“Cô có thể về được rồi.” Phó Lệ minh lạnh nhạt nói.
Dung Tĩnh đối mặt với anh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: “Anh đừng hiểu lầm, tôi đến thăm chú Phó, chỉ là lễ phép với người lớn thôi.
Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng không phải người không có lòng tự trọng.”
Phó Lệ Minh: “Ông ấy ngủ rồi.”
Dung Tĩnh không thể duy trì nụ cười trên mặt: “Anh như vậy thật sự có người yêu được sao? Anh và Cố Du có thể hạnh phúc được bao lâu đây?”
Lạnh lùng vô tình, nói chuyện trực tiếp không nể mặt, trong tình yêu, nhất định sẽ khiến cho đối phương không chịu nổi.
Phó Lệ Minh nheo mắt, đương nhiên là không vui.
Chuyện của anh không cần người khác chỉ dạy: “Không cần cô quan tâm.”
Không khí rất căng, đúng lúc này cửa mở ra, quản gia Chu đã trở lại.
Phó Lệ Minh: “Chú Chu, chú tiễn Dung tiểu thư về đi.”
Chú Chu đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của bọn họ, bởi vậy không nhiều lời, đưa Dung Tĩnh ra ngoài.
Vài phút sau chú Chu quay trở lại, Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua thời gian, lại nhìn Phó Khai Nguyên đang ngủ say, nói: “Cháu phải về đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cháu.”
Phó Khai Nguyên không có gì trở ngại nữa, vừa rồi được tiêm một mũi an thần, ít nhất sẽ ngủ được mấy tiếng.
Chú Chu: “Tôi biết rồi, thiếu gia, buổi tối cậu đừng lái xe nhanh quá.”
Tuy rằng mối quan hệ giữa hai cha con Phó Lệ Minh và Phó Khai Nguyên không tốt, nhưng anh vẫn một mực lễ phép và kính trọng với chú Chu: “Cháu biết rồi.”
Phó Lệ Minh vừa đi đến cửa, thì chú Chu ở sau lưng nhỏ giọng nói: “Cố tiểu thư rất tốt.”
Phó Lệ Minh khựng lại, không quay đầu, nói: “Cảm ơn chú Chu.”
Lúc này, khóe môi anh bất giác cong lên, trong lòng cảm giác được một tia ấm áp.
Nửa tiếng sau, anh đứng dưới lầu tiểu khu Cố Du, bộ dáng chờ đợi.
Cố Du xuống rất nhanh, vừa nhìn thấy anh đã nở nụ cười.
Tối nay cô mặc một cái áo T-shirt màu trắng đơn giản, phối hợp với quần ống rộng, vạt áo được nhét vào lưng quần, trông có vẻ thoải mái.
Phó Lệ Minh nhìn, không nhịn được hỏi: “Sao em lại mặc quần áo khó coi như vậy?”
Nụ cười trên mặt Cố Du biến mất, không phục nói: “Khó coi ở đâu?”
Rõ ràng cô ăn mặc cũng rất theo xu hướng mà.
Phó Lệ Minh: “Váy không ra váy, quần không ra quần.”
Cố Du cúi đầu nhìn thoáng qua, gần đây bản thân cô rất thích mặc quần ống rộng, cô không vui hỏi: “Vậy thì như thế nào mới được?”
“Em mặc váy là đẹp nhất.”
Thẩm mỹ của thẳng nam.
“Nếu anh đã không thích, vậy thì em về nhà đây.” Cố Du xoay người rời đi.
Tâm trạng vui vẻ tới gặp anh, ai dè kết quả lại nghe được câu đầu tiên là nói cô ăn mặc khó coi.
Người như vậy nên độc thân cả đời.
Phó Lệ Minh đương nhiên không để cho cô đi, anh giữ chặt tay cô, kéo cô ôm vào lòng: “Không phải là không thích.”
“Anh rõ ràng là không thích.” Cố Du giãy dụa, không muốn anh ôm.
Phó Lệ Minh trầm giọng nói: “Đừng có lộn xộn.”
