Ngoài trời hôm nay có mưa to, ở trên bàn ăn mọi người vui vẻ nói chuyện.
Chỉ có Niệm An mang chút lo lắng.
Bởi vì đã hai tuần trôi qua, bệnh viện vẫn chưa thông báo có người tình nguyện mang thai hộ.
"An An, con lại lo lắng việc đó sao?", Đường My nhìn cô hỏi.
Bà cũng hiểu ý của cô.
Bà đi vòng qua ôm lấy đôi vai của cô rồi xoa đầu:
"Đứa con ngốc này!"
"Mẹ..."
Vốn định nói gì đó nhưng tiếng điện thoại lại cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Nhìn tên lưu, Niệm An vừa hôi hộp vừa vui mừng:
"Là bệnh viện gọi!"
Cả nhà cũng căng thẳng không kém gì cô:
"Em mau nghe máy xem?"
Cô ấn nghe bật loa ngoài:
"Nhiệm thiếu phu nhân! Chúng ta đã được người đồng ý mang thai hộ."
"Tốt quá! Có thế cho chúng tôi thông tin của cô ấy..."
Bác sĩ cắt ngang: "Xin lỗi thiếu phu nhân.
Cô ấy sẽ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
Và hứa cho gửi hình ảnh con của hai vị.
Chỉ là cô ấy xin phép giữ kín thông tin."
"..", nhất thời bối rối không biết phải trả lời thế nào.
"Thiếu phu nhân yên tâm.
Tất cả các vấn đề, tình trạng sức khoẻ của cô ấy đều rất tốt.
Chuyện này cô ấy nói là làm vì mục đích nhân đạo.
Bệnh viện sẽ là trung gian kết nối gia đình với người mang thai hộ."
Nghe đến đây, Niệm An nhảy dựng lên:
"Tốt quá! Tốt quá rồi!"
Buổi tối hôm đó, không hiểu sao đồ ăn trên bàn rất ngon.
Niệm An ăn đến no căng bụng.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, cô nhắn tin cho chị mình báo tin vui.
Hạc Anh Đào xem tin nhắn rồi mỉm cười.
Sau đó, cô ta nhắm mắt lại thành tâm cầu bình an cho Niệm An.
Cho dù Niệm An có tha thứ cho cô ta, cho dù thần linh có tha thứ đi chăn nữa thì bản án lương tấm vẫn mãi treo trên người cô ta.
Có dùng cả đời sẽ chẳng thể nào trả hết được!
••••
8 tháng trôi qua rất nhanh, khoảng thời gian này, Nhiệm An và Nhiệm Dương thường xuyên nhận được ảnh siêu âm của em bé.
Nếu không có việc gì làm, cô sẽ lấy ảnh bé con ra xem.
Sau đó cất ngay ngắn chúng vào một cuốn album.
Khi thì cô sẽ đi mua quà sinh nhật cho bé con.
Chuẩn bị từ năm lọt lòng cho đến năm bé con tròn 18 tuổi.
Khi thì sẽ vui dạo cùng Dung Dung và Tiểu Bảo.
Khi thì cùng Hà Đường My.
Bên cạnh đó, cô vẫn không quen tiếp tục nhận việc làm thêm việc lập web, viết code, lập trình một vài trò chơi,...
Niệm An còn để sẵn cuốn sổ tiết kiệm cho con của cô và Nhiệm Dương.
Vẫn là một ngày đẹp trời khác, trước sinh nhật của Nhiệm Dương một ngày.
Niệm An vì muốn tạo bất ngờ cho hắn mà tự ý đi ra ngoài.
Không ngờ đi được vài bước, Niệm An cảm thấy khó thở.
Cả người đổ gục xuống.
Trước mặt tối sầm lại.
Người đi đường bắt gặp cô ôm ngực khó thở liền hô lớn:
"Mau goi cap clu!"
"Người đâu...!Có người ngất xỉu rồi!"
Niệm An được đưa vào đến bệnh viện.
Mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng cô vẫn phải thở máy.
Nhiệm Dương lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Mặc dù đã rất nhiều lần chuẩn bị cho ngày này.
Thế mà sau khi nó ập đến, hắn lại không chịu được.
Bác sĩ lắc đầu:
"Vẫn chưa tìm được tim thích hợp.
E là.."
Lời này như tiếng sét đánh giữa trời quang.
Nhiệm Dương đứng không vững khuỵu hai đầu gối xuống.
Hắn níu tay bác sĩ cầu xin:
"Còn cách khác không? Có còn cách nào khác giữ cô ấy lại không? Bác sĩ, hay ông xem thử tim của tôi có thích hợp không?"
"Nhiệm thiếu, xin ngài bình tĩnh lại.
Ngài là người khỏẻ mạnh.
Chuyện phạm pháp chúng tôi không làm được.
Thật sự ngay từ điều kiện tiên quyết đã không phù hợp rồi!"
Nhiệm Dương đưa tay đấm mạnh xuống đất:
"Vậy ông nói tôi phải làm sao? Phải làm sao đây!"
"Bíp...!Bíp..."
Tiếng "bíp" kéo dài bất thường, màn hình theo dõi nhịp tim chuyển về số 0.
Bác sĩ hét lớn:
"Cap cuu!"
Cũng lúc này, Nhiệm Dương bị đẩy ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại ngăn cách hai người...
"Niệm An....!Niệm An..."
Giữa hành lang trắng buốt, người đàn ông không ngừng gào khóc.
"Cứu...!Niệm An...!Bác sĩ, cứu cô ấy đi mà.."