong nói như van xin.
Lâm Thiên Vũ khinh thường hắn, không thèm trả lời, nàng tay phải cầm roi, tay trái vung lên chưởng 1 chưởng thật mạnh về phía Vạn Kiếm Phong, chưởng lực mạnh mẽ không chút lưu tình khiến hắn bật ngã, lui về sau hơn 5 bước, lão đảo như muốn té, cố gắng lắm mới trụ lại được.
Nàng tay phải vẫn giữ nguyên lực đạo không có tý gì là muốn ngừng lại.
- Ha, ta dù có chết cũng phải lôi con tiện nhân như ngươi theo, đừng mong sẽ thoát chết ha ha ha. – Nhược Tâm Lan cảm nhận được cái chết đang cận kề, nàng ta cười man rợ nhìn Lâm Thiên Vũ, há mồm thở dốc.
- Trên thân ngươi ta đã hạ thủy tâm cổ, là cổ độc nhất của Tây Vực môn, cũng chính là thứ độc mà năm xưa ta đã hạ trên người tiện nhân kia. Ha, độc này chỉ có chủ nhân mới có giải dược, ngươi cứ chờ chết đi, ha. – Nói tới đây Nhược Tâm Lan tròng mắt trợn trắng như muốn lọt ra ngoài, miệng há to hết mức hút không khí, nhưng là nàng ta càng nói thì càng thấy khó thở hơn.
- Ta còn lo ngươi hạ ở trên người ta là cái cổ gì, hóa ra là con sâu lông vàng gớm ghiếc đó, thứ đó ta đã nuốt vào trong bụng từ sớm, muốn hại ta, ngươi đi tìm diêm vương đi. – Lâm Thiên Vũ cười nhạo Nhược Tâm Lan, nàng tăng thêm lực đạo ở tay. Cổ mặc dù chí độc nhưng cũng có nhược điểm chính là chỉ cần trước đó nuốt vào xác của loại cổ tương tự, như vậy xác cổ và cổ trùng sẽ tự dung hòa, tiêu diệt lẫn nhau rồi hóa giải độc tính. Lâm Thiên Vũ nàng đến bây giờ mới biết dụng ý của Hồ Mỵ Ly lúc trước.
- Đừng. – Vạn Kiếm Phong tay ôm ngực chạy đến mong muốn ngăn cản, nhưng là đã quá muộn, trường tiên đã thít chặt đến nổi có thể nghe được tiếng răng rắc của xương cổ bị gảy.
Nhược Tâm Lan cứ thế ôm nổi oán tức không cam lòng mà ra đi, 2 mắt nàng ta trợn trắng như không thể tin lời Lâm Thiên Vũ nói, đầu nghẻo sang 1 bên, ánh mắt trợn trừng khóe miệng cũng rỉ ra 1 dòng máu. Nàng ta thực là chết không nhắm mắt.
Lâm Thiên Vũ thu lại trường tiên xác của Nhược Tâm Lan như con diều đứt dây ngã ngang qua, vạn Kiếm Phong nhanh tay ôm lấy thân xác đang lạnh dần của nàng ta, thống khổ kêu lên:
- Lan nhi…
Lâm Thiên Vũ cũng không rãnh để ý đến Vạn Kiếm Phong, nàng đi đến chổ Âu Dương Kỳ nằm, choàng tay qua thân người to lớn của hắn, chống đở dựng hắn đứng dậy, nhưng là thân hình hắn quá to lớn lại nặng nề, nàng không cách nào giúp hắn đứng vững đành để hắn dựa vào trên người nàng, tất cả trọng lượng đều đổ dồn lên cơ thể nhỏ bé của nàng.
Nàng dìu Âu Dương Kỳ bất tỉnh đi đến trước mặt Vạn Kiếm Phong kẻ đang đau khổ nước mắt lăn dài ôm lấy thi hài của Nhược Tâm Lan. Lâm Thiên Vũ rút ra 1 phong thư quăng xuống trước mặt Vạn Kiếm Phong, đó là tất cả những tư liệu của Hồ Mỵ Ly cùng Nhược Tâm Lan mà Âu Dương Kỳ đều tra được mấy ngày nay.
Vạn Kiếm Phong ngẩng đầu, ánh mắt bi thống mờ mịt nhìn Lâm Thiên Vũ, trong ánh mắt có vô vàn cảm xúc, đau xót có hổ thẹn có, trách cứ có, còn có 1 chút hận ý.
Lâm Thiên Vũ cũng chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của hắn làm gì, nàng nhàn nhạt nói:
- Ta tên thật không phải là Hồ Mỵ Vũ, ta cùng Hồ Mỵ Ly không phải quan hệ mẹ con, ta là đồ đệ của nàng ấy, mấy hôm trước nàng ấy vừa qua đời, ta theo di mệnh tìm đến đây để trả thù, đứa con của 2 người đã sớm mất từ khi ngươi đẩy nàng xuống vực mà nàng sau khi được cứu lên cũng đã tật nguyền, 2 chân không thể đi lại. Ngươi có ngày hôm nay là do một tay ngươi tạo nên, đánh mất đi gia đình cũng là do ngươi, đáng lẽ ngươi không nên lấy nữ nhân âm độc kia về. – Nói xong ánh mắt của Lâm Thiên Vũ thoáng liếc nhìn Nhược Tâm Lan.