Cố Du nghe thấy được sự chịu đựng của anh, lập tức hiểu ra, sau đó không dám lộn xộn nữa.
“Vậy anh nói lần nữa xem, em mặc vậy trông đẹp hay khó coi.” Cố Du tiếp tục quấn lấy đề tài này.
Phó Lệ Minh ôm cô, nhẹ nhàng cười một chút, nói: “Đẹp lắm.”
“Được, Cố Du tha thứ cho anh đó.” Cố Du cười nói.
Cô làm gì muốn so đo với anh, sau bữa cơm chiều, cô đến phòng tập gym, gặp Giang Khải, anh ấy đại khái kể hết mọi chuyện Phó Lệ Minh đang gặp khó khăn trong khoảng thời gian này.
Mặc dù biết anh ấy cố ý thêm mắm dặm muối, nhưng cô vẫn rất đau lòng.
Trong khoảng thời gian này cô ở bên cạnh anh thường xuyên hơn, mấy lần cô ngủ ở nhà anh, mỗi ngày tỉnh dậy đều không thấy anh đâu.
Rõ ràng buổi tối ngủ muộn như vậy, mà buổi sáng phải dậy sớm như thế.
Đêm nay, bất luận thế nào cũng phải ngủ sớm.
Nhưng sự thật thì vẫn ngủ muộn như trước.
“Ngày mai em không qua nhà anh nữa.” Cố Du uể oải nói.
Phó Lệ Minh ôm lấy cô, ngón tay vuốt ve làn da mềm mại trên vai cô: “Được, ngày mai thứ sáu, thứ bảy anh không đi công tác.”
Đây là ý gì?
Cố Du khẩu thị tâm phi, nói: “Ngày kia em cũng không tới luôn.”
Phó Lệ Minh nhìn cô, hỏi: “Em giận hả?”
Cố Du không nói lời nào, dùng sự im lặng để biểu đạt tâm tình của mình.
Phó Lệ Minh thở dài một hơi, nói: “Bình thường không thể ở cùng với em mỗi ngày được, cho nên không kiềm chế nổi.”
Mặt Cố Du lại nóng lên: “Sáng nào anh cũng rời giường sớm như vậy, buổi tối phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Làm xong mới có thể nghỉ ngơi thật tốt được.” Nói cách khác cả đêm đều ngủ không ngon.
Cố Du xấu hổ, đẩy anh ra, lật người.
Phó Lệ Minh nở nụ cười, nhướn người tới, ôm cô vào lồng ngực.
Một đêm say giấc.
Buổi sáng hôm sau, Cố Du tỉnh lại khi Phó Lệ Minh còn chưa đi, anh đang thay quần áo.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy cơ thể ở trần của người đàn ông, mà lại là một cơ thể vạm vỡ, tâm tình Cố Du không tệ.
Cô giơ tay chống đầu, không kiêng nể gì mà nhìn bóng lưng của anh.
Cho tới bây giờ cô cũng không ngờ bản thân lại ở chung một chỗ với người như anh.
Phó Lệ Minh mặc áo sơ mi, đang cài nút áo.
Đông tác của anh không nhanh không chậm, từ từ thong dong, Cố Du cực kỳ thích dáng vẻ thành thục và chững chạc của anh.
“Đẹp không?” Phó Lệ Minh vừa nói vừa xoay người.
Cố Du bị hết hồn, cô còn đang định lợi dụng lúc anh mặc quần áo rồi nằm xuống giả bộ chưa tỉnh ngủ, không ngờ đã bị anh phát hiện là cô đang nhìn anh.
Anh rõ ràng không quay đầu lại.
Cố Du không có chỗ nào để che giấu, chống lại ánh mắt trêu chọc của anh.
Anh ung dung chờ đáp án của cô.
Việc đã đến nước này, Cố Du đành phải đánh phủ đầu.
Cô nâng cằm lên, tán thưởng nói: “Không tồi.”
“Chỗ này thế nào?” Phó Lệ Minh hỏi.
Cố Du: “… Cũng không tệ.”
