Lái xe chưa tới mười phút thì đã đến nhà của Phó Lệ Minh.
Hai người một trước một sau đi vào, anh không nắm tay cô, cũng không nói chuyện, cũng không chờ cô.
Chân dài tài ba?
Cố Du nhìn bóng dáng vội vàng của anh, càng ngày càng cảm thấy bản thân không nên tới đây, có lẽ bây giờ quay về vẫn còn kịp.
“Sao em đi chậm vậy?” Anh đột nhiên dừng bước, quay lại hỏi.
Cố Du: “Chân em ngắn.”
Phó Lệ Minh nhìn xuống chân cô, cô mang quần jean bó sát lấy đôi chân thẳng tắp, trong đầu anh lại xuất hiện làn da trắng nõn mịm màng của cô.
Dục vọng bị kiềm chế quá lâu, bây giờ giống như vỡ đê len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể anh.
“Anh bế em…”
“Không cần!”
Cố Du sải chân đuổi kịp anh.
Trong mắt Phó Lệ Minh lộ ra tia cười, rất hài lòng với phản ứng của cô.
Cố Du tức không có chỗ để phát tiết, người này không biết dỗ phụ nữ vui vẻ.
“Anh thật sự cảm thấy chân em ngắn à?”
Phó Lệ Minh: “Không ngắn.”
“Vậy sao anh không nói gì.”
Cô nói chân mình ngắn chỉ là thuận miệng thôi, sau đó anh lập tức ngầm đồng ý.
Người như vậy không nên có bạn gái.
Phó Lệ Minh không đáp, tại sao không nói? Bởi vì trong đầu anh đều chỉ muốn nhanh vào nhà.
“Vào nhà rồi nói.” Nói xong, anh lập tức kéo tay cô đi nhanh về phía nhà anh.
Sau khi mở cửa vào nhà, đèn còn chưa bật, anh đã tùy tiện ném chìa khóa lên tủ, sau đó ép Cố Du sát vào tường, cúi đầu hôn cô.
Mấy ngày nhớ nhung cuối cùng cũng được giải phóng, anh không kiềm chế, động tác có chút mạnh bạo.
Cánh môi của Cố Du bị anh hôn đến tê dại, ngay cả bản thân cô cũng trở nên xụi lơ bất lực, chỉ có thể nắm áo anh để duy trì cân bằng.
Anh dùng lực ôm cô, vuốt ve tấm lưng, vòng eo cô.
Vạt áo của cô rộng thùng thình, trong lúc vô tình lại chạm phải làn da bên hông cô, non nớt, mềm mại, là khát vọng của anh.
Bàn tay anh trượt vào theo vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ eo cô, hận không thể khảm cơ thể cô vào cơ thể anh.
Không thể nhịn được nữa, anh khom người bế cô lên, đèn cũng không bật, trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Cố Du để mặc anh bế, chui đầu vào lồng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Bật đèn đi, lỡ như vấp phải gì đó.”
“Yên tâm, anh rất quen thuộc địa hình nhà anh.” Giọng của anh trầm thấp.
Anh nói xong, cô đột nhiên có cảm giác an toàn, nếu không lo lắng trong bóng tối sẽ không an toàn.
Anh đá văng cửa phòng ngủ, rồi thả Cố Du xuống giường, sau đó vươn tay mở đèn đầu giường.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt, Cố Du nâng tay che mắt, đôi môi bị anh hôn hồng nhuận gợi cảm mê người.
Phó Lệ Minh cúi đầu khẽ hôn một chút, cố nén nói: “Anh đi tắm một cái.”
Anh phong trần mệt mỏi cả ngày, buổi tối lại ở cùng với một đám người, còn uống rượu, cơ thể toàn mùi rượu.
Cố Du lấy tay ra, nhìn anh, nói rõ: “Ừ.”
“Em tắm rồi.” Cô đỏ mặt nói, sợ bị ghét bỏ.
Phó Lệ Minh: “Anh biết mà, anh ngửi thấy mùi sữa tắm rất thơm trên người em.”
Cả người cô đều là mùi thơm, khiến người ta thèm thuồng.
Anh không nói thêm nữa, xoay người đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi cúc áo.
Không bao lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Cố Du đang đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đây là tầng cao nhất, tầm nhìn trống trải, có thể nhìn thấy cảnh đêm rất đẹp.
Cô nghe thấy âm thanh nên quay đầu lại, sau đó thấy Phó Lệ Minh chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hông.
Đường vân cơ thể anh lộ ra rõ ràng, cơ ngực và cơ bụng rắn chắc, còn có đường nhân ngư, đều khiến cho người ta muốn… Sờ.
Phó Lệ Minh đi tới, đứng sau lưng cô, hai tay vòng qua ôm lấy cơ thể cô: “Em thích phong cảnh nơi này sao?”
Cố Du khẽ tựa vào người anh: “Ừ.”
“Dọn đến ở với anh đi.” Anh không nói đùa, mấy ngày qua anh thật sự rất nhớ cô, hận không thể ở cùng với cô từng giây từng phút.
Công việc của anh quá bận, bình thường thời gian ở chung của hai người cực kỳ hiếm.
Quan trọng là anh đã tận hưởng qua hương vị của cô, anh đã nghiện.
