Buổi tối, Phó Lệ Minh vẫn tăng ca như cũ, Cố Du đến ăn cơm nhà Chung Kỳ Kỳ.
Anh nói chờ cô cơm nước xong sẽ đi đón cô, nhưng không ngờ hơn tám giờ, Phó Khai Nguyên ở nhà bị ngã, được đưa vào bệnh viện, Phó Lệ Minh phải chạy qua xem.
Hơn chín giờ Cố Du về đến nhà, trong lòng không khỏi lo lắng, muốn gọi điện thoại cho anh nhưng sợ ảnh hưởng đến anh.
Do dự một hồi, Hồ Vĩnh Lan gọi điện thoại tới cho cô.
Cố Du điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới nhận máy.
“Tiểu Du, gần đây công việc của con bận rộn không?”
“Công việc cũng không bận rộn lắm, nhưng lúc tan làm con còn phải sạc pin cho bản thân.” Cố Du sợ mẹ cô kiếm chuyện cho cô làm.
Hồ Vĩnh Lan đơn giản nói: “Mẹ vừa sắp xếp cho con một mối xem mắt.”
Cố Du hoảng sợ: “Mẹ! Con đã nói là con không đi xem mắt nữa!”
Hồ Vĩnh Lan bật cười, nói: “Sao không đi, con đâu có bạn trai.”
Cố Du: “…” Bị mẹ ruột đi guốc trong bụng rồi hả?
“Nếu có bạn trai, thì khi mẹ nói đi xem mắt, con sẽ nói thẳng là con có bạn trai rồi thì cần gì đi xem mắt nữa, nhưng mà con không nói vậy.
Như thế chứng minh không có người bạn trai nào tồn tại trong thế giới của con hết.” Hồ Vĩnh Lan phân tích rất rõ ràng, còn tự hào về trí thông minh của bản thân.
Cố Du không phản bác được, chợt không nhịn được bật cười.
Cô không lên tiếng, Hồ Vĩnh Lan nghĩ cô chột dạ chấp nhận: “Mẹ biết là con chỉ kiếm cớ nói dối để từ chối Chu tiên sinh thôi, haiza, không biết con có cái gì tốt nữa.”
“Con thông minh, lanh lợi là được rồi.” Cố Du cười hì hì, mẹ cô hiểu lầm khiến cô cảm thấy thú vị, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu để cho mẹ cô biết cô thật sự có bạn trai, thì chỉ sợ ngày mai bà sẽ tới đây mất.
“Do con kén quá thôi.” Hồ Vĩnh Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mẹ gọi nói với con chuyện này, tháng sau là đám cưới của em họ con, hôm nay có người trong nhà tới đưa thiệp mời, con cũng có một tấm, con bé nói ngày mai sẽ gọi điện thoại cho con.”
“Mới đó mà đã kết hôn rồi à, không tệ.” Cố Du nhớ không lầm, đầu năm em họ cô đi xem mắt, yêu đương chưa được nửa năm.
“Mà không những vậy, đầu năm sau con lên chức dì rồi đó.”
Cố Du lập tức hiểu ra: “Có bầu rồi á, hiệu suất cao vậy.”
“Con đừng có nói kiểu như không phải việc của con, thấy người khác có em bé rồi mà con không có cảm giác gấp gáp hả?”
“Mẹ, con còn trẻ.”
“Con định nói là con mới 18 tuổi thôi phải không? Mấy người trẻ tuổi bọn con đến sinh nhật hàng năm đều nói 18 tuổi thì thật sự nghĩ 18 tuổi hả? Không biết đối mặt với hiện thực.”
“Tâm tình vui vẻ mới quan trọng, mẹ, ngoại trừ việc mẹ cứ thúc giục con kết hôn, thì mẹ trông vẫn còn trẻ tuổi mà.” Cố Du nói lời thật lòng.
“Mẹ không sao, mẹ chỉ lo lắng cho con, sinh con ở độ tuổi còn trẻ mới là tốt nhất biết chưa? Nếu như con bỏ lỡ, đến lúc đó cơ thể khó hồi phục, người thiệt thòi là con.”
Cố Du mơ màng, bây giờ không phải là giục hôn, mà là giục sinh con?
“Mẹ… Con được di truyền gen trội của mẹ, khả năng hồi phục rất tốt, mẹ xem vóc dáng bây giờ của mẹ rất đẹp, ít nếp nhăn…”
“Lúc mẹ 22 tuổi đã sinh con, đương nhiên cơ thể phục hồi rất tốt, bây giờ chưa chắc con được như mẹ.”