Phó Lệ Minh nở nụ cười, quả thật rất hài lòng với đáp án của cô.
Cố Du đột nhiên cảm thấy bản thân bị mắc bẫy, cô sửa lời nói: “Cơ ngực và cơ bụng tương đối đẹp, nhưng đường nhân ngư là đẹp nhất.”
Cô giống như một sắc nữ đang thưởng thức cơ thể đàn ông.
Phó Lệ Minh được tán thưởng đi đến bên giường, cúi người xuống, hai tay chống hai bên cạnh sườn cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Còn muốn xem nữa sao?”
Hai người rất sát nhau, chỉ cần nhướn người về phía trước một chút, là có thể chạm phải đối phương.
Cố Du vốn chỉ mạnh miệng nói như vậy, chứ thật ra cô chỉ là một con cọp giấy.
Cô bị anh áp bức nên vội vàng tháo lui: “Anh mau đi làm đi, sắp trễ rồi đó.”
Phó Lệ Minh quả thật sắp muộn rồi, anh không nỡ rời đi quá sớm, cho nên mới kéo dài tới lúc này.
Anh không trêu chọc cô nữa, chuẩn bị một chút rồi rời đi.
Bận rộn hai ngày, đến buổi tối thứ sáu.
Phó Lệ Minh còn có công việc, nhưng anh cho phép bản thân nghỉ ngơi một ngày.
Tối nay anh muốn ăn cơm với vợ chồng thầy Hoàng, lúc trước Phó Lệ Minh đã hứa với bọn họ, sau khi chính thức hẹn hò với Cố Du thì sẽ dẫn đến ra mắt.
Việc này anh đã nói với Cố Du, mặc dù cô có chút thẹn thùng và căng thẳng, nhưng cô vẫn vui vẻ đồng ý.
Giang Khải và Hoắc Diệc Thanh cũng đến, còn có cả Tề Nhã Quân.
Rốt cuộc Hoắc Diệc Thanh cũng đạt được ước nguyện, ở chung một chỗ với Tề Nhã Quân.
Vốn chỉ có Giang Khải có bạn gái, nhưng nay anh ấy lại biến thành người độc thân.
Có chút cô đơn.
Cô Hoàng là một người cực kỳ hiền lành và dịu dàng, nhìn thấy Cố Du và Tề Nhã Quân thì lập tức vui vẻ, lấy điểm tâm do chính tay bà làm cho hai cô thử.
Mấy người đàn ông không có hứng thú với mấy món điểm tâm, mà mấy người phụ nữ lại không hứng thú với mấy câu chuyện của mấy người đàn ông, cho nên cô Hoàng dẫn hai cô đến phòng khách nhỏ nói chuyện.
Bà kể lại những việc trước đây của Hoắc Diệc Thanh và Phó Lệ Minh cho Cố Du và Tề Nhã Quân nghe.
Cố Du nghe một lúc thì hiểu ý của bà, bà đang muốn nói tốt cho hai chàng trai.
“Hai đứa nó đều rất có bản lĩnh lại hơn người, cũng là người rất nghiêm túc, nên hai đứa phải biết quý trọng.” Bà nắm tay hai cô, toàn lực 'Đẩy mạnh tiêu thụ'.
Cố Du gật đầu, tiện đà nói: “Cô, bọn họ có từng làm chuyện gì ngốc nghếch không?”
Cô cảm thấy hứng thú với chủ đề này.
Cô Hoàng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười.
Cố Du và Tề Nhã Quân nhìn nhau, biết là chuyện sẽ rất hấp dẫn đây.
Tề Nhã Quân bên ngoài thì lạnh nhạt, nhưng con người bên trong rất tốt: “Hoắc Diệc Thanh đã làm không ít việc ngốc nghếch, chỉ có anh Lệ Minh là cháu không biết thôi.”
Cô Hoàng thấy hai cô tò mò, suy nghĩ, nói: “Nó cũng từng làm qua.”
