Rốt cuộc là tại sao Hà Đường My đã nói Hạc Anh Đào bị oan nhưng mà Nhiệm Dương vẫn không chứ?
Mãi đến hôm nay, nếu không có sự giúp sức của bà chắc tới già Nhiệm Dương không thèm ngó ngàng đến Anh Đào.
Đường My còn định tiến lên đánh cho Nhiệm Dương một cái nhưng hắn đã nhanh hơn một bước nói với bà:
“Mẹ, mẹ ra ngoài đi! Con muốn nói chuyện với cô ta!”
“Con?”
“Mẹ!”
Hà Đường My gật đầu:
“Quản gia, mau đỡ ta đi!”
Sau khi cửa phòng đóng lại, Nhiệm Dương đứng dậy mặc quần áo vào.
Hắn ngồi ở trên giường suy nghĩ về chuyện của 3 năm trước.
3 năm trước, hắn là người đầu tiên đến căn phòng đó.
Rõ ràng Hạc Anh Đào nằm cùng với tên Giang Thành.
Sau khi mẹ hắn lôi kéo Anh Đào, tên Giang Thành cũng bị thuộc hạ đưa ra ngoài.
Tận mắt hắn chứng kiến, trên chiếc giường ga trắng đó có vết tích của trận hoan ái.
Tại sao hôm nay trên chiếc giường lại có?
Hắn cười khẩy một cái nghĩ rằng người con gái kia giở thủ đoạn.
“Được lắm!”
Hắn lấy điện thoại ở bên cạnh gọi cho thư ký Nhược Lạc.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy:
“Tôi không biết bằng cách nào.
Điều ra gần đây thiếu phu nhân có làm thủ thuật vá màng trinh hay không?”
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng tắm đẩy ra.
Đổng Niệm An trong trang phục chỉnh tề, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh trước mặt người đàn ông.
Cô còn chưa mở miệng mắng hắn, hắn đã tiến lên dùng tay bóp chặt cần cổ của cô.
“Nói! Cô là ai?”
Đổng Niệm An đưa tay cào cáo tay hắn.
Nhưng với sức lực của cô chỉ giống như con mèo nhỏ đang làm loạn.
Trái tim Niệm An đập loạn.
Nếu hắn biết cô không phải là chị, hắn sẽ làm gì với cô? Liệu mạng cô có giữ được hay không?
“...”
Ánh mắt hắn trở nên hung ác, bàn tay hắn bóp chặt hơn:
“Có phải người của Hạc gia bảo cô làm như vậy?
Hắn chỉ dùng một tay bóp chặt mà đã làm chân cô không tài nào chạm đất.
Nếu tiếp tục cô chắc chắn sẽ mất mạng.
Lòng ngực Niệm An tức tối.
Khó thở đến mức con ngươi nổi đường chỉ đỏ, hoen lệ.
Cô lắc đầu: “Tôi… đến tháng!”
Hắn nghe được buông tay cô ra.
Rồi quay lưng lại, bàn tay hắn vẫn xoa xoa cổ tay.
Âm trầm tựa như mũi dao sắc bén doạ người:
“Hạc Anh Đào, nếu sau này tôi phát hiện ra cô nói dối.
Tôi sẽ cho cô còn thê thảm hơn chết.”
Đổng Niệm An ngồi bệt xuống đất hít thở.
Đây là lần thứ hai hắn đe doạ cái mạng của cô rồi.
Nhưng cũng chính hôm nay, cô mới biết người đàn ông này không dễ dàng gì tin người.
Muốn hắn thay đổi quả thật còn khó hơn lên trời.
Muốn hắn giữ cô lại?
E là…
Rốt cuộc cô phải làm sao?
Chuyện này còn chưa đâu vào đâu ở dưới nhà đã nghe tiếng của Hạc Đồng và người đàn bà tên Uyên Mễ kia.
“Hạc Anh Đào!”
Cô không muốn gặp những con người đó nhưng lại nghe tiếng của Nhiệm Dương nhắc nhở:
“Chuyện nhà cô, cô mau xử lý đi.
Tôi không thích ồn ào!”
Niệm An chỉnh lại quần áo, ngồi xuống bình thản trang điểm cho thật đẹp.
Cô muốn đối diện với những kẻ độc ác kia lúc nào cũng phải đẹp hơn họ.