“Mẹ, con chưa nghĩ đến chuyện này.”
Bị giục sinh con còn đáng sợ hơn là giục kết hôn.
“Ừ.” Hồ Vĩnh Lan không nói đến vấn đề sinh con nữa, “Không phải con chuyển đến làm công ty mới rồi sao? Sao rồi? Ở đó không có thanh niên tuấn tú độc thân nào hả, tuổi lớn hay nhỏ cũng không quan trọng, 35 hay 36 càng tốt, mà 25 hay 26 cũng được.”
Cố Du đau đầu, nói đi nói lại vẫn xoay quanh vấn đề này.
Cô bỗng nhiên nói: “Có.”
“Theo đuổi con hả?”
Cố Du từ chối trả lời: “Mẹ, ba đâu ạ?”
“Đừng có đánh trống lảng, mẹ hỏi thì con trả lời đi.”
“Có… Có.”
Hồ Vĩnh Lan vừa nghe thấy thì cao hứng: “Con có thích không?”
Cố Du: “… Có.”
Hồ Vĩnh Lan: “Là người thế nào, nói mẹ nghe thử.”
Cố Du: “Chờ sau khi con tìm hiểu kỹ xong rồi sẽ đưa sơ yếu lý lịch cho mẹ.”
“Hừ! Lại trêu mẹ à, được, dù sao mẹ có mắng con cách nào cũng vô dụng, tháng sau con về tham dự hôn lễ, họ hàng có hỏi chuyện hôn nhân đại sự của con thì mẹ sẽ bảo mọi người đi tìm con mà hỏi.”
Cố Du: “…”
Hồ Vĩnh Lan: “Ngày đó con nhớ ăn mặc cho thiệt đẹp, thua người không thua trận, cô con không ưa nhà mình đâu…”
Đây là chuyện nội bộ gia đình, Cố Du vẫn đau đầu như trước.
May mắn có cuộc gọi đến: “Mẹ, con có điện thoại, con cúp máy đây.”
“Ai điện thoại vậy?” Hồ Vĩnh Lan vừa mới gọi điện thoại nói chuyện chưa được bao lâu, không muốn cúp máy, bà có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Cố Du nhìn màn hình di động, Phó Lệ Minh gọi tới.
“Á… Ông chủ con gọi tới.”
“Trễ như vậy rồi mà ông chủ con gọi cho con làm gì?” Hồ Vĩnh Lan không vui.
“Chắc là công việc có vấn đề.”
“Có vấn đề hay không thì ngày mai đi làm rồi nói không được sao? Ông chủ con bao nhiêu rồi?”
“Ngoài 30 rồi.”
“Nam hay nữ.”
“Nam.”
“Có bạn gái hay chưa?”
“… Có.”
“Có bạn gái rồi mà buổi tối còn điện thoại cho nhân viên nữ, cũng không biết phép tắc.”
Càng nói càng quá, Cố Du vội vàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, con cúp máy đây, mẹ đi ngủ sớm một chút, mẹ ngủ ngon.”
Hồ Vĩnh Lan bực bội mắng thêm vài câu rồi cũng cúp máy.
Cúp điện thoại xong, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Sau khi nhận cuộc gọi của Phó Lệ Minh, Cố Du quan tâm hỏi: “Ba anh sao rồi?”
“Nứt xương đùi, không nghiêm trọng lắm, nhưng mà ông lớn tuổi, cho nên thời gian bình phục tương đối dài.” Phó Lệ Minh vừa đưa Phó Khai Nguyên đi làm một ít kiểm tra, lúc rảnh rỗi thì điện thoại cho cô: “Ban nãy em đang gọi điện thoại cho ai à?”
“Mẹ em.”
“Nói gì vậy?”
“Mẹ em nói tháng sau em họ em kết hôn, nói em phải về dự.” Còn những chuyện khác thì Cố Du sẽ không nói cho anh biết.
“Ừ.”
Hai người đột nhiên rơi vào im lặng.
Cố Du: “Anh chăm sóc ba anh cho tốt, mà anh cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”
“Ừ.”