Lúc Phó Lệ Minh đến phòng tập quyền anh chỉ mới bảy tám tuổi, thời gian đó thầy cô vẫn còn rất trẻ.
“Nó thường xuyên tới đây luyện quyền anh sau khi tan học, có một lần còn dẫn theo một bạn học nữ đến đây.”
Cố Du kinh ngạc.
Cô Hoàng tiếp tục: “Nó muốn bạn học nữ kia học quyền anh.”
Cố Du nói theo: “Anh ấy thích bạn học kia?”
Cô Hoàng biết ngay Cố Du sẽ nghĩ như vậy, lắc đầu nói: “Là bạn học nữ kia thích nó, bởi vì nó đánh nhau rất giỏi, hy vọng nó sẽ trở thành Hộ Hoa Sứ Giả* của bạn học nữ kia.”
*Hộ Hoa Sứ Giả: người bảo vệ.
Tề Nhã Quân nghe xong thì bật cười, đã lâu lắm rồi không nghe thấy từ Hộ Hoa Sứ Giả này nữa.
Cố Du nháy mắt mấy cái, phỏng đoán nói: “Kết quả là anh ấy dẫn bạn học nữ kia đến học quyền anh, để bạn học kia tự bảo vệ lấy bản thân.”
“Xem ra cháu đã hiểu rõ tính nết của nó rồi đó.” Cô Hoàng nói tràn đầy thâm ý.
Cố Du đã đoán đúng, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa đắc ý: “Không ngờ từ nhỏ anh ấy đã không hiểu phong tình như vậy.”
Tề Nhã Quân bắt được mấu chốt: “Bây giờ còn như vậy sao?”
Cố Du nhớ tới khi anh làm những việc khiến cô rung động, nói: “Khá hơn.” Cô sợ bị trêu, cho nên nói tiếp: “Ít nhất không bắt tôi học quyền anh.”
Cô Hoàng và Tề Nhã Quân đều bị lời nói của cô chọc cười.
“Đang nói gì mà vui vẻ quá vậy?” Giọng nói của thầy Hoàng vang lên ở cửa, sau lưng ông còn có ba người Phó Lệ Minh.
Cô Hoàng mỉm cười đứng dậy: “Chuyện đàn bà con gái, mấy người không cần biết.”
Cố Du gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trên mặt Phó Lệ Minh cười nhẹ nhàng, anh vừa vào đã nhìn cô, cũng không biết khiêm tốn tí nào.
Sau khi trở về nhà của Phó Lệ Minh, anh vẫn giống như mọi ngày, vừa vào cửa đã muốn ôm hôn cô.
Cố Du đã bắt bài anh, cô vội vàng tránh né.
Đêm nay cô đã biết rất nhiều chuyện về anh, muốn nói chuyện với anh, nếu như vừa về đã làm cái kia, thì làm gì còn cơ hội nói những chuyện này.
“Bọn mình nói chuyện đi.”
Phó Lệ Minh hiểu được, nhưng mà…
“Lên giường rồi nói.” Anh khom người bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Tối hôm qua không được ở với cô, cả buổi tối nay chỉ có thể nhìn cô, nhưng không thể hôn cô, vất vả lắm mới về đến nhà, sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn được.
Ước chừng khoảng một giờ sau, Cố Du nằm sấp trên người anh.
“Tại sao anh lại học quyền anh?” Cô càng muốn hiểu về anh nhiều hơn.
“Để mạnh hơn.” Phó Lệ Minh nói không chút suy nghĩ.
Sực lực của anh quả thật rất mạnh, giày vò tới lui lâu như vậy, có vẻ như không mệt một chút nào.
“Còn gì nữa?” Cố Du biết rõ đây chỉ là lý do nhỏ thôi.
Phó Lệ Minh im lặng một chút, sau đó nói: “Để bảo vệ mẹ anh.”
Về chuyện mẹ của anh, Cố Du biết một ít, cô không muốn chạm vào vết thương tâm của anh.
Ngay lúc cô không biết nói gì, Phó Lệ Minh lên tiếng: “Từ nay về sau bảo vệ em.”.