Cố Du quyết đoán từ chối: “Không được.”
Cô 28 tuổi, đã đi xem mắt rất nhiều lần, cũng từng suy nghĩ qua nếu cô có bạn trai thì sẽ như thế nào, lý trí cô cảm thấy ở chung không tốt, thỉnh thoảng có thể ở cùng nhau, nhưng trước tiên không nên sống với nhau như vợ chồng, dễ khiến tình cảm của cả hai nguội lạnh.
Phó Lệ Minh im lặng, anh biết bản thân nóng vội, nên không ép buộc cô.
“Cố Du.” Anh vùi đầu vào cổ cô, giọng nói trầm thấp.
“Hả?”
Phó Lệ Minh cắn nhẹ một cái lên vành tai cô, không đau, hơi nhột, cả người Cố Du cứng đờ, chỉ có máu đang sôi trào trong cơ thể cô.
Tiếp theo đó, Phó Lệ Minh xoay người cô lại, đối mặt với anh, đồng thời vươn tay kéo tấm rèm lại.
Anh lại cúi xuống hôn môi cô, sau đó theo hương thơm của cô đi dọc một đường xuống phía cổ cô, anh lưu luyến chỗ xương quai xanh của cô một chút, sau đó tiếp tục xuống phía dưới.
Quần áo vướng víu, anh chủ động cởi bỏ.
Cô rất đẹp, anh tham lam mà nhấm nháp.
Hai người ôm hôn di chuyển về giường lớn, ngã xuống cái giường mềm mại.
Phó Lệ Minh chờ được giải phóng, nhưng quần của cô khá phiền phức.
Phó Lệ Minh bất mãn nói: “Từ nay về sau chỉ cho phép em mặc váy.”
Cố Du buồn cười, trong tình thế này anh vẫn có thể vô lại như vậy.
Rốt cuộc cũng thành công, anh chịu đựng, nhẹ vuốt ve cô, khiến cho cô thích ứng.
Anh hôn môi cô, gò má, vành tai, sau đó nói bên tai cô: “Anh không muốn tách rời khỏi em giây phút nào hết.”
Anh vừa dứt lời, cũng không khách khí nữa, hoàn toàn tiến vào trong cô.
Cố Du đau đến mức rên lên, thân thể lại bị xé rách.
Anh đau lòng, trong miệng nói lời xin lỗi, động tác chậm rãi.
Anh cẩn thận từng chút, cô dần dần thích ứng, cùng anh trầm luân trong bóng đêm.
Đêm nay, vừa tuyệt vời lại vừa mệt mỏi…
Cố Du không biết mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại là lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Trên giường không có bóng dáng của Phó Lệ Minh, cũng không nghe thấy động tĩnh gì trong nhà, không nghĩ anh lại ra ngoài sớm như vậy.
Bây giờ là bảy giờ rưỡi, có thể ngủ thêm một chút.
Thân thể cô được tĩnh dưỡng vài ngày, hiện tại lại đau nhức không thôi, còn mệt hơn so với đi tập thể dục.
Nhưng mà khi nhớ lại bộ dáng tối hôm qua của anh, thì cô vẫn đỏ mặt tim đập nhanh, nhịn không được mà nở nụ cười ngọt ngào.
Anh là người cô yêu, cô quả thật rất thích kiểu này.
Có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu, ôm nhau ngủ, giúp nhau giữ lấy đối phương là một việc khiến người khác vui vẻ và thỏa mãn.
Yêu đương thật sự tuyệt vời.
Cố Du mới sáng sớm đã bắt đầu đắm chìm trong sự hạnh phúc, cô định nằm trên giường một lúc nữa, thì Phó Lệ Minh gọi điện thoại tới.
“Em dậy chưa?”
Cố Du ngồi dậy: “Dậy rồi.”
“Thật hả? Anh còn nghĩ em không dậy nổi.”
“Em đặt đồng hồ báo thức mà.”
“Có phải còn mệt không?”
Cố Du mạnh miệng: “Không mệt.” Chợt hỏi: “Anh không mệt sao?”
Lăn lộn trên giường hơn nửa đêm, sáng sớm đã phải ra ngoài, hiện tại nghe giọng anh có vẻ như rất có tinh thần.
Cơ thể anh làm bằng thép sao?
“Không mệt.” Làm sao anh có thể mệt mỏi được, ở với cô, tâm tình rất tốt, tinh thần cũng tốt hơn.
“Sáng nay cơ thể của ba có chút vấn đề, lát nữa anh về chở em đi làm.”
“Em tự đi làm được rồi, anh chăm sóc ba anh đi.”
“Không sao, lát nữa anh cũng phải đến công ty.”
“Em không cần anh chở đâu, em tự đi làm được.”
Phó Lệ Minh không miễn cưỡng: “Buổi trưa ăn cơm với anh nhé.”
Cố Du từ chối: “Trưa nay em muốn đi ăn với đồng nghiệp.” Cô phải cẩn thận để không bị đồng nghiệp phát hiện, nếu như bị phát hiện, cô sợ công việc sẽ bị ảnh hưởng, lại chung đụng với đồng nghiệp không được tự nhiên.
Phó Lệ Minh bị từ chối, không tình nguyện đáp: “Ừ.”
Không sao, anh có thể đợi đến buổi tối..