- Thứ đó sẽ cho ngươi biết Hồ Mỵ Ly năm xưa vì sao ôm một nổi oan không thể giải cùng với đứa con chưa chào đời rớt xuống vực rồi cùng hận thù mà chết đi, ngươi sẽ biết hành động lúc đó của ngươi chính là còn thua loài cầm thú, hãy nhớ đứa con của ngươi là do chính tay ngươi giết chết. – Lâm Thiên Vũ cố ý nhấn mạnh việc hắn đã tự tay giết con mình, nàng muốn hắn ôm áy náy mà sống qua ngày, để lương tâm cắn rứt dày vò hắn, nói xong nàng rời đi, để lại Vạn Kiếm Phong tay run rẫy mở ra túi giấy trên đất.
Lâm Thiên Vũ dìu Âu Dương Kỳ ra khỏi biệt viện, vừa đi đến cổng thì nghe được 1 âm thanh thống khổ đau đớn dằn vặt đến tê tâm phế liệt phát ra từ bên trong nam uyển.
Vạn Kiếm Phong sau khi đọc xong đám tin tức điều tra về Nhược Tâm Lan hắn liền rống lên, hắn không ngờ người mà hắn đầu ấp tay gối hơn mười mấy năm qua lại hiểm độc đến như vậy, nàng không những tự tay hại chết con mình rồi đi giá họa cho Hồ Mỵ Ly còn không chút nương tình 3 lần 4 lượt hạ thuốc phá thai trong trong thức ăn của Hồ Mỵ Ly, một màn Hỏa Hồ tàn sát võ lâm năm đó thủ đoạn hung hiểm cũng là màn kịch do nàng bày ra…
…
Lâm Thiên Vũ dìu Âu Dương Kỳ lên xe ngựa, căn dặn xa phu cấp tốc trở về Âu Dương gia, nàng cùng Âu Dương Kỳ ngồi bên trong xe, để hắn nằm xuống đệm, nàng vươn tay cẩn thận bắt mạch cho hắn, thấy mạch tượng của hắn không ổn định lúc nhanh lúc chậm, khi có khi không, nàng liền điểm trụ huyệt đạo của hắn, ngăn không cho độc di chuyển khắp nơi, rồi lục tìm lọ bách độc hoàn trên người hắn, đổ ra 3 viên nhét vào miệng hắn, rót 1 tách trà cho hắn uống vào. Sau liền rút ra bộ ngân châm bên người, lấy tốc độ sét đánh châm vào mấy huyệt đạo trên người và trên đỉnh đầu hắn.
Lại lần nữa thăm dò mạch tượng của hắn nàng mới yên tâm thở phào, nàng đưa tay lau mồ hôi tuôn chảy trên trán mặc dù bên ngoài trời rét căm căm nhưng là trong lòng nàng đang có lửa, nàng rất lo lắng cho hắn tuy yên tâm vì đã ngăn chặn được độc nhưng nàng vẫn chưa chẩn ra là hắn đã trúng loại độc gì, nàng nghi ngờ con rắn kia chính là ‘xà tín tử’ là dùng nhiều loại độc để nuôi rắn, nuôi đến 1 thời gian sẻ để cho đám rắn này tự tiêu diệt nhau, con nào còn sống sót sau cùng sẻ được giữ lại, sau đó mới đem nó ngâm trong độc dược cực mạnh, để độc này thấm sâu vào da thịt của nó, bản thân rắn đã là loài kịch độc nay còn được dưỡng trong độc, chỉ cần chạm vào da của nó là đã có thể gây chết người, huống chi Âu Dương Kỳ là hít vào phần thân thể bị tan rã của nó.
Nàng không lo sẻ không giải được, vấn đề chính là thời gian nếu trong vòng chín ngày không giúp hắn tống ra loại độc dược này thì nó sẽ từ từ thấm dần vào trong cơ thể, ăn mòn dần các thứ cho đến khi ngũ tạng lục phủ xuất huyết rồi chết.
Mà độc này lại không dễ phát hiện, người trúng độc chỉ nằm im thin thít như đang ngũ nhưng là sâu bên trong cơ thể lại rất đau giống như bị hàng vạn con rắn cắn xé nhai nuốt từng chút 1.
Lâm Thiên Vũ nhìn thần sắc không chút huyết sắc của hắn, nàng đau lòng không thôi, ôm lấy hắn để đầu của hắn đặt ở trong lòng của nàng, nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt anh tuấn, vỗ về bạc môi mõng lạnh băng.
Nàng đau xót hôn lên môi hắn, mong muốn truyền cho hắn 1 chút ấm áp, hắn là vì nàng mới trở thành như vậy.
Nàng khi trở về làm sao giao phó với cha mẹ hắn đây.