Anh nói ít đến đáng thương, không nói gì càng khiến không khí thêm ngượng ngùng, bởi vậy Cố Du phải tiếp tục nói: “Người nằm viện tâm tình không tốt lắm, anh cũng nên nói chuyện với ba anh nhiều một chút, giải tỏa tâm trạng cho ông, còn cổ vũ ông…”
“Cố Du.” Anh cắt ngang lời cô.
“Hả?”
“Ngủ sớm đi, sáng mai anh đưa em đi ăn sáng.” Anh vẫn còn muốn nghe cô nói chuyện, nhưng Phó Khai Nguyên ở trong phòng bệnh gọi anh.
Cố Du ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Phó Khai Nguyên đã nằm viện một khoảng thời gian ngắn, cơ thể ông vốn không tốt, cho dù không bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng không thể xem thường.
Lúc bị bệnh, tâm trạng của ông càng khó chịu hơn so với bình thường, khi thì không vui khi thì tức giận.
Phó Lệ Minh ở bên cạnh ông suốt ngày bị ông kiếm chuyện.
Phó Lệ Minh có thể chịu đựng được thì chịu đựng, nhịn không được thì đi ra ngoài để bản thân bình tĩnh lại.
Về phần Cố Du nói anh an ủi và cổ vũ, anh thật sự không có cơ hội làm.
Anh ngủ lại bệnh viện một đêm, bảy giờ sáng rời đi, về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó anh lái xe đến đón Cố Du.
Cố Du đã dậy chuẩn bị từ sáng sớm, nhận được điện thoại của anh thì lập tức xuống lầu.
Trong nhà hàng, hai người ngồi đối diện nhau.
Cố Du múc cho anh một chén cháo, đưa tới trước mặt anh.
Phó Lệ Minh không nghĩ cô múc đồ ăn cho anh, cảm thấy ngoài ý muốn: “Cảm ơn em.”
“Anh ăn nhiều một chút.”
Phó Lệ Minh nở nụ cười: “Lời này nên để anh nói mới đúng.”
“Em ăn không ít, anh là đàn ông cũng nên ăn nhiều một chút mới có sức làm việc.” Nhất là khi anh vừa phải đi làm vừa phải tăng ca, bây giờ còn phải chăm sóc cho cả người bệnh nữa.
Tuy rằng nhìn anh có vẻ không sao, nhưng ở bệnh viện một đêm, chắc chắn nghỉ ngơi không đủ.
Phó Lệ Minh nhìn chén cháo bốc khói, cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ.
Những ngày tiếp theo, Phó Lệ Minh rất bận rộn chuyện công việc, còn phải chạy qua bên bệnh viện.
Phó Khai Nguyên thỉnh thoảng buồn bực, không chịu uống thuốc, lại đòi xuất viện, tính tình ương bướng, huyết áp tăng cao, sức khỏe càng nghiêm trọng.
Thỉnh thoảng ông lại muốn tìm Phó Lệ Minh, đến khi bác sĩ và quản gia không dỗ nổi, thì sẽ gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh.
Trưa hôm nay, anh vốn đã hẹn ăn cơm trưa với Cố Du, nhưng cũng đành lỡ hẹn.
Trong điện thoại, Cố Du nghe ra sự bất đắc dĩ và mệt mỏi của anh.
Phó Lệ Minh ở trong bệnh viện cả buổi trưa, vừa đến giờ làm việc buổi chiều, Cố Du đến văn phòng tìm Hoắc Diệc Thanh.
Ủng hộ chính chủ vào ngay == ТRUM truyen.
мE ==
Dạo gần đây Hoắc Diệc Thanh cũng bề bộn nhiều việc, vừa bận công việc vừa bận yêu đương.
“Có chuyện gì sao?” Hoắc Diệc Thanh tươi cười, tâm tình không tệ.
Cố Du nói quanh co: “À thì… Anh có tài liệu hay cái gì cần đưa cho tổng giám đốc Phó không?”
Nghe nói gần đây anh gặp không ít phiền toái, có người gây náo loạn ở Thịnh Thế Vương Triều, bị bắt đến đồn cảnh sát, tối hôm qua anh phải đi xử lý đến tối muộn.
Buổi sáng hôm nay còn nghe nói có mấy cổ đông ầm ĩ với anh một trận, Phó Lệ Minh tức giận.
Vốn buổi trưa sẽ đi ăn cơm rồi quan tâm hỏi han anh một chút, rốt cuộc anh phải đến bệnh viện.
Anh thật sự rất khó khăn.
Cô có chút đau lòng.
