Hoán Đổi Phu Quân

Phiên ngoại : Ngũ bảo bối của Âu Dương gia.
Vào một buổi sáng đẹp trời chim hót líu lo trên cành, ông mặt trời ló dạng tươi cười chào mừng một ngày mới an lành.
Tại một nơi nào đó của Âu Dương gia, trong một căn phòng có một tiếng rống phát ra
- Cha, nương hai người lại chơi trò mất tích… – Tiếng rống non nớt phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Âu Dương Nhất Nhật cậu bé chỉ mới 10 tuổi nhưng ngũ quan hệt như Âu Dương Kỳ nói chính xác hơn là giống hệt như Âu Dương Kỳ bản thu nhỏ.
Sau khi tiếng rống phát ra không bao lâu trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm mấy thân ảnh.
- Sao, cha nương lại trốn nhà đi chơi nữa rồi hả? – Âu Dương Tam Lập 8 tuổi cầm một nhánh cây khô mặt mũi lấm lem bùn đất chạy xộc vào.
- Đúng vậy. – Âu Dương Nhất Nhật vừa nói vừa đưa ra một tờ giấy trên đó chỉ viết có vài chữ: “ Chúng ta đi chơi đừng lo lắng”. Nhìn xem trên đời này có cha mẹ nào vô lương tâm như bọn họ không, để đứa con chỉ mới hơn 10 tuổi đầu cai quản cả cái nhà lớn như vậy còn bọn họ thì trốn đi du sơn ngoạn thủy, khi nào hết tiền lại chạy về lấy, lấy xong lại cuốn gói bỏ đi. “Trời ơi, không biết kiếp trước nó phạm phải cái tội gì kiếp này phải đầu thai vào làm con trưởng của bọn họ.” Âu Dương Nhất Nhật trong lòng than thở.
- Đến, đến, nhị ca huynh thua, mau đưa tiền uội. – Âu Dương Ngũ Nhạn mới 6 tuổi mặc y phục màu lam bên hông đeo 1 cái hà bao màu đỏ thêu công tinh xảo, mặt mày hơn hở nói với người đứng bên cạnh.

- Gì chứ, không phải muội cá là cha nương 3 ngày mới đi sao, nếu tính giờ cha nương về và giờ cha nương đi thì chỉ có 2 ngày rưỡi, tính ra là muội thua mới đúng. – Âu Dương Nhị Hàng 9 tuổi mặc trường sam màu trắng phe phẩy chiết phiến cười đến thật gian manh.
- A, huynh gian xảo, không tính, trận này không tính. – Âu Dương Ngũ Nhạn chu cái miệng nhỏ nhắn lên khán nghị.
- Ngũ muội trận này là muội thua như thế nào lại không tính, mau, đưa tiền đây. – Âu Dương Nhị Hàng gấp chiết phiến lại vẻ mặt nguy hiểm nói.
- Không đưa, huynh chơi ăn gian. – Âu Dương Ngũ Nhạn sống chết không chịu nhận thua ôm chặt lấy hà bao.
- Hai đứa câm miệng hết cho ta. – Âu Dương Nhất Nhật trán nổi gân xanh, bực mình quát.
Hiện trường một mảnh yên ắng, đột nhiên một tiếng khóc thét vang lên:
- Oa hu hu hu… – Âu Dương Tứ Tĩnh giật mình vì đại huynh đột nhiên quát nên bật khóc.
- Đại ca tứ tỷ khóc là do huynh đó nha. – Âu Dương Ngũ Nhạn vui mừng khi thấy người gặp họa, tứ tỷ của nó một khi khóc thì rất khó ngừng.
- Đúng a, lần này không liên quan đến ta, là do huynh quát muội ấy mới giật mình mà mỗi khi giật mình hay sợ muội ấy lại khóc, là do huynh đó. – Âu Dương Nhị Hàng ném đá xuống giếng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu đại ca.
- Lão đại a, nam tử không nên làm nữ tử khóc, huynh thật là aizz… – Âu Dương Tam Lập bày ra bộ dáng ông cụ non.
- Tứ muội ngoan a, đại ca là quát nhị đệ và ngũ muội a, không phải quát muội đâu, ngoan đừng khóc.
- Thật… Hic… Thật sao? – Âu Dương Tứ Tĩnh 7 tuổi giương đôi mắt to tròn ngập lệ hỏi.
- Thật a, huynh không phải quát muội đâu, đại ca thương nhất là Tĩnh nhi mà. – Âu Dương Nhất Nhật ra sức dỗ dành.
Âu Dương Ngũ Nhạn nghe vậy thì bĩu môi, Âu Dương Tam lập thì ra sức vuốt lên hai cánh tay đang nổi đầy da gà da vịt, Âu Dương nhị Hàng thì cười khinh thường, công phu nịnh nọt của đại ca tụi nó ngày càng cao a.

