Editor: Trà Đá.
Lúc Cố Du đi ra ngoài thì sắc mặt rất khó coi, mọi người đột nhiên lo lắng cho cô bị Phó Lệ Minh làm khó dễ.
Hoắc Diệc Thanh tiến lên hỏi: “Cố Du, sao rồi?”
Cố Du không muốn nói chuyện: “Tổng giám đốc Hoắc tự mình đi hỏi tổng giám đốc Phó là được.”
Hoắc Diệc Thanh thấy biểu hiện của cô thì lập tức biết hai người tan rã không vui. Phó Lệ Minh là người rất khó cạy miệng, nhất là lúc tâm trạng đang không tốt.
Nếu đã không muốn nói thì quên đi vậy.
Anh ấy nhún nhún vai, quay lại văn phòng.
Cố Du ngồi vào chỗ của mình, cả nhóm đồng nghiệp đều tới hỏi thăm.
“Cố Du, tổng giám đốc Phó làm khó dễ cô hả?”
Cố Du nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới mọi người lại hỏi câu này.
“Tổng giám đốc Phó nổi tiếng khó hầu hạ, gần đây bởi vì tin đồn với Dung thị mà tâm trạng không tốt lắm, nghe mấy người ở trên nói mấy ngày qua tính tình rất khó chịu. Có khả năng Dung Tĩnh nói mấy lời không tốt về cô trước mặt tổng giám đốc, cho nên mới trút giận lên cô.”
“Cô đừng để trong lòng, tuy rằng anh ấy là ông chủ lớn, nhưng Sang Thành là do tổng giám đốc Hoắc quản lý, tổng giám đốc Hoắc vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của cô, không sợ.”
Bọn họ hiểu lầm, nhưng như vậy cũng tốt.
“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi không sao.”
Đúng lúc này, Phó Lệ Minh đi ra, mọi người quay trở lại vị trí, chăm chỉ làm việc.
Cố Du cúi đầu xem tài liệu trên bàn, không muốn đối mặt với anh.
Phó Lệ Minh đi ngang qua chỗ cô, bước chân không hề chậm chạp.
~
Nháy mắt đã đến thứ bảy.
Sáng sớm Cố Du đã nhận được cú điện thoại quan tâm từ Dịch Huyên.
“Chuẩn bị đi xem mắt rồi, có kích động không?”
Cố Du: “Chỉ có cậu kích động thôi.” Hiện tại cô không còn phản đối, cũng không bài xích, trong lòng không có chút gợn sóng gì.
“Xem ra cậu đi xem mắt mãi rồi thành quen, không sao, càng bình tĩnh thì càng dễ có tin vui.”
Trong đầu Cố Du hiện lên hình dáng của Phó Lệ Minh, cô cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không gặp được người khiến cho cô vui vẻ.
Hai ngày qua tâm tình cô mệt mỏi, ngay cả nói chuyện phiếm với Dịch Huyên cũng không có chút hứng thú, hơn nữa cô ấy đang trong vòng xoáy yêu đương, rất dễ dàng ngược cô.
Dịch Huyên vừa bận công việc vừa bận yêu đương, nói chưa được vài câu đã cúp máy.
Cố Du ì ạch trang điểm thay đồ, lúc chọn quần áo, cô tùy tiện lấy ra một cái váy liền áo màu vàng nhạt, kiểu dáng bình thường.
Đối tượng xem mắt của cô lần này tên là Chu Thế Tân, nơi gặp nhau do anh ta chọn, Cố Du không có ý kiến.
Địa điểm gặp mặt là ở một công viên ở ngoại ô thành phố, Cố Du đi xe qua mất hơn 40 phút.
Đã nhiều năm qua cô không đi dạo công viên, khi Chu Thế Tân đưa ra đề nghị, thì cô cảm thấy rất được, quên mất coi thời tiết ngày hôm đó.
Ánh nắng rất gắt, lúc Cố Du ra khỏi cửa đã quên mang theo kính mát, mắt cô cực kỳ không thoải mái khi đứng dưới ánh mặt trời.