Bước chậm xuống cầu thang, nhìn thấy Uyên Mễ sởi lởi hỏi thăm mà cô chóng mặt buồn nôn.
Trải qua một đêm dài không nói, bây giờ gần 4 giờ chiều rồi mà còn chưa có hạt cơm nào vào bụng, Niệm An còn phải tìm cách đối phó với hai con người ở kia.
Không biết cô có chống cự nổi được không?
Niệm An hít một hơi.
Vừa đi xuống cầu thang vừa mở miệng chào:
‘Cha, dì hai người đến đây có việc gì?”
Mà Uyên Mễ tiến lên một bước kéo Đường My đến nói chuyện riêng.
“Cha con hôm nay nói nhớ con.
Con ra bên ngoài nói chuyện với cha đi.
Ta ở đây hỏi thăm phu nhân một chút!”
Niệm An ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lo lắng.
Liệu có phải bọn họ đã biết được thân phân thật sự của cô nên muốn đe doạ?
Niệm An chậm rãi đi theo người mà cô gọi bằng cha ra bên vườn hoa của biệt thự.
Vừa nhìn thấy không có người của Nhiệm gia, ông ta liền nói:
“Chuyện lần trước ta nói với con, con còn nhớ chứ?”
Niệm An nhíu mày, cô đâu phải là chị làm sao biết bọn họ nói cái gì?
Niệm An chậm rãi quay lưng với Hạc Đồng, cố tình không cho ông ta thấy sắc mặt của mình:
“Cha, chúng ta là cha con.
Có chuyện gì cha cứ nói thẳng!”
“Anh Đào, con biết như vậy là tốt.
Chuyện lần trước ta nói ta tìm thấy tung tích của em gái con.
Bây giờ ta có thể nói cho con biết.
Nhưng với điều kiện…”
Liệu Hạc Đồng có thật sự biết chuyện gì đã xảy ra hay chỉ dùng điều đó để uy hiếp chị của cô? Có phải bao nhiêu năm nay, loại người vô nhân tính trước mặt kia hết lần này đến lần khác mang tung tích của cô ra đe dọa chị cô?
Chị đã bị ông ta ép buộc bao nhiêu lần? Nghĩ đến đây, Niệm An bỗng chốc khó thở.
Nhưng cô cố gắng gượng dậy đứng thẳng lưng:
“Là chuyện gì?”
“Ta muốn con giúp chúng ta hai việc.
Việc đầu tiên là mang Uyên Nhi đến ở Nhiệm gia ở vài ngày.
Ta nghĩ chuyện này chắc không làm khó gì con chứ?”
Niệm An siết chặt lòng bàn tay, bọn họ muốn đem Uyên Nhi đến để giám sát cô? Hay còn có mục đích gì khác?
“Vậy còn chuyện thứ hai?”
Hạc Đồng đứng gần Niệm An nói nhỏ với cô:
“Chuyện thứ hai ta muốn con cho ta biết con số mà Nhiệm Dương ghi trong bảng đấu thầu?”
Niệm An nghe xong hiểu ra bọn họ đang tính làm cái gì.
Cô cười như không cười quay lại nhìn thẳng vào mắt của Hạc Đồng:
“Cha, nếu con không đồng ý thì sao?”
Quả nhiên, người đàn ông trở mặt ngay lập tức:
“Con đừng quên ta nuôi con ăn học như thế nào.
Nếu không có ta, con lưu lạc đầu đường xó chợ lúc nào không hay.
Hơn nữa…”
Hạc Đồng vỗ vai Niệm An:
“Ta biết con rất yêu thương em gái của mình.
Nếu năm xưa không phải bất đắc dĩ chỉ có thể giữ một trong hai đứa.
Mà lúc đó, ta không đành lòng nhìn con quỳ xuống xin cha giữ con lại.
Có lẽ bây giờ người đứng đây là em gái con!”
Hạc Đồng cười lớn:
"Việc này, con biết nên làm thế nào rồi đó!"
Nghe như sét đánh giữa trời quang, những gì ông ta nói về chị có thật không?
Sao khi Hạc Đồng đi, Đổng Niệm An khuỵu xuống ngay lập tức.
Cô ôm ngực thở gấp.
Cuối cùng cô còn có thể tin vào ai?.