Chương 34: Giải độc
Hướng về phía trước phi thân tới, Lâm Thiên Vũ vận hết 10 phần công lực bay trong đêm, gió lạnh quét qua khuôn mặt nàng đau buốt, Lâm Thiên Vũ không bận nghĩ nhiều như thế nàng dùng hết nội lực để phi thân nữa canh giờ sau đến được cổng thành vốn là xe ngựa đi nhanh nhất cũng mất 5 canh giờ nàng bây giờ chỉ dùng nữa canh giờ đã đến được cổng thành, nhưng là nàng đã hao tổn hết nội lực, vừa vào đến thành nàng dường như đã kiệt sức, dựa vào bên tường thành thở hổn hển. Trong thành đèn đuốc sáng trưng dường như đang có lễ hội đường phố đông đúc nhộn nhịp hơn ngày thường, Lâm Thiên Vũ cố gắng ổn định khí tức, lê từng bước nặng nhọc đi về phía Âu Dương gia, vì không nhớ đường đến Âu Dương gia nàng phải mất thời gian đi hỏi đường lại qua thêm nữa canh giờ mới đến được trước cổng Âu Dương gia.
Nàng đập cửa, gia đinh liền nhanh chóng chạy ra mở cửa, thấy nàng liền nhanh chóng tránh đường cho nàng đi vào. Lâm Thiên Vũ bước chân nặng như đeo chì, cảm thấy đi đường là một việc thật nặng nhọc, nàng hơi thở có chút rối loạn vì bay suốt trong đêm lạnh môi có chút tím tái, vẽ mặt có chút trắng. Vào Âu Dương Gia, Lâm Thiên Vũ liền hướng Lăng Ngọc các của Âu Dương Kỳ đi đến, nha hoàn hầu hạ nhìn thấy nàng thì có chút ngạc nhiên, Lâm Thiên Vũ cẩn thận đặt xuống bình rượu, phân phó nha hoàn cũng phải hết sức cẩn thận, rượu này chỉ có 1 bình nếu có việc gì xảy ra chính là không thể cứu vãn. Nhóm nha hoàn cũng biết phân nặng nhẹ liền xem bình rượu như tổ tông 18 đời cung kính cẩn thận xem xét không rời mắt như sợ bình rượu mọc cánh bay mất.
Bắt mạch cho Âu Dương Kỳ xong, nàng đặt bút viết xuống một phương thuốc, bảo nha hoàn chạy đi bốc nhanh về, còn căn dặn gia đinh mua ngay 1 chum rượu hùng hoàng thật lớn, sau đó thì xuất ra ngân châm, châm xuống người Âu Dương Kỳ.
Trong thời gian chờ đợi nàng cũng yên vị điều hòa khí tức. Âu Dương nhị lão vừa nghe Lâm Thiên Vũ trở về 1 mình liền chạy đến Lăng Ngọc các, nhìn thấy nàng váy áo nhiễm bụi sắc mặt trắng bệt môi tím tái 1 thân phong trần mệt mõi liền cảm thấy thương xót cho đứa con dâu chưa vào cửa này, trong lòng thầm nghĩ sau này nhất định sẽ hết lòng yêu thương xem nàng như con gái ruột mà đối đãi.
2 khắc sau gia đinh vác về 1 chum rượu thật to có thể nhét vào 1 người lớn đặt ở trong phòng, nha hoàn cũng bốc xong thuốc mang về, nàng chia ra 1 phần 3 thuốc bảo đem đi sắc cùng với 1 nữa bình rượu trăm năm, 2 phần 3 còn lại sắc bình thường. 1 nữa rượu còn lại đổ ra cái bát lớn bỏ vào vài loại thảo dược do nàng đích thân chế ra ngâm trong vòng 6 canh giờ. Sau phân phó gia đinh mang vào cái thùng tắm đổ rượu trong chum lớn ra. Rượu vừa đầy thùng liền ngưng lại, đợi 2 phần 3 thuốc sắc xong liền đem đổ vào thùng tắm, sau rắc thêm 1 ít bột phấn có tác dụng thúc đẫy dược tính của thuốc, để thuốc nhanh chóng hòa tan cùng rượu. Lại bảo nha hoàn cởi hết y phục trên người Âu Dương Kỳ ra, dìu hắn vào ngồi trong thùng.
Thùng tắm là hỗn hợp thuốc cùng rượu, lúc đặt Âu Dương Kỳ vào sắc mặt hắn vốn là trắng xanh, ngồi 1 lúc sau liền có chút huyết sắc, nàng lại rút ra ngân châm, châm vào trên đầu và hai vai của hắn đợi 1 phần 3 thuốc cùng rượu sắc xong, nha hoàn mang vào nàng liền đích thân đút cho hắn, nhưng là thuốc đưa vào đều bị chảy ngược ra, hắn không thể tự mình nuốt xuống. Lâm Thiên Vũ không chút chần chừ đem thuốc 1 ngụm ngậm vào trong miệng nàng rồi lại dán sát vào môi hắn mang tất cả thuốc trong miệng đẩy vào miệng hắn, lại đở lấy ót hắn kéo về phía sau để hắn ngửa mặt lên, nuốt xuống thuốc.