Mấy ngày qua đều tăng ca, phải dùng máy tính để tìm tư liệu và viết bài, cho nên ánh mắt làm việc rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn cảm thấy khó chịu. Mặc dù như thế, cô vẫn nuôi một tâm lý thoải mái, cảm thấy đi dạo công viên hít thở không khí cũng là một điều rất tuyệt.
Cô tới nơi đúng giờ, vừa xuống xe thì lập tức trông thấy một người cao khoảng một mét tám, mặc quần jean áo sơ mi trắng, tay cầm một quả bong bóng màu hồng nhạt đứng ở cổng công viên.
Người này chính là Chu Thế Tân, vừa rồi anh ta mới nói cho cô biết cách nhận biết anh ta.
Bộ dạng anh ta rất đứng đắn, không tính là đẹp trai, nhưng cũng không xấu, làn da có chút đen.
Nhìn thấy Cố Du, anh ta lập tức tới đón, vươn tay muốn cầm túi xách giúp cô.
Cố Du không phải cô gái yếu ớt, hơn nữa không cầm túi xách thì cô cảm thấy không an toàn, có cảm giác như đã mất, cô mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tôi tự cầm được.”
Chu Thế Tân vẫn giữ nguyên tư thế, nói: “Chuyện này nên để đàn ông làm.”
Cố Du dở khóc dở cười, buông lỏng tay, đưa túi xách cho anh ta.
“Cô cầm cái này.” Anh ta đưa quả bong bóng bay cho cô.
Cố Du cười một chút, nhận lấy.
“Như vậy sẽ không sợ đi lạc.” Lúc nói chuyện, anh ta cười với cô, hơi có cảm giác của một thanh niên như ánh mặt trời.
Còn có cảm giác là đang trêu chọc một cô em gái, nếu đổi thành là một cô gái trẻ tuổi, thì chỉ sợ sẽ thật sự rung động.
Bởi vì là cuối tuần, cho nên công viên có rất nhiều người, phần lớn đều là người lớn tuổi và con nít, cũng không thiếu những cặp tình nhân trẻ tuổi.
Công viên có vài trò chơi mạo hiểm, chủ yếu là ngắm cảnh.
“Muốn chơi cái này không?” Chu Thế Tân chỉ vào khu trò chơi, hỏi ý kiến Cố Du.
Cố Du do dự.
Chu Thế Tân bắt đầu thuyết phục: “Cùng nhau chơi mới vui, tôi đi mua vé nhé.”
“Chờ đã.” Cố Du gọi anh ta lại: “Thôi, tôi không muốn chơi.”
“Vì sao?” Chu Thế Tân hỏi.
“Không thích chơi, chỗ này nắng quá, chúng ta đến chỗ nào râm mát ngồi một chút nhé.”
Chu Thế Tân thất vọng, nhưng cũng đồng ý với cô.
Hai người đi đến ghế đá dưới cây đại thụ ngồi, cách đó không xa có một quầy bán quà vặt, Chu Thế Tân đứng dậy nói câu chờ một chút, rồi anh ta chạy qua bên đó.
Lúc trở vể, trong tay anh ta cầm một lon Red Bull và một ly trà sữa.
Anh ta đưa trà sữa cho Cố Du, nói: “Dì nói cô rất thích uống trà sữa.”
Cố Du nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Tối hôm qua cô đã mua một ly trà sữa ở ngoài tiểu khu bằng tiền của Phó Lệ Minh. Cuối cùng cô chỉ uống được nửa ly, bởi vì cảm thấy rất ngọt, uống không nổi.
Bây giờ cô chỉ uống một ngụm đã nhíu mày. Ly nước này có vẻ như còn ngọt hơn, lại không có đá, trời nóng như vậy uống quá ngọt cũng khiến người ta không thoải mái.
Chu Thế Tân thấy thế, giải thích: “Nghe nói con gái uống đá không tốt cho cơ thể, nên tôi mua một ly nóng.”
Cố Du không biết nói gì, chỉ có thể nói trái lương tâm: “Cảm ơn.”
Chu Thế Tân: “Vậy là tốt rồi.”
Công viên có một cái hồ, Chu Thế Tân đề nghị đi chèo thuyền.
Cố Du cảm thấy chỉ đi dạo trong công viên không thì rất chán, đi tới
//