Đợi cho đến khi Âu Dương Tứ Tĩnh ngừng khóc thì đương sự Âu Dương Nhị Hàng và Âu Dương Ngũ Nhạn đã sớm chuồn mất khỏi hiện trường trong phòng chỉ còn lại Âu Dương Tam Lập đang ngồi chồm hổm dưới đất nghịch ngợm thứ gì đó.
Âu Dương Nhất Nhật day trán, cố gắng kiềm chế tức giận nói:
- Tam đệ, đệ đường đường là tam thiếu gia của Âu Dương gia, ngồi dưới đất còn ra thể thống gì, mau đứng lên.
- Đệ đang xem thử xem địa hình trong phòng của huynh có thể đặt bẫy được không. – Âu Dương Tam Lập vẻ mặt chuyên chú nói.
- Không cần đệ phải nhọc công, muốn đặt bẫy đi về phòng đệ mà đặt ấy.
- Không nhọc, đệ đã đặt mấy cái bẩy chông ngay trước cửa phòng huynh, nếu có kẻ lạ xâm nhập nhất định sẽ bị bắt ngay.
- Đệ dám, Âu Dương Tam Lập đệ dám táy máy tay chân tại trúc viện của ta, đệ cút về tùng viện của mình muốn làm gì thì làm, cấm động đến đất đai ở chổ này của ta. – Âu Dương Nhất Nhật rốt cục nhịn không được nữa bạo phát.
- Oa hu hu hu… – Âu Dương Tứ Tĩnh đang ngồi trên ghế, tay cầm tách trà nghe đại ca quát giật mình làm rơi tách trà, tính nhát gan lại yêu khóc phát tác.
- Lão đại a, huynh lại làm tứ muội khóc. – Sau khi nói xong câu này Âu Dương Tam Lập chạy biến đi, tránh bị lão huynh cho ăn đòn.
Âu Dương Nhất Nhật lại phải ra sức dỗ dành tiểu muội yêu khóc.

Ngoài cửa phòng có hai bóng người lấp ló:
- Thấy chưa muội nói đại ca nhất định sẽ làm tứ tỷ khóc nữa mà, mau đưa tiền đây. – Âu Dương Ngũ Nhạn thấp giọng nói, bàn tay mũm mĩm chìa ra.
- Còn chưa phân thắng thua cả ngày nay nhất định sẽ có người khác làm cho tứ muội khóc, không chỉ có đại ca không đâu, muội cứ chờ xem. Một ngày còn chưa hết muội đã đòi tiền có phải là sợ thua không? – Âu Dương Nhị Hàng trêu tức.
- Sợ cái đầu huynh á.- Âu Dương Ngũ Nhạn nóng máu mắng.
- Vậy thì cứ chờ xem. – Âu Dương Nhị Hàng xấu tính nói.
- Chờ thì chờ ai sợ ai.
2 người tranh luận suốt trên đường đi, tối hôm đó rốt cuộc Âu Dương Nhị Hàng thắng cuộc chỉ bởi một chiêu khích tướng nho nhỏ Âu Dương Ngũ Nhạn quát ầm lên trong lúc ăn cơm còn nóng tính hất đổ cả bàn ăn thế là Âu Dương Tứ Tĩnh ngồi gần đấy lại bật khóc. Âu Dương Ngũ Nhạn không những bị mất tiền mà còn bị đại ca cấm thực hết một bữa, oan ức cùng tức giận không có chỗ phát tiết nó liền đi đến dược phòng của nương thức suốt đêm chế tạo thuốc xổ siêu cấp, 3 ngày sau đó Âu Dương Nhị Hàng chỉ có thể ôm bô ngồi chết dí trong phòng không thể đi đâu. Bởi vậy mới nói thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ nhân, nhất là nữ nhân Âu Dương aizz…
End


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận