Hai ngày nay, Đổng Niệm An đều phải nằm viện.
Bức bách chịu không nổi nên cô nằng nặc đòi xuất viện.
Vừa nhắc đã đến, ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
“Cốc… cốc…”
“Thiếu phu nhân, tôi đến đây đón người xuất viện.”
Niệm An hít một hơi lạnh lùng nói: “Vào đi!’
Vừa dứt lời, người bên ngoài tự động đẩy cửa đi vào trong.
Đổng Niệm An còn chưa kịp nhìn rõ mặt đã bị người đàn ông đó nhào đến ôm lấy.
“Niệm An, những ngày qua anh nhớ em gần chết!”
Niệm An vùng vẫy.
Cô dứt khoát dùng một lực mạnh đạp chân hắn.
Lợi dụng lúc người đàn ông kêu đau.
Cô luồn lách qua người hắn chạy về phía đối diện.
“Ngươi là ai?”
Người đàn ông bị đau ngồi bệt xuống đất:
“Anh là Giang Thành đây.
Là thanh mai trúc mã của em đây.
Em không nhớ gì sao?”
Mà câu tiếp theo của hắn khiến cô vô cùng sửng sốt:
“Anh Đào, em định trốn anh đến bao giờ? Em đã quên cái đêm định mệnh đó sao? Hay là muốn trối bỏ? Đêm tân hôn của em và hắn, chính là lúc hai chúng ta hoà làm một.”
Nghe đến đây cả người Đổng Niệm An cảm thấy buồn nôn.
Chị cô sao có thể cùng người đàn ông này làm ra loại chuyện tày trời đó?
Nghĩ lại mọi chuyện chị cô kể.
Quả nhiên chị cô bị hãm hại.
Mà người đằng sau chính là…
“Nhiệm Dương, con đừng vào trong.
Mẹ nghe… Mẹ nghe con bé Anh Đào gặp lại Giang Thành.
Mẹ nghĩ giữa tụi nó không có gì đâu!”
Vốn định đến đón Anh Đào nhưng còn chưa kịp đến thang máy, Nhiệm Dương đã bị người đàn bà tên Uyên Mễ này bám đuôi.
Ngoài miệng ngăn cản nhưng tay chân lại hành động rất nhanh.
Bà ta vừa nói vừa kéo Nhiệm Dương vào thang máy.
Vừa tự tay ấn lên tầng nơi Niệm An đang nằm.
Người như Nhiệm Dương còn không nhìn ra ý đồ của bà ta sao? Nhưng hắn cũng muốn xem thử, cái người phụ nữ tên Anh Đào sợ chết hôm qua đến hôm nay rốt cuộc có chọc giận hắn hay không?
…
Niệm An nghe hết lời của Uyên Mễ.
Đây chẳng phải giăng một cái bẫy lớn mời cô đi vào sao?”
Thế nên cho dù có giải thích thế nào cũng không hết tội.
Cho nên Đổng Niệm An nghĩ ra một cách.
Cô vươn tay lấy cái bình nước thuỷ tinh ở trên bàn nâng lên.
“Anh Đào, em tính làm gì?”
Niệm An cười một cái, nhìn thẳng mặt tên Giang Thành kia:
“Mời anh uống nước không được sao?”
Giang Thành tưởng cô ngu ngốc, nghe lời như lúc trước.
Hắn dùng hai tay xoa vào nhau, cái miệng kia cười cợt đắc ý:
“Được lắm! Được lắm! Anh uống!”
Hắn vừa tiến đến, Đổng Niệm An buông tay để bình nước rơi tự do xuống nền gạch.
Tiếng động lớn vọng vào lỗ tai của tên đàn ông khiến hắn bất ngờ:
“Xoảng”
Còn chưa kịp hiểu, người con gái đó muốn làm gì.
Tên Giang Thành đã thấy Đổng Niệm An dùng mảnh thuỷ tinh vỡ dứt khoát rạch vào tay:
“Muốn gán tội cho tôi sao? Đi mà nói với Uyên Mễ, bảo bà ta đừng có mơ!”
Cửa vừa đẩy ra là lúc Đổng Niệm An ngồi ở dưới đất, đầu tóc rối bời, đôi mắt ngấn lệ nhìn thắng vào con ngươi sâu hun hút của Nhiệm Dương:
“Nhiệm Dương…Tôi nói mình không đồng ý đi theo hắn.
Là hắn ta muốn giết tôi.”
Nhiệm Dương khá bất ngờ trước tình huống trước mắt.
Hắn còn tưởng hai người kia đang ôm ấp nhau thế mà một người đang chảy máu tay.
Một người đứng nhìn ngơ ngác.
Kịch hay đây sao? Mà sở thích của hắn chính là xem kịch hay.
Hắn kéo ghế ra, ngồi xuống chéo chân.
Thông dong như đang xem một vở diễn hay.
Hắn còn muốn xem Hạc Anh Đào yếu đuối kia rốt cuộc làm sao nhảy ra khỏi hố lửa này?
Mà ở một bên, Uyên Mễ há hốc miệng ú ớ.
Đây đâu phải là cảnh bà ta muốn nhìn thấy?
“Chuyện này?”
“Mày lại dây dưa với thằng khốn này trước mặt Nhiệm Dương sao Hạc Anh Đào?”
Niệm An giờ cổ tay đầy máu của mình lên.
“Đây là dây dưa mà bà nói sao?”
“Tao… Mày…”
Uyên Mễ cứng họng.
Chỉ có thể quay sang nói khích Nhiệm Dương:
“Con xem là do mẹ không biết dạy con.
Mẹ có lỗi với con.
Hết lần này đến lần khác khiến con phải mất mặt…”
Trước thái động nhàn nhạt của Nhiệm Dương.
Không còn cách khác, bà ta quay sang trách mắng tên đàn ông Giang Thành.
Làm bộ vừa đánh vừa hỏi nhỏ:
“Chuyện này là sao?”
Giang Thành lắc đầu:
“Ai mà biết"
“Vô dụng!”
Mắng xong, bà ta khóc lóc hét lớn: “Ây da… Giang Thành ơi là Giang Thành.
Là dì không biết dạy Anh Đào.
Nhưng dù sao nó cũng là người đã có chồng.
Dì… Dì…”
“ĐỦ CHƯA?” , Đổng Niệm An hét lên làm hai người đang nói với nhau giật mình đứng yên.
Không nên lãng phí thời gian tranh cãi với loại người này.
Cái cô muốn chính là người đàn ông ngồi ở ghế kia.
Sống hay chết đầu do hắn quyết định.
Cô đi thẳng đến trước mặt Nhiệm Dương.
Dùng ánh mắt chân thành nói với hắn:
“Nhiệm Dương, nếu tôi nói hắn ta muốn giết tôi, anh tin không?”
Uyễn Mễ nhéo eo Giang Thành.
Hắn ta luyên thuyên giải thích:
“Hạc Anh Đào, hôm nay em bị sao vậy? Em còn không rõ tình cảm của anh dành cho em sao? Anh sao có thể làm vậy với em.
Vừa rồi em còn nói muốn rời khỏi tên đó đi theo anh mà… Anh nói em ráng chịu đợi ly hôn.
Em không chịu đòi rạch tay… ”
Đổng Niệm An dứt khoát lớn giọng:
“Anh im miệng đi! Tôi là người ham sống.
Sao tôi có thể tự làm tổn thương mình được? Nhiệm Dương, anh nhớ hôm qua tôi đã nói gì với anh không?”
“...”
Cô gào lên:
“Nhiệm Dương, anh biết mà! Anh biết rõ mà? Sống không bằng chết tôi sẽ vẫn sống!”
Cuối cùng người đàn ông lạnh lùng cũng lên tiếng:
“Kịch hay xem đủ rồi!”
Nhiệm Dương khẽ chớp đôi mắt phượng, miệng hắn nhếch lên một chút ngụ ý cười:
“Hạc Anh Đào là do cô chọn đó nha!”
Lời này của hắn trực tiếp đẩy cô vào vực sâu không đáy.
Nhiệm Dương tiến đến cúi người bế lấy Đổng Niệm An.
Mà cô đã nhanh chóng ôm cổ của hắn.
Cô như loài ký sinh bám vào vật chủ.
Chỉ ở bên cạnh người đàn ông này cô mới có đủ sức đánh lại đám người trăm mưu ngàn kế ngày nào cũng tìm cách hại người.
Lúc lướt ngang qua Uyên Mễ, Đổng Niệm An liếc mắt nhìn mình bà ta.
Bà ta tức giận mặt đỏ lên như con tôm luộc:
“Đứng lại!”
Nhiệm Dương dừng bước.
Uyên Mễ nhìn sắc mặt hắn cũng mấy phần nể nang nhưng vì đứa con riêng chướng mắt đó, bà ta nhất định phải làm cho đến cùng:
“Nhiệm Dương, con cứ thế tha cho nó?”
Nhiệm Dương chớp mắt:
“Là cô ta nói chưa rõ hay lỗ tai bà có vấn đề?”
Uyễn Mễ giậm chân:
“Con… Tức chết mà!”
Nhìn hai con người ôm nhau rời đi mà không làm gì được.
Uyên Mễ chỉ còn cách trút giận lên người Giang Thành.
Bà ta tiến lên bạt tai người đàn ông đó:
“Vô dụng!”
Hắn đưa đầu lưỡi liếm đi vệt máu ở trên miệng:
“Bà nói xem hắn còn thương cô ta đến vậy sao?”
Uyên Mễ ngước mặt lên trời cười:
“Ta thật không hiểu, đã bắt gian tận giường trong ngày thành hôn mà hắn còn giữ cô ta lại bên cạnh? Nếu người hắn thương là con gái rượu của ta thì mọi chuyện dễ tính toán hơn nhiều!”
Giang Thành nhíu mày:
“Bà tính đem em Uyên Nhi cho hắn sao? Không được! Chẳng phải bà hứa gả Uyên Nhi cho tôi sao? Tôi vì cô ấy nên mới làm theo kế hoạch của bà.”
Uyên Mễ tát hắn một bạt tai lớn:
“Đồ ngu! Thả con tép bắt con tôm.
Tài sản, thế lực của hắn mà thuộc về Uyên Nhi.
Cả đời này chúng ta ăn còn không hết!”.