Nhưng cô không làm được gì hết, chỉ biết khi hai người ở cùng nhau thì tâm trạng anh sẽ tốt hơn, nên cô muốn gặp anh.
Cho dù chỉ là vài phút cũng tốt.
Hoắc Diệc Thanh hiểu ra, chọn một văn kiện rồi giao cho cô: “Đây là đề xuất tiền thưởng của tháng này, cô mang lên cho cậu ấy xem rồi ký đi.”
Ông chủ lớn của Sang Thành chính là Phó Lệ Minh, Hoắc Diệc Thanh là một ông chủ luôn vì phúc lợi của nhân viên.
Cố Du nhận lấy: “Được.:
“Sao trông cô không đau lòng chút nào vậy?”
Cố Du nháy nháy mắt: “Đau lòng vì cái gì?”
“Vì tôi bóc lột tiền của cậu ấy.”
Anh ấy vốn cũng tự mình biết rõ.
“Anh ấy cam chịu để anh bóc lột, tôi đau lòng thì có ích gì?”
“Đương nhiên là có chứ.”
Cô chỉ mới là bạn gái của Phó Lệ Minh thôi, là mối quan hệ không công khai, tiền của anh không có liên quan gì tới cô.
Cũng không thể nói là không có liên quan, tiền lương của cô cũng liên quan đến anh, cả tiền thưởng nữa.
“Tổng giám đốc Hoắc, anh có muốn sửa lại một chút không, tăng tiền thưởng lên một chút.” Vẻ mặt cô chờ mong.
Hoắc Diệc Thanh vốn định trêu chọc cô một chút, bây giờ lại bị cô trêu lại.
Tiền thưởng không thể tăng hơn nữa, đã rất nhiều rồi.
Anh ấy bất đắc dĩ nói: “Để lần sau đi.”
Cố Du cầm văn kiện đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Phương Lỵ Lỵ, cô ấy hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi đưa văn kiện cho tổng giám đốc.”
“Tổng giám đốc Hoắc bảo cô đi à?”
“Ừ.”
“Kỳ quái, vì sao anh ấy cứ suốt ngày bắt cô mang đồ lên đó vậy nhỉ.”
Cố Du chột dạ, thần sắc rối rắm.
Phương Lỵ Lỵ tiếp tục nói: “Trước kia tôi có lên đó hai lần là không bao giờ muốn lên lại đó nữa, lúc làm việc trông tổng giám đốc Phó cực kỳ nghiêm túc, đối mặt với anh ấy mà tôi sợ luôn.
Nghe nói hôm nay tâm tình anh ấy không tốt lắm, cô phải để ý đó.”
Kỳ thật Cố Du mang văn kiện lên đó cũng không kỳ quái, phần lớn người trong công ty đều không muốn nhận công việc này.
Mấy lần trước Cố Du đi, ngược lại không nghe thấy cô càu nhàu gì, ngoại trừ mấy lần tâm tình không tốt lắm.
Cố Du nói: “Ừ, tôi sẽ cẩn thận không chọc giận anh ấy.”
Lúc lên tới văn phòng tầng cao nhất, vừa mới tới gần, cô đã nghe thấy giọng nói tức giận của Phó Lệ Minh truyền ra ngoài.
Trương Bân biết mối quan hệ giữa cô và Phó Lệ Minh, anh ấy thấy cô thì đứng dậy, nhỏ giọng nói cho cô biết Phó Lệ Minh đang dạy dỗ nhân viên.
Cố Du gật đầu, đứng bên ngoài chờ đợi.
Mười phút sau, Cố Du do dự không biết có nên đi xuống dưới hay không, thì lúc này cửa văn phòng mở ra, hai người quản lý cấp cao cúi đầu đi ra ngoài.
Cố Du nhìn vào bên trong, vô tình chạm phải ánh mắt anh.
Gương mặt anh vừa tức giận trông nhăn nhó khó chịu, Cố Du lại cười cười với anh.
“Tổng giám đốc Phó, bây giờ anh có bận gì không?” Cố Du dùng giọng điệu nhân viên để hỏi.
Phó Lệ Minh đương nhiên vẫn còn bận việc, nhưng cô được quyền ưu tiên.
“Vào đây.”
Cố Du ôm văn kiện đi vào.
“Đóng cửa lại.” Anh trầm giọng ra lệnh.
Cố Du mím môi, quay lại đóng cửa..