Nhiệm Dương thẳng lưng bế Niệm An vào phòng trực của y tá.
Mà trên đường đi, hắn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Giống như chị cô đã từng nói.
Nhưng vì giao tình giữa mẹ hắn và mẹ cô cho nên hắn mới đồng ý cưới chị cô.
Mà giao tình này, một ngày nào đó sẽ mất đi.
Đến lúc đó, người đàn ông này sẽ tàn nhẫn ném cô cho chó ăn.
Đừng nói là trả thù mà đến khi đó mạng cô còn khó bảo toàn.
Nghĩ đến đây, Đổng Niệm An ôm chặt hơn.
Bằng mọi cách sẽ khiến hắn tự nguyện giữ cô lại.
Cứ thế hai con người, hai suy nghĩ.
Vĩnh viễn chẳng có điểm chung.
Thì làm sao ngồi cùng một con thuyền?
Ván cờ này chưa đánh đã thua rồi sao?
Đổng Niệm An lắc đầu:
“Không được!”
Trong lúc đó, Nhiệm Dương đặt cô xuống giường bệnh, hắn bảo y tá rửa vết thương cho cô.
Thế mà cô lại bảo không được.
Muốn hắn tự tay làm sao?
“Hạc Anh Đào, đừng có hối hận?”
Nghe tiếng Nhiệm Dương, Đổng Niệm An hoàn hồn:
“Hả?”
Nhiệm Dương sang nhìn y tá:
“Đưa đây!”
Y tá khá ngạc nhiên:
“Nhiệm tiên sinh, ngài muốn đích thân làm sao?”
“Ừ”
Y tá còn tưởng hắn thương vợ nhưng không ngờ.
Điều tiếp theo đã khiến y tá mặt tái mét chạy nhanh ra khỏi phòng.
Nhiệm Dương cầm lấy tay của Đổng Niệm An trút ngược lọ cồn 90 độ thẳng vào vết thương trên tay cô.
Cơn đau lan truyền khiến Niệm An nhăn mặt.
Nhưng một giọt nước mắt không hề rơi ra.
Nhiệm Dương nhếch mép tỏ ý cười nhưng cái miệng lại giả vờ hỏi thăm:
“Đau không?”
“Đau!”
Nghe được câu trả lời, hắn lấy tiếp tục dùng băng gạc dùng một lực mạnh ấn lên vết thương.
Ngoài mặt là băng bó nhưng thực chất đang làm cho nó trầm trọng hơn.
Đúng vậy, cơn đau lan truyền đến nhức nhối.
Mà Đổng Niệm An nước mắt đã lưng tròng nhưng cô nghiến răng ngẩng mặt lên.
Nhất quyết không để nước mắt chảy ra trước mặt người đàn ông đó.
Nhiệm Dương hài lòng buông ra.
Cố định băng gạc:
“! Ồ! Đau vì sao không khóc?”
“Đây chẳng phải là cái giá của việc phật lòng Nhiệm thiếu gia sao?”
Hắn ném băng gạc xuống đất.
Phủi tay.
Nhàn nhạt nói:
“Biết được thì tốt!”
Nói xong hắn đi ra bên ngoài.
Cô nóng vọng theo:
“Nhiệm Dương, cảm ơn!”
Lời cảm ơn này khiến khóe mắt hắn giật giật.
“Không lẽ một người từ cõi chết sống lại, tính tình cũng thay đổi theo?”
Đau mà không khóc?
Hạc Anh Đào lúc trước yếu đuối và nhu nhược.
Suốt ngày khép nép sợ hãi.
Còn Hạc Anh Đào của bây giờ kiên cường, dám làm dám chịu.
Tham sống sợ chết.
Điều này khiến ấn tượng của cô trong lòng hắn có chút chuyển biến.
“Cô ta lại muốn van xin tôi cái gì?”
Hắn đi ra bên ngoài đã có thư ký riêng chờ sẵn.
Thư ký theo hắn nhiều năm tên Nhược Lạc.
Nhược Lạc cúi đầu:
“Nhiệm thiếu!”
Nhiệm Dương không nhìn thư ký chỉ ngửa bàn tay ra.
Nhìn thấy có chất lỏng màu đỏ trên tay chủ nhân của mình.
Nhược Lạc lấy khăn tay ra đặt lên tay Nhiệm Dương.
Nhiệm Dương lau bàn tay của mình rồi ném chiếc khăn vào thùng rác.
Nhược Lạc nuốt nước bọt luyến tiếc.
Một chiếc khăn tay có giá cả chục triệu nói ném là ném sao?
“Đây…”
Người như Nhiệm Dương, một chiếc khăn tay có đáng là gì?
Nói vứt liền vứt.
Dứt khoát và nhanh gọn.
Hắn tay đặt lên vai của Nhược Lạc nói cái gì đó:
“Để xem cô cầm cự được bao lâu?”
Nhược Lạc không hiểu, chăm chăm nhìn vào chiếc rồi hỏi Nhiệm Dương:
“Nhiệm thiếu, có cần tôi mang đi giặt?”
Nhiệm Dương cười khẩy:
“Chẳng qua chỉ là một cái khăn.
Ta không thích dùng đồ bẩn và cũ.
Cho dù nó có đáng giá đến đâu thì đã dùng qua rồi càng nên ném đi”
Ở bên trong phòng, Đổng Niệm An lẩm bẩm:
“Hắn nói lớn như vậy để làm gì? Là để tôi nghe thấy sao?”
Niệm An tức giận:
“À… Thì ra ý nói năm xưa chị tôi lên giường với Giang Thành là bẩn? Là đồ dùng rồi? Sao anh không nghĩ rằng chị tôi bị hại? Người bẩn thỉu chính là đám người hãm hại người khác kia.
Khốn kiếp mà! Được thôi! Có Đổng Niệm An tui ở đây, tôi sẽ khiến cho anh cam tâm tình nguyện mang tôi đặt vào tủ trưng bày.”
Ở bên ngoài, đợi Nhiệm Dương đi rồi.
Nhược Lạc lén nhặt lại chiếc khăn tay.
“Bẩn thì giặt.
Cũ thì đã sao? Còn dùng tốt là được.
Có khi nói là đồ của Nhiệm thiếu gia bán lại còn cao hơn, giá trị hơn nữa kìa!”
“Nhược Lạc, vào trong bảo cô ta về Nhiệm gia!”
Nhược Lạc giật mình.
Cũng may đã kịp bỏ chiếc khăn vào trong túi quần âu.
Thành công qua mặt được Nhiệm Dương.
Xong rồi, Nhược Lạc chỉnh lại tư thế gõ nhẹ cửa nói vọng vào bên trong phòng:
“Thiếu phu nhân, thiếu gia căn dặn người cùng về Nhiệm gia!”.