1 màn này chỉ là vì cứu người nhưng cũng không khỏi khiến người đỏ mặt. Âu Dương nhị lão lại càng thêm khẳng định phải đem Lâm Thiên Vũ về nhà làm con dâu.
Sau khi cho Âu Dương Kỳ uống vào thuốc nàng liền đặt hắn nằm hẳn vào trong thùng tắm chỉ ló ra cái đầu, rút ra mấy cây ngân châm trên vai hắn, phân phó nha hoàn cứ qua 2 canh giờ lại thay thuốc trong thùng tắm 1 lần vẫn là dùng rượu cùng thuốc ngâm hắn.
Còn nàng thì đi đến bên bàn lấy ra vài lọ thuốc bột cho vài 1 cái bát trộn đều lên. Chốc chốc lại đến xem tình trạng của Âu Dương Kỳ, 2 canh giờ trôi qua thùng tắm vốn là màu rượu trắng trong nay đã nhiễm 1 màu đen kịt, Lâm Thiên Vũ liền phân phó nha hoàn đổ đi nước đen đó, nhanh chóng đổ ra rượu mới cùng với thuốc hòa vào, lại lần nữa đặt hắn vào thùng tắm ngâm trong đó thêm 2 canh giờ.
Nước đen trong thùng rượu thuốc chính là độc trong người của Âu Dương Kỳ bức ra, nếu đến thời gian không nhanh thay thuốc, thứ độc này sẽ xâm nhập trở lại trong thân, đến lúc đó hết cách cứu chữa.
Thay thùng rượu thuốc đến lần thứ 3 liền thấy màu đen đã nhạt dần đến lần thứ 4 thì không còn thấy màu đen ở trong thùng nữa.
Sắc mặt hắn cũng theo đó tốt dần đã hồng hào hơn lúc trước. thuốc cùng rượu trăm năm cũng đã hòa tan hết, nàng liền cho bát thuốc bột hỗn hợp đổ vào trong bát rượu thuốc, đợi 1 lúc bát rượu thuốc liền sánh lại thành dạng bột, nàng dùng thìa nhỏ phân chia ra lượng thuốc vo thành 10 viên nhỏ cho vào 1 cái lọ.
Theo nàng tính toán chỉ 1 lúc nữa Âu Dương Kỳ đã có thể tỉnh lại.
Việc bây giờ chính là đợi hắn tỉnh dậy và bức độc còn sót lại trong cơ thể hắn nữa là xong.
Lúc hoàn thành xong mọi việc trời cũng đã ửng sáng, Liên nhi cùng 2 xa phu cũng vừa đến nơi, Liên nhi ôm vào bình rượu hùng hoàng hơn 50 năm, Lâm Thiên Vũ lại viết ra 1 phương thuốc khác căn dặn nha hoàn bốc thuốc sắc cùng với rượu hơn 50 năm kia, 1 ngày 3 lần thuốc uống đúng 10 ngày thì ngừng, khi hắn tỉnh thì không cần phải ngâm trong thùng rượu thuốc nữa. Vừa phân phó xong liền nghe nha hoàn reo mừng, nàng đi nhanh về phía thùng tắm thì thấy Âu Dương Kỳ mày kiếm nhíu chặt, hàng mi dài có chút động.
Âu Dương phu nhân đứng bên cạnh kích động gọi hắn, 1 lúc sau hàng mi dài kia cuốn lại lộ ra đôi mắt đen sâu không thấy đáy, Âu Dương Kỳ có chút mờ mịt nhìn mọi người, hắn vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Thấy hắn mở mắt Lâm Thiên Vũ như trút đi gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ sợ hắn không mở mắt ra nữa.
Trước mắt đột nhiên có chút mờ ảo, thân thể Lâm Thiên Vũ lung lay, nàng lão đảo lùi về sau vài bước, tay chống lên bàn cố gắng chống đở cơ thể, đầu có chút nhức nhối, hai tai ù ù, nàng lắc lắc đầu mong tìm lại chút thanh tỉnh, nhưng là càng lúc càng thấy mệt mỏi, thân hình nhỏ bé rầm 1 cái ngã xuống đất. Lâm Thiên Vũ vinh quang ngất đi trước tiếng thét thất thanh của Liên nhi, ánh mắt lo lắng của Âu Dương lão gia, sợ hãi của Âu Dương Kỳ và thương xót của Âu Dương phu nhân.